[ Hệ thống: Thời gian tái hiện quá khứ đã đến giới hạn.
Bắt đầu thời gian đếm ngược...
5..
4...
3..
2...
1 ]
Một lực lớn kéo Martley ra khỏi viễn cảnh tiếp theo.
Cậu cảm thấy choáng váng như vừa được trải nghiệm chơi tàu lượn siêu tốc.
Còn chưa kịp ổn định đã bị giọng nói lạnh lùng của bá tước cảnh cáo:
- Thời gian của ta đang bị lãng phí vô ích rồi.
- Chờ một chút!
Martley gấp gáp lên tiếng, cậu cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ lượng lớn kí ức của bá tước.
- Chiếc nhẫn ngài đang đeo.
Trong khoảnh khắc nhìn bá tước, cậu đã thấy chiếc nhẫn đỏ bắt mắt.
Đó từng là của Nassy, người mà bá tước yêu nhất.
Và khi nghe thấy cậu nói đến chiếc nhẫn, sắc mặt bá tước đã thay đổi một chút dù sau đó lại là dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
- Thì sao chứ?
- Chủ nhân trước đây của nó là người mà ngài yêu nhất.
Bằng năng lực mà thần linh tối cao ban cho, tôi biết vì sao ngài lại làm vậy với con trai của mình...
- Đừng nói linh tinh nữa, người chỉ nói những lời viển vông với chủ nhân.
Người quản gia già cắt ngang lời của Martley đầy giận dữ.
Martley ngừng nói, cậu nhìn bá tước.
Sau cùng cậu cũng không đủ thông minh để tìm được lí do hệ thống để cậu xem quá khứ của người này.
Nhưng cậu vẫn nhớ tất cả, cậu tự tin có thể kể được những điều mà chỉ có bá tước và Nassy biết.
Nếu bị dồn vào đường cùng, cậu sẽ kể tất cả.
Như vậy thì bá tước sẽ tin cậu chứ? Ngay cả bản thân cậu cũng không chắc chắn, dù vậy cũng không còn gì để mất mà không đặt cược.
Sự im lặng bao trùm căn phòng còn, bá tước không hề nói gì mà nhìn thẳng vào mắt cậu.
Giữa hai người là cuộc chiến bằng mắt căng thẳng.
Người đàn ông này định như thế bao lâu đây?
Martley đã đổ đầy mồ hôi.
Mắt cậu nhòe đi, trở lên đau rát nhưng cậu vẫn cố ép cho chúng mở thật to để nhìn người đối diện.
Chưa bao giờ Martley tỏ ra cứng đầu và liều lĩnh thế này.
Dường như bị ý trí cứng cỏi của Martley đánh bại.
Bá tước cuối cùng cất lời đầu hàng:
- Quản gia, mau dẫn tên nhóc này đi lấy thuốc đi.
- Chủ nhân..ngài...!Vâng, thưa ngài.
Quản gia ngạc nhiên đến mức đánh mất đi phong thái thường ngày.
Suốt bao nhiêu năm, ông chưa từng thấy chủ nhân của mình phải lùi bước trước ai.
Vậy mà lần này, chỉ là một đứa nhóc lại khiến người này thỏa hiệp một cách dễ dàng.
Nhận ra bản thân thất lễ, ông nhanh chóng tiếp nhận mệnh lệnh.
- Ra ngoài đi.
Ta còn nhiều việc phải làm.
Kenwald nói với đứa trẻ đang ăn mừng chiến thắng một cách lộ liễu trên mặt.
Nhìn tên nhóc này làm ông cảm thấy không thoải mái lắm.
Có lẽ lâu rồi ông mới phải lùi bước trước ai đó nhất là với một đứa trẻ lạ mặt.
Martley mừng rỡ vì bá tước lại tin tưởng cậu dễ dàng đến vậy.
Cậu còn soạn sẵn một cuốn sổ dày cộp trong đầu về những gì đã nhìn thấy trong quá khứ của bá tước.
Thật may là không cần dùng đến nó dù có hơi tiếc.
Nhận ra bá tước không chào đón bản thân lắm nên cậu nhanh chóng đi theo sau quản gia.
Khi chạm vào tay nắm cửa, cậu dừng lại một chút.
Martley nhìn bá tước bắt đầu kiểm tra đống giấy tờ trước mặt.
- Thật lòng thì...tôi không nghĩ điều ngài làm là đúng.
Nó sẽ vô tình hủy hoại cậu ấy.
Sẽ tốt hơn nếu ngài thay đổi theo cách tốt hơn.
—-------------------
- Hãy nói cho ta biết triệu chứng của cậu chủ.
Quan gia người kiêm luôn chức trợ lí bên cạnh bá tước vẫn không hài lòng về Martley.
- Cậu ấy bị sốt đến hôn mê.
Dù tôi có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh.
Hơn nữa còn...
- Cầm lấy đi.
Còn chưa kịp nói hết, vài lọ thuốc đã ở trước mặt Martley.
- Tôi còn chưa nói xong mà.
Ngài có chắc nó sẽ hiệu quả chứ?
Martley nhìn quản gia đầy dè chừng.
- Đây không phải lần đầu cậu chủ bị như vậy.
Mặc dù lần trước không nặng đến hôn mê.
Quản gia giải thích, sau đó cất số thuốc còn thừa vào các ngăn kéo.
- Không phải lần đầu? Ý ngài là sao?
- Có những thứ không nhất thiết phải biết.
Ta chắc chắn với ngươi số thuốc này sẽ có tác dụng.
Tốt hơn hết là ngươi mau sớm trở về trước khi quá muộn.
Martley vẫn có chút do dự trước lời nói của quản gia.
Nhưng cậu không còn nhiều thời gian, cậu quyết định tin tưởng vào thông tin trên màn hình hệ thống.
- Cảm ơn ngài.
Vừa nói, Martley nắm chặt số thuốc trong tay và chạy thật nhanh về phòng.
—----------------------
- Chủ nhân, tôi vào được chứ?
- Vào đi.
Kenwald nói, tay đặt tài liệu đã xử lí xong sang chồng giấy tờ bên cạnh.
- Để đứa trẻ đó bên cạnh cậu chủ liệu có ổn không thưa ngài?
- Grainmena sẽ không để một mầm mống gây hại ở trong dinh thự này.
Dù vậy vẫn không thể tránh việc nghi ngờ tên nhóc đó.
Việc tự nhận bản thân có liên hệ với thần linh.
Tương lai của đứa trẻ kia và...ước muốn của ta?
- Tôi sẽ cho người giải quyết đứa nhóc dối trá đó.
Ánh mắt của vị quản gia trở lên đáng sợ.
Người sẵn sàng loại bỏ mọi thứ khiến chủ nhân mình phiền lòng.
- Không cần.
Cứ để đứa trẻ đó ở bên cạnh con trai ta.
Bá tước ngăn lại ý định của quản gia.
Còn vị trợ lí theo cạnh ông bao lâu lại cảm thấy chủ nhân của mình thật khó hiểu, dù ông đã phục vụ người này hơn nửa cuộc đời.
- Lỡ đâu chuyện kia bị phát hiện...
- Đừng lo về điều đó.
Nếu đứa trẻ đó thực sự liên quan đến thần linh, nó sẽ không vì chuyện đó mà bỏ mặc.
Hơn hết, ngươi nên vui mừng vì cuối cùng cũng có người thật lòng muốn bên cạnh con trai ta chứ.
Kenwald trấn an vị quản gia, trước khi người này lên tiếng phản bác.
- Hãy thư giãn Mark.
Ánh mắt đứa trẻ đó, ta thấy được sự quyết tâm của nó.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài không đáng tin lắm.
- Nhưng...
- Ta sẽ cho nó một cơ hội.
Nghĩ lại thì tính cách nó khá giống ngươi khi còn trẻ đó chứ.
Hiếm khi quản gia thấy bá tước mỉm cười với việc gì đó.
Cuối cùng thì ông cũng từ bỏ việc nghi ngờ đứa trẻ kia.
- Xin thứ lỗi cho tôi nhưng thật thô lỗ khi so sánh khập khiễng như vậy thưa chủ nhân.
- Được rồi, giờ cùng ta xử lí nốt chỗ giấy tờ này đi.
Kenwald đổi thành dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Cho đến khi xong việc thì trời đã rạng sáng.
Ông đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Thay đổi theo cách tốt hơn sao...
Bá tước lẩm bẩm, tay mân mê chiếc nhẫn trên tay.
—-----------------------------
Martley đã trở lại phòng, cậu không ngừng thở dốc vì mệt.
Nhưng người hiện đang nằm trên giường, Riderle trông còn đau khổ hơn cả cậu.
Cơ thể Riderle ướt đẫm mồ hôi, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ga giường trông như đang gặp cơn ác mộng kinh khủng.
Điều khiến Martley bất ngờ là những hào quang bao quanh cơ thể Riderle đang ngày càng dày đặc và khiến nhiệt độ căn phòng tăng lên nhanh chóng.
Cảm thấy không ổn nên cậu nhanh chóng lại gần chỗ của Riderle nhưng càng lại gần thì nhiệt độ càng tăng cao một cách khủng khiếp.
Còn cách giường chừng mười bước nữa nhưng trên người cậu đã toát đầy mồ hôi nhưng vừa bị một xô nước đổ lên.
Cố thêm một chút nữa...!Martley tự nhủ, mắt cậu mờ đi trước sức nóng tỏa ra từ Riderle.
Bàn tay run rẩy của cậu bám chặt lấy thành giường, khó khăn trước mắt chính là làm sao để Riderle uống được thuốc.
Nhìn đôi môi mím chặt trước mặt, Martley suy nghĩ trong phút chốc rồi quyết định dùng miệng truyền thuốc cho cậu ta.
Từng lọ thuốc rỗng bị vứt lăn lóc dưới sàn, cuối cùng thì tình hình của Rilderle đã tiến triển khá hơn.
Gương mặt còn hơi nhợt nhạt nhưng đã không còn nhăn nhó vì khó chịu nữa.
Martley lau mồ hôi trên trán, cậu ngồi phịch xuống sàn cùng với cái thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tưởng rằng bản thân sẽ biến thành thịt nướng dưới sức nóng khủng khiếp ấy luôn rồi chứ.
Ngay khi bản thân Martley mới thư giãn được một chút thì một luồng khí lạnh tỏa ra từ cơ thể của Riderle.
Ngay lập tức, cậu phun ra một tràng chửi thề và vội vã đứng dậy quan sát tình hình.
Khác với lúc nãy, Riderle không khó chịu như trước, nhịp thở cũng ổn định.
Nhưng nhiệt độ căn phòng thì không ngừng tụt xuống đến mức xung quanh nơi Riderle nằm bắt đầu đóng băng.
- Này hệ thống! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
[Hệ thống: Đây là trường hợp nằm ngoài phạm vi của tôi.
Lần bộc phát sức mạnh của cậu nhóc này thật bất thường.]
- Cứ tiếp tục như vậy thì tao sẽ chết vì lạnh mất.
Phải có cách nào đó chứ?
[Hệ thống: Không có cách nào được đề cập đến...!Có thể cậu nhóc bị như vậy là do số thuốc kia.]
- Không thể nào.
Quản gia đã nói đó là thứ thuốc hay dùng trong trường hợp này.
[Hệ thống: Tôi sẽ kiểm tra bản cập nhật.]
Hệ thống để lại lời nhắn rồi im lặng.
Dù Martley có gọi bao nhiêu lần vẫn không thấy phản hồi của nó.
Cậu ôm lấy cơ thể đang run cầm cập và nhìn Riderle vẫn đang ngủ ngon lành một cách khó hiểu.
Trong khi đó, dưới sàn bắt đầu bị những bông tuyết trắng bao phủ từ trần nhà rơi xuống.
Mau tỉnh lại đi..tên ngốc này.
Nếu cậu cứ như vậy thì cậu sẽ mất đi một người cộng sự đáng tuyệt vời là tôi đấy, thằng nhóc thối tha đáng ghét kiêu ngạo nhà cậu.
Martley giữ cho lý trí tỉnh táo bằng việc chửi thầm tên nhóc trước mặt.
Nhưng cái lạnh khiến cậu buồn ngủ cùng cực, đôi chân cậu bị đóng băng tại chỗ tê dần vì lạnh.
Trước khi Martley hoàn toàn bị cơn buồn ngủ đánh gục, cậu thấy một người phụ nữ từ từ tiến lại gần chỗ mình.
Cô ta vươn đôi tay trắng nõn chạm vào má cậu..