Nghi Hi chỉ ở nhà hai ngày, mùng 2 Tết đã bay trở về đoàn phim, tiếp tục hoàn thành các cảnh quay tiếp theo.
Movie tên là 《 Giày thủy tinh 》, cũng không chỉ đơn giản là lấy điển cố cô bé lọ lem, chủ đề xuyên suốt của phim cũng có liên quan rất lớn tới giày.
Tống Chấp đóng vai nam chính là CEO của một thương hiệu cao cấp hư cấu nào đó, còn Nghi Hi đóng vai nữ chính là một nhân viên thuộc bộ phận thiết kế giày nữ chuyên … làm việc vặt.
Là một movie thể loại tình yêu đô thị thời thượng, xuyên suốt cả phim có không ít cảnh biểu diển những bộ trang phục cùng giày dép lộng lẫy, nhà sản xuất kéo tới rất nhiều tài trợ cỡ lớn, các nhân vật mặc toàn là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế.
Nhãn hàng trang sức cao cấp mà Nghi Hi làm đại diện cũng đưa tới một số trang sức đắt tiền, cung cấp để đoàn phim sử dụng khi quay, dưới màn ảnh ánh sáng nhu hòa, những viên kim cương lộng lẫy kia, óng ánh sáng long lanh, quả thực có thể kích thích adrenalin mỗi người phụ nữ.
Cũng bởi vì điều này, tuy rằng khi tranh thủ quay rất khổ cực, Nghi Hi cũng vui vẻ tham gia.
Nhân vật của cô chia làm 3 giai đoạn, ban đầu là con vịt xấu xí tối, sau khi tiến vào công ty bị hoàn cảnh ảnh hưởng, thay đổi từng chút một trở nên xinh đẹp, cuối cùng lại thu hoạch được cả tình yêu lẫn sự nghiệp, hoàn toàn là người chiến thắng sau cùng.
Năm sau tròn một tháng quay phim, Lê Thành Lãng chỉ tới thám ban một lần, không khéo lại gặp phải lúc Nghi Hi và Tống Chấp quay cảnh hôn.
Trên phố Hồng Kông ban đêm, cảnh trước của Nghi Hi là buổi họp thường niên của công ty, cho nên ở đây mặc lễ phục hoa lệ, cô chạy ra níu kéo nam chính thất vọng, sau khi hai người nói ra hết rốt cục hóa giải khúc mắc, dưới sự kích động ôm hôn thật sâu.
Đôi mắt xanh của Tống Chấp thấm vào tình yêu ôn nhu, anh chăm chú nhìn Nghi Hi, khôi ngô không giống người thật, dung nhan của Nghi Hi ở dưới ánh đèn cũng càng thêm xinh đẹp.
Trước màn ảnh, về phần nhìn có giá trị bùng nổ này nam nữ thâm tình ôm nhau, môi anh chậm rãi để sát vào cô, mà cô nhắm mắt chờ đợi, chiếc váy lửa đỏ kéo trên mặt đất.
Đây là cô gái anh yêu, xinh đẹp lại trong sáng, thông minh mà vụng về, giống như ánh sáng xinh đẹp nhất, đột nhiên xâm nhập vào thế giới của anh, thắp sáng tất cả bóng tối.
Giờ khắc này, anh đã chờ đợi lâu như vậy …
Tất cả đều lãng mạn đến mức không tưởng tượng được, Tống Chấp bỗng nhiên lại mở mắt ra, vẻ mặt vô cảm quay đầu, nhìn về hướng Lê Thành Lãng ở sau máy giám thị nói: “Nếu không cậu tới đi?”
A hả???
Đạo diễn không hiểu ra sao cả, Nghi Hi cũng kinh ngạc nhìn qua, Tống Chấp day day trán, “Cậu đứng ở kia xem, áp lực tâm lý của tôi quá lớn… Cậu, cậu đi xa một chút…”
Toàn trường ồ lên, tiếng cười tiện đà liên tiếp vang lên, đạo diễn khoa hiểu hô “Cut”, nhân viên công tác xông lên trang điểm, chỉnh lý trang phục lại cho hai người.
Hành vi vì một người tùy hứng mà tất cả phải sắp đặt lại này, vốn rất dễ khiến người ta ghét, nhưng bởi vì Tống Chấp đưa ra lý do quá độc đáo, không chỉ không làm cho mọi người tức giận, trái lại toàn lộ ra vẻ mặt xem kịch hay.
Nghi Hi rất lúng túng.
Bởi vì Lê Thành Lãng đến đoàn phim vài lần, đã có người để ý anh và cô, hiện tại Tống Chấp như vậy càng là bằng chứng đối chiếu với phán đoán của quần chúng.
Cô không nhịn được trừng anh ta, đối phương vô tội chớp chớp mắt, “Honey đừng như vậy, anh là thật lòng.
Chỉ cần đạo diễn cho phép, hoàn toàn có thể để cậu ta tới hôn em, máy quay phim lấy cảnh từ sau ót thôi!”
Còn thế nữa… Thế thân quý như vậy, anh cho rằng đoàn phim mời nổi à?
Nghi Hi bị anh chàng làm cho hết nói nổi, quay đầu nhìn lại, Lê Thành Lãng còn đang đứng cạnh máy giám thị.
Anh không hề tới đây, chỉ là hai tay đút túi, thực yên lặng nhìn bọn họ.
Tống Chấp ra vẻ hạ thủ lưu tình, Nghi Hi cũng có điểm lúng túng, kỳ thật vừa rồi Tống Chấp như thế cô cũng có thể lý giải, trước mặt Lê Thành Lãng đóng cảnh hôn với người đàn ông khác, chính cô cũng cảm thấy khó chịu…
Vì cái gì đúng lúc vào hôm nay thám ban chứ!
Dường như phát hiện được cảm xúc của cô, Lê Thành Lãng giương khóe môi, trong mắt là ý cười hài hước.
Nghi Hi không nghĩ rằng anh lại có thể bắt đầu trêu chọc cô, không vui lườm anh một cái, nụ cười của Lê Thành Lãng càng sâu, lắc lắc đầu, dùng khẩu hình miệng phát âm nói: hôn thành dáng vẻ này, ngay cả ca khúc chủ đề cũng không có cách nào bật lên.
Trong phim thần tượng, phàm là vai nam nữ chính hôn môi, chung quy là sẽ vang lên ca khúc nhạc phim, Lê Thành Lãng lại có thể châm chọc cô ngay cả loại phim truyền hình tiểu bạch này cũng diễn không xong!
Đạo diễn lại gọi chuẩn bị, Nghi Hi gửi anh một ánh mắt “Xong việc đừng đi”, hùng hổ kéo Tống Chấp… Hôn nào.
《 Giày thủy tinh 》 kết thúc toàn bộ cảnh quay vào cuối tháng 3, Nghi Hi trở lại Bắc Kinh, bắt đầu công việc mới.
Tuy rằng đã gần một năm không có tác phẩm gặp mặt khán giả, nhưng bởi vì thường xuyên tung các tin tức, tiếng tăm của Nghi Hi so với thời 《 Nhớ mãi không quên 》 công chiếu còn phổ biến nhiều, đối với điều này tâm tình của cô tương đối phức tạp.
Cô thật sự không tính toán tiết lộ, cuối cùng thu được hiệu quả còn tốt hơn so với những người cố ý làm, cũng là thế sự khó liệu.
Cuối tháng 5, Nghi Hi được mời tham dự lễ trao giải của một trang mạng xã hội nào đó, giải thưởng của loại hoạt động này tuy rằng chuyên nghiệp nhưng không hề chứa phân lượng gì, lại đại biểu cho sự tán thành của ngành truyền thông đối với bạn.
Ô tô chạy đến bãi đỗ xe, sau khi xuống cô đứng ở bên ngoài chờ Trương Băng, bỗng nhiên lại có người đi đến bên cạnh cô.
Vệ sĩ cảnh giác, lập tức che ở bên người Nghi Hi, cô cho rằng là phóng ẩn núp tại đây, nhìn qua mới phát hiện là người quen.
Quách Tử Thiến mặc chiếc váy ngắn màu vàng nhạt, tóc dài xõa vai, trang điểm cẩn thận, vẻ mặt vô cảm nhìn cô.
Nghi Hi nhíu mày, “Sao cô lại ở đây?”
Quách Tử Thiến không trả lời, Nghi Hi nói: “Cô cũng tới tham gia lễ trao giải? Tôi còn không biết, thì ra cô cũng được mời tham dự.”
Cô nói xong thì định rời đi, Quách Tử Thiến lại gọi cô lại, “Nghi Hi, cô có cần thiết làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?”
Nghi Hi dừng bước lại, chậm rãi quay đầu nhìn cô ta.
Lồng ngực Quách Tử Thiến nhấp nhô, mắt dùng sức trợn to, lại mang ý vị lên án.
Quả thật là cô ta đang lên án.
Từ tháng 1 đến giờ, thời gian gần nửa năm, cô ta không hề nhận được một công việc nào.
Phim truyền hình đã bàn xong thay người, phim điện ảnh đang liên hệ cũng không tung tích, thậm chí ngay cả phim trước đã quay xong giờ lên sóng, cô ta cũng chỉ được tham dự một phần rất nhỏ công việc tuyên truyền.
Không cần người khác giải thích, cô ta cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ta bị phong sát.
Kết quả này xuất hiện sau khi thân phận của Nghi Hi được phơi bày, Quách Tử Thiến đã mơ hồ đoán được, nhưng khi tất cả mọi chuyện thật sự xảy ra, cô ta vẫn giận không kiềm chế được.
Quách Tử Thiến cho rằng Nghi Hi dù có phẫn nộ, chí ít sẽ chừa cho cô ta một chút đường sống, nhưng bây giờ xem ra, cô nàng căn bản là định đem cô ta triệt để đuổi khỏi cái showbiz này!
Dựa vào đâu chứ!
Càng khiến cho cô ta tức giận, là người đại diện tự nhiên bức cô ta tới nhận lỗi với Nghi Hi, lão già đó vẻ mặt phiền chán, giống như đang nói chuyện với một nghệ sĩ tuyến 18, “Nếu như cô không thể làm cho bên kia nhả ra, thì tôi không thể tiếp tục làm việc với cô nữa, cô cứ chậm rãi chờ bị hủy diệt đi.
Đến lúc đó có muốn trở mình, cũng rất khó khăn.”
Cô ta bị một câu cuối cùng đâm trúng, rốt cục lòng không cam tình không nguyện tới nơi này.
Trong lòng đã lửa giận ngập trời, trên mặt lại cực lực bảo trì bình tĩnh, Quách Tử Thiến thậm chí lộ ra nụ cười tươi tắn, “Dù sao chăng nữa, chúng ta đều là bạn học sống chung một mái nhà 4 năm, có lẽ tôi có chỗ đắc tội cô, nhưng cô thật sự có cần thiết đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?”
“Thì ra cô cũng biết, chúng ta là bạn học sống chung một nhà 4 năm.” Nghi Hi xoay người, cười như không cười nói, “Khi cô đối phó tôi, có nghĩ qua chuyện này không?”
Quách Tử Thiến há mồm muốn nói, Nghi Hi vươn vươn tay, “Chao ôi, hiện tại cô ngàn vạn đừng phủ nhận.
Những chuyện kia là cô làm thì chính là cô làm, cô mà nhận thì tôi còn kính cô là anh hùng, nếu cô phủ nhận, thì thật sự chả có ý nghĩa gì.”
Vẻ mặt Quách Tử Thiến giãy dụa, cuối cùng không đối mặt với đề tài này nữa, “Tiểu Hi, con người tôi tính tình thẳng thắn, khi nói chuyện có lúc đầu óc không suy nghĩ.
Tôi biết Hạ Tâm Đồng không thích tôi, cô ta cùng tôi cãi nhau, nhưng chúng ta… Chúng ta luôn cư xử không tệ.”
Nghi Hi cười nhạt, “Đừng lãng phí ba chữ ‘Tính tình thẳng thắn’ kia.”
Quách Tử Thiến biến sắc, vẻ mặt căng cứng gần như có vết nứt.
Nghi Hi ôm hai cánh tay, nghiêng đầu đánh giá cô ta, “Tử Thiến, hiện tại có phải cô cảm thấy vô cùng oan ức không? Cảm thấy là tôi rất có lỗi với cô, không nên độc ác như vậy, đúng không?”
Quách Tử Thiến trầm mặc một lát, “Cho dù tôi hại cô, kia cũng là bởi vì tôi hiểu lầm.
Tôi cho rằng cô giành đi Thẩm Phong, cho nên mới… Là cô không nói rõ ràng với tôi!”
Nghi Hi gật đầu, “Vậy được, hiện tại cũng hiểu lầm.
Mệnh lệnh phong sát cô không phải là tôi ra tay, chính là Thẩm Phong cô tâm tâm niệm niệm.
Là anh ấy muốn đuổi cô ra khỏi cái showbiz này.”
Quách Tử Thiến không thể tin tưởng nhìn qua, Nghi Hi nhún vai, “Kinh ngạc như vậy làm gì? Cô cũng ở cùng anh ấy non nửa năm, lại còn không hiểu rõ tính tình ảnh? Bình thường không tức giận, chỉ khi nào tức giận, thì không quan tâm đối phương là ai, cũng muốn đuổi tận giết tuyệt.
Cô không nên chọc anh ấy.”
Nghi Hi nói xong thương hại cười một tiếng, Quách Tử Thiến bị vẻ mặt này kích thích, âm thanh nháy mắt đề cao, “Tao không tin! Rõ ràng là mày hận tao! Là mày muốn chỉnh tao! Mày dám nói về chuyện này, tay chân mày một phần cũng không động sao? Mày dám sao!”
Rõ ràng đều là nó làm, hiện tại lại nghĩ giao cho người khác, giả vờ làm bạch liên hoa!
“Tôi không dám.” Nghi Hi thản nhiên nói, “Trên thực tế, nếu như Thẩm Phong không động tay, tôi cũng sẽ khuyên anh ấy ra tay, giống như lúc trước khuyên anh ấy chia tay với cô.”
Quách Tử Thiến tức đến mức hốc mắt cũng đỏ.
Quen nhau 6 năm, đây là lần thứ hai Nghi Hi thấy cô ta thịnh nộ như thế, lần trước chính là sau khi cô ta bị Thẩm Phong vứt bỏ, nổi giận đùng đùng tới tìm cô trả thù.
Vừa mới nghĩ như vậy xong, Quách Tử Thiến liền xông lên, giống hệt hai năm trước.
Nhưng lúc này cô ta không thể đánh tới cô, vệ sĩ che ở phía trước Nghi Hi, người đàn ông mạnh mẽ chế trụ thân hình mảnh khảnh của cô ta, Quách Tử Thiến ra sức giãy dụa, mặt sung huyết đến đỏ bừng, tóc cũng rối loạn.
“Buông tay —— buông tay —— tôi bảo anh buông tay!”
“Buông cô ta ra đi.”
Vệ sĩ buông ra, cánh tay của Quách Tử Thiến bị nắm chặt đến đỏ ửng, oán hận trừng Nghi Hi.
Đối phương thản nhiên nói: “Cô đã đánh tôi một lần, tôi vốn phải đánh trả, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thôi.
Cô vừa mới nói chúng ta cư xử không yệ, đó là do tôi vẫn luôn nhường cô.
Tử Thiến, trước giờ cô sẽ không cảm thấy được bản thân sai rồi, bất luận chuyện gì cũng là người khác có lỗi với cô, ngay cả tôi không so đo với cô, cô cũng cảm thấy là tôi đấu không lại cô.
Nhưng hiện tại cô nên biết, chỉ cần tôi muốn, thì sẽ vô số cách để đối phó cô.
“Đương nhiên, tôi nhất định phải thừa nhận, sở dĩ tôi khoan dung cô, cũng bởi vì tôi căn bản không coi trọng cô.
Bằng không chỉ bằng việc cô không ngừng hãm hại tôi, cô cho rằng cô còn có thể thuận lợi xuất đạo? Không phải cô thích tranh với tôi sao? Vậy được, hiện tại ước nguyện của cô được đền bù.
Tôi chân thành coi cô là đối thủ, cũng bằng lòng nghiêm chỉnh ra tay với cô, cô phải thấy vui mới đúng.”
Quách Tử Thiến bị nói đến ngây người, đứng tại chỗ lung lay sắp đổ.
Cô ta nhắm hai mắt lại, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống đất, giống như mất đi tất cả sức lực.
Tiếng giày cao gót vang lên trong bãi đỗ xe trống trải, Nghi Hi đi đến trước mặt cô ta, nhìn cô ta từ trên xuống.
Quách Tử Thiến nâng gương mặt nhỏ bằng bàn tay lên, sắc mặt trắng bệch cùng cô đối diện.
Hôm nay cô ta cũng tính tỉ mỉ trang điểm, nhưng trải qua trận giày vò vừa rồi, sớm đã chật vật không ra hình dáng.
Nghi Hi mặc bộ lễ phục của Chanel, búi tóc kéo cao, bông tai kim cương lộng lẫy chói mắt.
Rất nhanh, cô còn phải đi lên thảm đỏ, nơi đó có vô số ánh đèn chiếu vào cô, còn có tiếng hoan hô nhiệt tình của người hâm mộ.
Cô vẫn như cũ hưởng thụ vinh quang vạn trượng, nhưng tất cả những điều đó, cô ta lại cảm nhận không được.
“Nghi Hi, đừng mà… Sau này tôi sẽ không tiếp tục… Cô bỏ qua cho tôi đi…”
Rốt cục, vẫn phải nói ra.
Yếu đuối như vậy, hèn mọn như vậy, cô ta ngồi xuống trước mặt cô, lấy tư thế giống như cúi đầu, thống khổ bất lực cầu xin cô bỏ qua.
Cô ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, bản thân lại trầm luân rơi vào hoàn cảnh này.
Đôi mắt Nghi Hi chợt lóe, tựa như có phần xúc động.
Quách Tử Thiến mong đợi mở to hai mắt, cô lại lắc đầu, tiếc nuối nói: “Tử Thiến, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm.
Đây là trách nhiệm của cô, cho nên, tôi không thể bỏ qua cho cô.”
Nói xong câu này, cô không tiếp tục nhìn cô ta nữa, không chút lưu luyến đi ra ngoài.
Trợ lý và vệ sĩ nhao nhao đuổi theo, Quách Tử Thiến ngây ngốc tại chỗ, nhìn Nghi Hi như nữ vương được vây quanh đi xa.
Ngoài cửa là ánh sao rực rỡ, là thời đại thuộc về cô ta, cô ta vốn phải đi cùng Nghi Hi, giờ phút này lại chỉ có thể ngồi ngây ngốc tại bãi đỗ xe tối tăm này, biến mình thành trò cười ngu xuẩn nhất.
Cô ta đã từng có tương lai sáng sủa, nhưng hiện tại, đã bị chính tay cô ta hủy đi.
HẾT CHƯƠNG 105.