Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm


Trong tay An Thư quả thật đang xách một chiếc túi, là loại túi nilong to đùng hay dùng ở siêu thị, bên trong là một đống gì đó màu xám tro.
Khi An Thư đến gần thì đã có người nhìn rõ trong tay cô là cái gì.
Toàn trường lập tức phát ra mấy tiếng phì cười...
“Ai ui cười chết tôi rồi! An Thư đang cầm cái gì? Chẳng lẽ chạy qua siêu thị mua một bộ à?”
“Ha ha ha ha ha...!ôi trời ơi! Không thể nào đi?”
“Thật đúng là, thông minh thiệt đó ha?”
...
Mỹ Hinh nhìn cái túi nilong nhăn nhúm trong tay An Thư, lại nhìn mớ vải xếp trong đó liền lên tiếng:
“Gì chứ, An Thư, kể cả cô không đền được cũng đừng tùy tiện mua một mở dẻ rách đến lừa người chứ? Cho rằng chúng tôi mù cả sao?” Cô ta còn nhấn mạnh câu cuối cùng.
Mỹ Hinh ôm bụng cười to: “Tôi thấy cách ăn mặc ngu xuẩn của cô ta hôm nay đã nghi ngờ chỉ số thông minh của cô ta rồi, ai ngờ quả nhiên đầu óc cô ta có vấn đề! Loại người như này sao lại vào được The Star của chúng ta chứ? Dù sao cũng cùng một công ty, để người ngoài biết được chắc chắn mất hết mặt mũi!”
An Thư chậm rãi lôi từ trong túi nilong ra một xấp vải thoạt nhìn trong suốt màu xám tro: “Ồ, hóa ra cứ đựng trong túi nilong thì nhất định phải là đồ mua trong siêu thị.

Ừ, suy luận kiểu này quả nhiên chỉ có người thông minh mới có thể nghĩ ra nổi!”
“Cô...” Mỹ Hinh đang vui vẻ cười nhạo, nhất thời nghẹn họng sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ nhà quê, hôm nay để tao thông não cho mày một chút! Hàng hiệu chính hãng thì ngay cả cái túi đựng đồ cũng đủ mua cả người mày! Cái đồ này của mày không mua ở siêu thị thì mua ở đâu, ai sẽ dùng cái loại túi này đựng quần áo đắt tiền?”
An Thư chớp mắt, tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tôi này, có vấn đề gì sao? Có ai quy định không thể đựng à?”
“Mày...!đúng là vịt chết không sợ nước sôi! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Cả cái công ty này chưa một ai dám cãi nhau với cô ta, hai lần bị nghẹn họng thì làm sao Mỹ Hinh có thể nhịn được, cô ta trừng mắt về đám người đang vây xem.
Trong đám người lập tức có người thu được ánh mắt của Mỹ Hinh sau đó liền chạy tới giật lấy quần áo trong tay An Thư.

Cô ta khoa trương kêu to lên: “Cái màu gì đây? Sao giống màu phân chó thế! Kiểu gì đây! Quá dung tục rồi! Rốt cuộc là ai cho cô dũng khí lấy ra hả?”
An Thư lạnh mắt nhìn những người đó đem bộ đồ màu xám truyền tới truyền lui, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh: “Các người cẩn thận một chút, làm hỏng không đền nổi đâu.”
Vừa dứt lời thì toàn trường bùng lên một trận cười ầm ầm...
Nữ nghệ sĩ kia đang kiểm tra cỗ cổ áo, không biết nhìn thấy cái gì mà sắc mặt cô ta trắng bệch, lộ ra biểu tình kinh hoàng: “Cô đừng có động vào! Cẩn thận một chút!”
“Cô...!cô làm cái gì vậy? Điên rồi hả!”
Nữ nghệ sĩ lại cúi đầu nhìn lần nữa, sau đó nuốt nước bọt nhét quần áo vào tay người bên cạnh, thấp giọng nói: “Cái này nhìn giống như đồ của Kenta...”
“Cái gì Kenta?”
“Chính là nhãn hiệu chị Trinh thích nhất đó!!! Kenta!”
Đứng tại đây không ít người muốn nịnh bợ Tô Trinh nên tất nhiên đều biết rõ sở thích của cô ta, nghe thấy vậy lập tức xanh mặt, kích động đến nỗi không khống chế được gào to lên: “Cái gì? Đây là nhãn hiệu Kenta mà chị Trinh thích nhất á?”
Vừa dứt lời thì đám người đang ồn ào đột nhiên yên lặng.
Người bên cạnh kia nhìn thấy cái kí hiệu nho nhỏ kia lập tức hoảng sợ đem quần áo nhét lại vào tay nữ nghệ sĩ kia: “Vậy sao cô còn nhét cho tôi!”
Mời vừa nãy bộ đồ bị cầm tới cầm lui, nhỡ đâu làm hỏng chỗ nào thì xong đời!
Nữ nghệ sĩ kia ôm cái áo giống như đang ôm thánh chỉ, vẻ mặt như sắp khóc lên nhìn về phía Tô Trinh: “Chị Trinh, cái này...”
Tô Trinh hơi nhíu mày, nhìn Mỹ Hinh một cái.
Mỹ Hinh nhéo mi tâm một cái, đi tới cạnh Tô Trinh: “Trinh, em nhìn bộ đồ này...”
Tô Trinh lấy một ngón tay khều cái áo nhìn thử một cái, một giây sau lập tức đổi sắc mặt.
Kiểu dáng này vô cùng hiếm thấy...
Thật sự là phong cách của Kenta!
Hơn nữa không chỉ là phong cách của Kenta mà còn là món đồ đặc biệt nhất, cũng là chiếc váy ngủ duy nhất cho nên phong cách mới có thể khác với những thứ khác.
Chất vải mềm mịn xuyên thấu, sờ vào thật thoải mái.

Thật ra thì vải của chiếc váy ngủ này là tơ của một loại tằm rất khó nuôi, cũng vô cùng quý giá...
Tô Trinh nhìn kĩ lại lần nữa, may mắn loại vải này cũng coi như là bền chắc, không bị làm hỏng.
Cô ta thích nhãn hiệu này, nhưng chiếc váy này lại trong tay tiện nhân như An Thư!
Nhận ra bản thân đang thở phào vì đồ của cô ta, Tô Trinh cảm thấy như bị sỉ nhục, nặng nề ném chiếc váy cho Mỹ Hinh...
Mỹ Hinh thấy vẻ mặt khó coi của Tô Trinh cũng đã hiểu, không sai, chiếc váy này là hàng của Kenta thật!
Mỹ Hinh nói xong đột nhiên quay ra nhìn An Thư giận dữ quát: "An Thư! Cô thật là to gan! Dám trộm đồ của công ty làm mục đích cá nhân sao!"
An Thư nhướng mày: "Hửm? Tôi trộm đồ của công ty? Sao lại nói như vậy?"
Mỹ Hinh liên tục cười lạnh, như thể trong lòng đã tính toán sẵn hết rồi: "Cô cho rằng chúng tôi không biết sao? Căn hộ của cô đúng là có không ít đồ của Kenta, nhưng đó chỉ là đồ công ty cung cấp cho cô mà thôi.

Chỗ của cô cùng lắm là cái kho hàng của công ty mà thôi! Chẳng lẽ cô lại ngây thơ cho rằng những bộ đồ này để ở chỗ cô thì đó là đồ của cô à? Có thể tùy tiện lấy ra đưa cho người khác?"
An Thư cho Bạch Lộ một ánh mắt trấn an, sau đó chờ mọi người bàn luận xong hết rồi mới mở miệng nói: "Tô tiền bối, chị Mỹ Hinh, bất kể chiếc váy này có phải đồ của công ty hay không, nhưng tôi đã dựa theo yêu cầu đưa ra một món đồ cùng cấp bậc.

Hai người chỉ cần thực hiện cam kết của hai người là được, chuyện này coi như đã xong.

Còn chuyện kế tiếp là chuyện của tôi, do mình tôi tự chịu trách nhiệm và chẳng có liên quan gì đến hai người cả!"
Tô Trinh nghe vậy thì lập tức lạnh mặt xuống.
Mỹ Hinh muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói cái gì, nhất thời sắc mặt cũng cứng lại.
An Thư nhún nhún vai: "Vừa rồi có biết bao nhiêu người làm chứng đó, lời do chính các người nói tôi không nói điêu một chữ nhé."
Nói xong dừng một chút, sau kéo dài giọng nói: "Hay là, những lời đó chỉ là cơn gió thoảng qua? Tất nhiên nếu thực sự là vậy thì tôi cũng chỉ là một người mới sao có thể nói lại mấy người!"
Bị những lời này của An Thư châm chọc, Mỹ Hinh với Tô Trinh đối mắt nhìn nhau, sau đó mở miệng nói: "Trinh đã nói ra thì đương nhiên việc đã được định! An Thư, nếu chính cô muốn tìm chết thì đừng oán chúng tôi!"
Mỹ Hinh nói xong thì liếc Bạch Lộ một cái: "Nếu hai người đã lấy ra được một bộ đồ cùng cấp bậc như chúng tôi yêu cầu thì chuyện này đến đây là chấm dứt!"
Nói đến cùng cấp bậc, giọng Mỹ Hinh rõ ràng có chút chột dạ.
Dẫu sao người sáng suốt đều nhìn ra, chiếc váy mà An Thư cầm đến dù chỉ là một chiếc váy ngủ cũng cao hơn chiếc váy trên người Tô Trinh đến mấy bậc.
Mỹ Hinh bám cánh tay Tô Trinh, oán hận trợn mắt nhìn An Thư: "Chị, chúng ta đi thôi! Vì chuyện này mà làm trễ nhiều thời gian như thế, thật là xui xẻo!"
Tô Trinh lạnh mặt liếc An Thư một cái, sau đó đi thẳng về phía trước không thèm quay đầu.
Ngay khi đám người Tô Trinh rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên giọng của An Thư: "Tô tiền bối xin dừng bước!"
Sắc mặt Tô Trinh càng kém, như thể đang nói, cô mà cũng có tư cách để tôi dừng bước?
Mỹ Hinh lập tức mắng chửi: "An Thư! Cô chưa xong phải không?"
Mỹ Hinh vẫn ra vẻ đương nhiên, vẻ mặt giễu cợt nhìn về An Thư phía sau: "Sao vậy? Biết sợ nên hối hận rồi chứ gì? Nhưng mà lời đã nói ra ngoài miệng rồi, cũng có nhiều người làm chứng như thế bây giờ cô muốn đổi ý cũng sợ không kịp rồi!"
Khóe miệng An Thư khẽ nhếch lên: "Chị Mỹ Hinh lo lắng nhiều rồi, sao tôi có thể hối hận được chứ!"
"Vậy cô gọi chị tôi làm cái gì! Bị thần kinh à?"
An Thư nhìn về phía Tô Trinh đang dùng bộ dạng miệt thị quan sát mọi chuyện: "Tôi chỉ muốn nhắc Tô tiền bối một chuyện mà thôi...!Xin mời Tô tiền bối, cởi quần áo."
Vừa dứt lời thì cả toàn trường im lặng đến độ nghe được cả tiếng kim rơi...
Mỹ Hinh trợn trừng mắt: "An Thư! Cô...!cô...!cô thật là to gan!"
Ngay cả Tô Trinh vẫn luôn khinh thường An Thư cũng xanh mét: "Càn rỡ!"
Mỹ Hinh giận đến đen cả mặt: "An Thư, cô điên rồi sao? Trước mặt mọi người lại dám si nhục Trinh!"
An Thư tỏ vẻ khó xử, ánh mắt quét trên người Tô Trinh: "Lời của cô Hinh sai rồi! Bộ váy của Tô tiền bối quý giá như thế sao cô có thể nói là cái váy rách chứ? Đây là mẫu limited mới nhất của Chanel mà, thậm chí còn chưa ra mắt nữa, dẫu có ra mắt thì cả thế giới cũng không quá 10 chiếc! Mất một cái chính là ít một cái! Cái túi đựng của loại quần áo quý giá cỡ này cũng đủ mua tôi! Sao có thể là cái váy rách được?"
Trí nhớ An Thư cũng đủ tốt, đem tất cả những lời bọn họ vừa tán dương chiếc váy này lặp lại từ đầu tới cuối.
"Cô cô cô..." Mỹ Hinh thiếu chút nữa bị nghẹn chết: "Cô đừng có mà bẻ cong ý tứ của tôi! Ý tôi là quần áo dơ bẩn chứ không nói đây là đồ rách rưới!"
An Thư tỏ ý đã hiểu ra gật đầu một cái: "Bẩn cũng chẳng sao, chị Mỹ Hinh đã nói chỉ cần giặt một cái là được, hỏng cũng không sao.

Mấy cái khuyến điểm nhỏ đó không vào mắt Tô tiền bối được nhưng mà mắt tôi không tốt nên không để tâm lắm!"
Câu này mặc dù An Thư đang tự nói mình mắt mù, nhưng mà ẩn ý trong đó thì không biết đang nói ai mù...
Hết lần này đến lần khác đều bị An Thư đá đểu như vậy, đám người Tô Trinh dù hiểu rõ cũng chẳn ai làm gì được cô.
Người xung quanh hiện giờ đã sợ đến ngây người, tình tiết chuyển biến quá nhanh.
Nhưng sự việc vẫn chưa hết, An Thư đột nhiên tỏ vẻ vội vàng nhìn về phía Mỹ Hinh: "Cô Hinh! Cái tay cái tay! Cô cách Tô tiền bối xa ra một chút! Nhớ chú ý móng tay của cô, đừng có mà kéo hỏng quần áo của tôi! Bộ này mắc lắm đấy, bán cô đi cũng không mua nổi đâu!"
Vừa dứt lời đã có người không nhịn được bật cười...
Mỹ Hinh đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "An Thư, rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không hả! Như thế này thì khác gì lưu manh!"
An Thư tỏ vẻ ủy khuất: "Lưu manh vô lại đều không nói lý lẽ...!không biết lời vừa rồi của tôi lưu manh vô lại chỗ nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui