“Từ đầu năm sau khi công khai tình cảm, quan hệ giữa Lê Thành Lãng và Nghi Hi vẫn nhận được sự chú ý rộng rãi, tin tức hai người đã kết hôn không chỉ được lan truyền một lần.
Mười một giờ sáng hôm nay, Nghi Hi đã công khai giấy hôn thú lên weibo, bá đạo thể hiện Lê Thành Lãng đã là người của cô, ngay sau đó Lê Thành Lãng cũng share lại bài đăng này, chính thức thừa nhận thông tin kết hôn.
Nghi Hi sinh sau 90, là con gái của siêu sao Thẩm Nhất Lộ, lúc 20 tuổi dựa vào phim điện ảnh “Đoạt cung” chính thức xuất đạo, mà đây cũng là lần đầu tiên cô hợp tác cùng lê Thành Lãng.
Quá trình yêu đương của hai người biến đổi bất ngờ, có chút như phim ảnh.
Sau đây, đài chúng tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho mọi người nhìn lại, xem nam thần và nữ thần làm thế nào đến với nhau …”
Thẩm Bỉnh Hoành ho khan một tiếng, Thẩm Chiêu lập tức tắt TV đi, mỉm cười nhìn về phía cha mình.
Nhưng Thẩm Bỉnh Hoành không để ý đến con trai, tiếp tục lật tờ báo trong tay.
Thẩm Chiêu không còn cách nào, đành phải im lặng chuyển về phía bên kia sofa, Thẩm Nhất Lộ ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt bình thản.
Tuy rằng đang ở nhà, nhưng bà vẫn trang điểm không hề qua loa, váy Dior phối với giày cao gót Chanel, trên búi tóc còn có chiếc kẹp tóc bạch kim khảm ngọc xanh.
Tư thái tao nhã trang dung tinh xảo, giống như vị khách đến nhà bái phỏng, nhưng trên thực tế nơi này là nhà của cha Thẩm Nhất Lộ.
Cha không nói lời nào, trái tim của Thẩm Chiêu cứ tiếp tục treo lơ lửng.
Thẩm Nhất Lộ về Bắc Kinh hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng chịu theo ông về thăm bố, nhưng tuy rằng người đã trở về, quan hệ giữa hai cha con vẫn không có gì tiến triển, ngồi trong cùng một phòng cũng có thể không quan tâm tới đối phương.
Nếu là lúc khác thì thôi, đằng này cố tình gặp phải chuyện Nghi Hi kết hôn, tùy tiện ấn kênh nào cũng có thể nhìn thấy tin tức, làm cho Thẩm Chiêu quả thực sứt đầu mẻ trán.
Bất luận là cha hay chị gái, chỉ cần một người nổi bão, cục diện rối rắm này cũng đủ để ông phải thu thập.
Thẩm Chiêu uống một ngụm trà, quyết định vẫn nên chủ động xuất kích, dù sao đi nữa, đề tài này là không thể tránh khỏi, “Nói mới nhớ, lần trước em gặp Lê Thành Lãng đã là chuyện của mấy năm trước, không tưởng tượng được có ngày cậu ấy sẽ thành cháu rể mình.
Trước Thẩm Phong còn nói với em, nó là anh, kết hôn không thể bị em gái giành trước.
Kết quả nó vừa mới ở đây đính hôn, Hi Hi đã trực tiếp lĩnh chứng, không chừng lát sẽ gọi điện đi khởi binh hỏi tội.”
Ông vốn chỉ định thăm dò, ai ngờ Thẩm Nhất Lộ hơi động lông mày, tự nhiên tiếp lời, “Chị cũng không nghĩ đến, cậu ta sẽ trở thành con rể mình.”
Thẩm Chiêu cảm thấy buông lỏng, “Chị, em biết trong lòng chị khó chịu, nhưng nói thật, em cảm thấy Lê Thành Lãng không tệ.
Tuy rằng tuổi tác có hơi lớn, nhưng nhân phẩm tướng mạo đều là thượng thừa, càng hiếm có là thật lòng với con bé.
Trước đó xảy ra sự cố nhà chúng ta cũng nghe qua, dưới tình huống đó mà cậu ấy có thể bảo vệ Hi Hi, người khác còn lý do gì để phản đối? Cho dù chúng ta phản đối, với tính cách của Hi Hi cũng sẽ không nghe, cần gì phải chọc con bé đau lòng khổ sở?”
Thẩm Nhất Lộ hỏi: “Cho nên, cậu tán thành với hôn sự này?”
Thẩm Chiêu nói thẳng không hề kiêng kị, “Em luôn luôn tán thành.
Bất luận là trước mặt cha, hay lúc Hi Hi hỏi ý kiến của em, em đều nói như vậy.”
Thẩm Nhất Lộ: “Nó từng hỏi qua ý kiến của cậu?”
“Con bé gọi điện thoại cho em, nói đang chuẩn bị thủ tục kết hôn …”
Nói tới đây ông bỗng nhiên dừng lại, hiển nhiên đã ý thức được điều gì.
Thẩm Nhất Lộ không biểu hiện gì, mắt nhìn cửa dường như định rời đi, Thẩm Bỉnh Hoành lại gấp tờ báo lại, thong dong đẩy mắt kính lão.
“Náo loạn cả ngày, ầm ĩ khiến ta nhức đầu.
Thanh niên bây giờ chỉ biết lấy lòng mọi người.”
Thẩm Chiêu vội cười làm lành: “Chuyện này cũng không thể trách Hi Hi, cháu nó và Lê Thành Lãng đều là người của công chúng, tuyên bố thông tin kết hôn nhất định sẽ gây xôn xao.
Cũng may là hình tượng bên ngoài của hai đứa đều không tồi, không có lời đồn gì không hay, nhìn chúng chiều hướng của dư luận vẫn rất tích cực.”
Tuy là nói như vậy, trong lòng ông cũng hoang mang.
Nghĩ đến chuyện ngày xưa, hai cuộc hôn nhân của Thẩm Nhất Lộ đều gây ồn ào, nói không ngoa quả thực là chấn động cả nước.
Khi đó, Thẩm Bỉnh Hoành vô cùng chán ghét chuyện này.
Ông lão cả một đời nghiêm túc cẩn thận, đối với chuyện xuất đầu lộ diện này rất là chướng mắt.
Thẩm Bỉnh Hoành nói: “Ta không có trách Hi Hi, ý ta là mấy tay nhà báo.
Có nhiều chuyện như vậy không đưa, cứ dồn về phía Hi Hi và chồng con bé, làm đến mức ngay cả cửa con bé cũng không ra được.”
Thẩm Chiêu hơi sững sờ, Thẩm Nhất Lộ cũng liếc mắt sang.
Ông lão thản nhiên hừ một tiếng, “Cô không thích Lê Thành Lãng? Ngược lại ta cảm thấy anh chàng này không tồi, chí ít còn tốt hơn mấy tên mà cô chọn ngày xưa.
Nói đi nói lại, nếu không phải vì cô, Hi Hi sẽ không chạy đi làm cái gì mà diễn viên, cũng sẽ không quen biết Lê Thành Lãng.
Rốt cuộc vẫn là cô tự làm tự chịu.”
Thẩm Chiêu còn chưa kịp căn ngăn, Thẩm Nhất Lộ đã đứng lên.
Bà đã quen lạnh nhạt, dù là thời điểm này cũng không bắt gặp sự giận dữ trên mặt, bình tĩnh như nước.
Nhưng động tác đứng dậy đã bại lộ tất cả, Thẩm Chiêu mấy bước đuổi theo đi đến bên, đề phòng chị mình kích động quá gây ra chuyện gì.
Không khí trong phòng khách căng thẳng, Thẩm Bỉnh Hoành vẫn thong dong như cũ, thậm chí một lát sau còn cười, “Ngày xưa cô gái gì cũng không nói với tôi đã kết hôn, giờ thì phong thủy luân chuyển, xem ra Hi Hi đúng là con gái ruột của cô.”
Thẩm Chiêu không dám tiếp tục đề tài chính ông khơi ra.
Nghi Hi kết hôn, sớm đã báo cho ông ngoại, cậu, cha và trưởng bối bên kia, lại không nói một chữ với người mẹ này.
Thậm chí Thẩm Nhất Lộ xác định, ngay cả Hồ Chính Chi cũng nhận được thông báo, có lẽ Nghi Hi còn chính thức xin cô ấy chấp thuận.
Hai người họ, vốn còn giống mẹ con ruột hơn.
Bà khẽ nhếch môi, không nói ra lời.
Vào lúc này, người giúp việc cầm điện thoại đi vào, “Thẩm tiên sinh, điện thoại của ngài.”
Đây là nhà của Thẩm Bỉnh Hoành, Thẩm tiên sinh đương nhiên là chỉ ông.
Ông lão tuy rằng đã qua 70, nhưng chẳng chịu già, không cho người làm gọi mình là Thẩm lão tiên sinh.
Nhờ phúc cố chấp của ông, Thẩm Phong và Thẩm Chiêu ở đây được phân biệt gọi là tiểu Thẩm tiên sinh và Thẩm công tử, thậm chí Thẩm Phong còn hoài nghi hoa danh trên giang hồ của mình là bởi vậy mà thành.
Thẩm Bỉnh Hoành hỏi: “Ai gọi?”
“Chu lão tiên sinh của tập đoàn Minh Đạt, có lẽ là vì hôn sự của Nghi tiểu thư, gửi lời chúc đến ngài.”
Thẩm Bỉnh Hoành khẽ cười, “Hi Hi lại giúp ta tiết kiệm công sức, ngày nào chiến hữu cũ và bạn bè cũng gọi điện thoại tới chúc mừng, cũng không cần ta đi thông báo tới từng người.”
Ông lão lấy điện thoại đi ra ngoài, Thẩm Chiêu lau mồ hôi, rốt cuộc không nhịn được vỗ vai chị gái, “Em vốn không định nói, nhưng chị em mình cũng một bó tuổi rồi, đừng tranh cãi với cha nữa, được không?”
Thẩm Bỉnh Hoành và Thẩm Nhất Lộ đều là người cố chấp ngạo mạn, khi xưa Thẩm Nhất Lộ đối nghịch với cha bỏ nhà ra đi, chạy tới Hồng Kông làm diễn viên.
Vì chuyện này, cha vẫn không chịu tha thứ cho bà, Thẩm Nhất Lộ lại quá quật cường, thật sự chống đỡ không chịu nhận lỗi cầu xin tha thứ.
Tình cảm giữa hai cha con vốn không được tốt, cứ như vậy khoảng cách càng ngày càng xa, cuối cùng tới nông nỗi không có cách gì cứu vãn như ngày hôm nay.
Thẩm Nhất Lộ nói: “Chị và ông ấy tranh cãi?”
Thẩm Chiêu gật đầu, “Đúng đúng, hôm nay là cha quá đáng.
Nhưng ông ấy cũng sắp 80 rồi, thân thể không tốt, tính tình mấy năm gần đây lắm lúc còn kém, chúng ta là con đương nhiên phải bao dung hơn …”
Giọng điệu của cậu em bất đắc dĩ, động tác của Thẩm Nhất Lộ cũng dừng lại.
Những gì cậu ấy nói bà đều biết.
Cha đã già.
Đến cái tuổi này như ông, thần trí còn có thể tỉnh táo giáo huấn người đã là vận may của họ.
Đây cũng là nguyên nhân bà chịu về nhà, hơn nữa còn nhịn xuống không tranh luận.
Người cha đã từng áp chế bà, dường như cả đời cũng không thể thoát khỏi, ông ấy đã già.
Không khí có chút nặng nề, Thẩm Nhất Lộ từ trong túi xách lấy ra một cái lọ màu trắng, đổ mấy viên thuốc vào lòng bàn tay.
Thẩm Chiêu biết tim chị mình không tốt, khi tuổi trẻ đóng phim quá liều mạng, một thân bệnh tật, đây chỉ là một trong số đó.
Ông vội vàng đưa nước ấm, “Lại không thoải mái?”
Thẩm Nhất Lộ không tỏ vẻ gì nuốt thuốc vào, lại uống một hớp, “Không, chị chỉ muốn nói với chú, thân thể không tốt, có thể mượn bệnh đùa giỡn tức giận không chỉ có một người.”
Thẩm Chiêu cười.
Thẩm Bỉnh Hoành nói chuyện điện thoại xong còn cần người hầu hạ, Thẩm Chiêu tiếp tục làm trâu làm ngựa, Thẩm Nhất Lộ một mình lên lầu hai, theo hành lang tùy ý đi, đánh giá bốn phía.
Thật ra căn nhà này bà không hề quen thuộc.
Bà lớn lên ở tứ hợp viện, cho đến năm 17 tuổi rời khỏi nhà, đều sống ở đó.
Trong sân có cây ngô đồng cao lớn, cành lá rậm rạp, mùa hè bà thích chuyển ghế tre nằm ngủ trưa dưới gốc cây, cho dù bị muỗi cắn đến sưng lên.
Những năm ở Hồng Kông, bà nhớ nhất chính là ngọn cây kia, cái sân bà sống mười mấy năm ấy.
Nhưng sau khi bà trở lại Bắc Kinh, lại phát hiện tứ hợp viện đã bị phá bỏ, cha mua một biệt thự ba tầng, tất cả những thứ bà quen thuộc đều bị chôn vui không còn thấy nữa.
Mà trong căn biệt thự này, cũng không có chỗ cho bà.
Cha quá giận bà, khi chuyển nhà ngay cả đồ của đứa con gái cũng không chịu đem đi, càng không cho phép mẹ bố trí phòng mới cho Thẩm Nhất Lộ.
Cho nên sau nhiều năm bà trở về cố hương, mới phát hiện bản thân chỉ có thể làm một vị khách.
Bước chân bà dừng lại.
Bên phải là cánh cửa màu trắng ngà, tay nắm cửa bằng đồng thau hiện ra chút ánh sáng nhu hòa, trên cửa còn treo tấm bảng.
Không có chữ viết, mà vẽ mấy quả vải nhỏ, nghe nói là khi nhàm chán con bé và Thẩm Phong cùng nhau làm.
Thẩm Nhất Lộ đẩy cửa ra.
Gian phòng này đối với một cô bé mà nói coi như quá rộng, ngoài là phòng khách trong là phòng ngủ, hơn nữa còn có nhà vệ sinh độc lập, trang hoàng thành màu sắc kẹo ngọt.
Tùy rằng đã rất lâu không có người ở, vẫn được quét tước bóng loáng sạch sẽ, bồn hoa trên cửa sổ cũng nở rộ.
Sau khi Nghi Hi theo Lương Cách trở về đại lục, cơ bản đều sống tại Nam Kinh, nhưng vì ông bà ngoại nhớ cháu, cô cũng từng đến Bắc Kinh nghỉ hè.
Thời gian chẳng qua mấy tháng, nhưng bất luận là nhà của Thẩm Bỉnh Hoành, hay nhà của Thẩm Chiêu, đều chuẩn bị một gian phòng dành riêng cho Nghi Hi.
Thẩm Nhất Lộ đi vào, tùy ý ngồi xuống sofa.
Đối diện vừa hay là tấm hình to, Nghi Hi 13 tuổi hoạt bát đáng yêu đứng trên cỏ, ôm chú chó Samoyed cười tươi.
Bà xoa xoa huyệt thái dương, có chút nhớ không ra, lần trước tận mắt thấy nụ cười này, là từ khi nào.
Hay là, trước giờ bà chưa từng có cơ hội thấy con bé như vậy, hồn nhiên ngây thơ, vô lo vô nghĩ, giống như giới truyền thông đã nói, là công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên.
Thẩm Nhất Lộ thấy cô, đều là lạnh lùng có gai.
Lần trước chia tay, con bé nói, lại như vậy, bà vĩnh viễn là như vậy.
Nó nói, cho dù mình chỉ dịu dàng một chút với nó, hai mẹ con cũng sẽ không đi tới nông nỗi hôm nay.
Nó nói, mẹ, người biến chúng ta thành kẻ thù không phải tôi, mà chính là bà.
Tất cả đều giống như ma chú không lái đi được, thường xuyên xuất hiện trong đầu bà.
Vẻ mặt khi con bé nói chuyện, thất vọng mãnh liệt và lên án trong mắt, cả đôi mắt ngấn lệ, chúng dây dưa cùng một chỗ, tra tấn bà, thậm chí khiến bà từ trong mộng bừng tỉnh.
Thẩm Nhất Lộ vô ý thức cười khổ.
Bà không để ý, bà thật sự vốn không để ý.
Nhưng khi nghe Thẩm Chiêu nói, bà đã lớn tuổi, cho nên bắt đầu không ngừng nghĩ đến những chuyện trước kia.
Bà của ngày xưa, cuộc hôn nhân đầu tiên của bà, còn báu vật trong cuộc hôn nhân này – con gái bà.
Ban đầu, bà chỉ coi đứa bé này là sự hiến dâng của bà cho tình yêu, vì Lương Cách thích trẻ con, bà không thể xóa sạch cốt nhục của hai người.
Sau khi sinh con, bà không hao phí nhiều tâm tư trên người nó, có thời giạn hoặc ở bên Lương Cách, hoặc chính là ra ngoài đóng phim, vì Đông Sơn tái khởi mà hao hết tâm tư.
Sau, tình cảm giữa hai người không tốt, ngay cả sự kiên nhẫn và dây dưa bà cũng mất đi, có lúc Nghi Hi tới làm nũng với bà, cũng sẽ bị bà lạnh lùng từ chối.
Tất cả đều là vô ý thức, Thẩm Nhất Lộ cho rằng trẻ con sẽ không có cảm giác, thậm chí bà không hề coi con bé là người rất nhạy cảm.
Khi bà rốt cục thức tỉnh, thử tiếp xúc với Nghi Hi, nó đã dùng ánh mắt lạnh lùng phòng bị nhìn bà.
Bà chán ghét ánh mắt đó, càng chán ghét ở đây con gái cũng khiến mình thấy thất bại, nên ngay cả phép thử duy nhất bà cũng bỏ qua.
Sau đó, Nghi Hi theo cha rời đi, từ nay hai mẹ con trời Nam đất Bắc.
Có lẽ Thẩm Nhất Lộ đã sớm biết mình sai, cho nên sau khi tái hôn lập tức sinh ra Crystal, muốn bắt đầu tất cả một lần nữa.
Có lẽ bà vẫn thua kém những người mẹ khác, có thể săn sóc đầy đủ cho con, hiến dâng tất cả, nhưng đối với bà mà nói, đã làm đến cực hạn.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, Crystal bà vừa nghĩ đến do do dự dự nhô nửa người vào, “Mẹ.”
Bà không lên tiếng, Crystal đành phải đi vào, “Sao mẹ lại vào phòng của chị ạ? Ông ngoại không còn tức giận nữa, cậu bảo con lên gọi mẹ xuống …”
Giống như Nghi Hi, Crystal đã từng trở lại Bắc Kinh, trong nhà cũng có một phòng dành cho cô bé.
Thẩm Bỉnh Hoành cũng không đem mâu thuẫn với con gái liên lụy đến cháu ngoại, chỉ có điều thương tiếc Nghi Hi từ nhỏ đã xa mẹ, nên yêu thương cô nhiều hơn Crystal một chút.
Thẩm Nhất Lộ hỏi: “Chị con kết hôn rồi.”
Crystal nháy mắt mấy cái, “Con biết ạ, khắp nơi cũng biết ha? Ngay cả bạn học ở Canada cũng lên Facebook hỏi con, chị của cậu ấy rất mê điện ảnh!”
Bỗng nhiên cô bé mới nhận ra, “Mẹ, vì chị không sớm nói với mẹ, cho nên mẹ giận ạ?”
Thẩm Nhất Lộ nhíu mày vô thức, Crystal phát giác, vẫn nói: “Mẹ, con nói nghiêm túc nha, mẹ đừng tức giận.
Thật ra con cảm thấy, mẹ đối với chị như vậy … Rất là không tốt.”
Bà có phần bất ngờ, qua một lúc mới lạnh nhạt hỏi lại: “Con đọc tin tức rồi?”
“Có xem một ít ạ, nhưng đó không phải trọng điểm.
Mấy năm nay con cũng nghe không ít chuyện, mẹ và chị sau khi tách ra, chỉ đi thăm chị có mấy lần như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ giận.
Tuy rằng con oán mẹ lạnh như băng, nhưng ít chí ít hai mẹ con mình cũng sống cùng nhau, còn chị, mới là người luôn luôn bị bỏ quên … Có những người sẽ không quan tâm cha mẹ như thế nào, nhưng nhìn chị mà xem, rõ ràng là để ý.” Crystal không hiểu: “Mẹ, mẹ thật sự không thích chị sao?”
Mình không thích nó sao? Không, không phải bà không thích con bé, nhưng cũng không quá yêu nó.
Bà nghĩ, chỉ là bà không đủ quan tâm.
Bà quá tùy hứng quá tự cao, trời sinh đã không thích hợp làm mẹ, khi cái gì cũng chưa chuẩn bị tốt, đã vội vã chào đón đứa trẻ này, sau đó lại vì những chuyện gặp phải mà giận lây sang nó.
Cuối cùng, mọi chuyện đều bị mình từng bước làm hỏng.
Crystal không nhận được câu trả lời, chỉ coi như mẹ không muốn đối mặt với vấn đề này, “Được rồi, chỉ có điều lát nữa sẽ gặp mặt với cha mẹ của chú Lê, mẹ không được khó chịu nữa.
Ván đã đóng thuyền, thái độ nên tốt một chút.”
Thẩm Nhất Lộ: “Cùng cha mẹ Lê Thành Lãng gặp mặt?”
Crystal kinh ngạc, “Mẹ không biết? Trong lúc vô ý con nghe cậu nhắc tới, ông ngoại và người nhà họ Lê đã hẹn cùng nhau dùng cơm.
Dù sao … hai người cũng lĩnh chứng, trưởng bối hai nhà còn không gặp mặt thì đúng là khó nghĩ …”
Âm thanh của cô bé càng lúc càng nhỏ.
Nhìn sắc mặt của Thẩm Nhất Lộ, đúng là bà không biết.
Con gái và gia đình nhà chồng muốn gặp mặt, người làm mẹ lại từ chỗ này nghe được tin, chuyện như vậy cũng là nghe những điều chưa từng nghe, Nếu như không phải những người chung quanh đều cho rằng bà không có tư cách quản hôn sự của Nghi Hi, vậy chỉ có một cách giải thích —— có ai sớm đã nói qua, không cho mọi người nói chuyện này với bà.
Hai nhà Lê Thẩm trải qua bàn bạc, cuối cùng quyết định gặp mặt ở Bắc Kinh.
Nghi Hi, Lê Thành Lãng và hai vị phụ huynh Lê gia cùng nhau đi về phía Bắc, tại sân bay hiển nhiên sẽ gặp phải nhiều phóng viên, hai người không hề che giấu, sắp xếp cho hai vị phụ huynh đi qua cửa VIP trước, bản thân thì thoải mái hào phóng cho cánh nhà báo chụp.
Cặp vợ chồng sau khi lĩnh chứng lần đầu lộ diện nơi công cộng, không tránh được trở thành đề tài lần nữa, thông tin “Lê Thành Lãng Nghi Hi sau khi kết hôn” cũng được lan truyền khắp nơi.
Đối với chuyện này Nghi Hi rất lạnh nhạt, ngược lại còn ai ủi Lê Thành Lãng: “Sau này anh phải làm quen đi.
Chờ xem, truyền thông sắp bắt đầu hỏi em khi nào thì sinh con đấy.”
Lê ảnh đế rõ ràng đã trải qua bao nhiêu sóng gió, lại được bà xã dạy bảo một phen, anh trầm mặc một lát, rồi hỏi: “Cho nên, em định khi nào thì sinh con?”
Nghi Hi tự mình đào hố, lại chưa chuẩn bị nhảy vào trong, mười phần ngự tỷ vỗ vỗ gò má anh, “Cái này ấy à, chí ít phải đợi anh gặp ông ngoại em xong rồi nói.”
Bởi vì quyết định đi đăng ký quá vội vàng, công việc lại rất bận rộn, hôm trước Nghi Hi chưa thể chính thức đến chào hỏi Lê gia, nhưng mấy ngày ở Thượng Hải cũng gặp qua mẹ và cha dương của Lê Thành Lãng.
Lê phu nhân tái giá với người chồng họ Cao, tính cách ôn hòa thân thiết, nếu như không biết sau khi Lê Thành Lãng trưởng thành mẹ anh mới tái hôn, Nghi Hi có khi còn cho rằng tính tình của anh là ảnh hưởng từ ông ấy.
Hai nhà hẹn gặp tại khách sạn, phòng bao tầng 18, Thẩm Bỉnh Hoành, Thẩm Chiêu, Lê phu nhân cùng Cao lão tiên sinh, bốn người ngồi với nhau, mỉm cười trò chuyện.
Lương Cách vẫn chưa có mặt, trước đã bàn xong ông trở về Thượng Hải sẽ tự mình đi chào hỏi thông gia.
Nghi Hi đứng ngoài quan sát đội hình này, mới phát hiện chỉ có Lê phu nhân là người duy nhất có quan hệ huyết thống trực diện, bất đắc dĩ cảm khái hoàn cảnh gia đình của hai người thật là phức tạp.
Thảo luận nhiều nhất đương nhiên là khi nào làm lễ cưới, 6 tháng cuối năm cả hai đều bố trì đầy công việc, tỏ ra không cần gấp gáp.
Chỉ có điều Thẩm Bỉnh Hoành và Lê phu nhân không tán thành cho lắm, cuối cùng giằng co mãi, vẫn quyết định trước đem hôn sự này đăng lên nhật báo.
Trong phòng bao không khí hòa hợp, Nghi Hi vốn còn có phần khẩn trương, giờ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lê phu nhân kéo tay Nghi Hi, nhìn Lê Thành Lãng một cách không hài lòng, “Đàn ông các con chỉ thích nhàn hạ.
Phụ nữ đối với đám cưới đều rất coi trọng, Tiểu Hi xinh đẹp như vậy, đương nhiên lễ cưới phải thật long trọng mới xứng với con bé.
Nhưng cũng không được qua loa dù chỉ một chút.”
Nghi Hi không dám nói chủ yếu vẫn là mình quá bận, đành phải cùng mẹ chồng lườm nguýt Lê Thành Lãng.
Tiếp nhận được cái nhìn của vợ, Lê Thành Lãng mỉm cười nhấp một hớp rượu đỏ, ở dưới mặt bàn lại dùng chân đá cô một cái.
“Không tệ quá là được.” Anh hạ giọng
Nghi Hi thừa dịp mọi người không để ý, làm mặt quỷ về phía anh, “Vốn là lỗi của anh.”
Hai người liếc mắt đưa tình, tự cho là kín kẽ, đáng tiếc những người còn lại đều thấy rõ mồn một.
Các trưởng bối đều bao dung mỉm cười, ngược lại bắt đầu tán gẫu chuyện khác.
“Rất xin lỗi, tôi tới muộn.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, bắt gặp Thẩm Nhất Lộ tóc xoăn váy xanh, đẩy cửa phòng bao đi vào.
Tất cả mọi người đều nhìn bà ấy, Thẩm Nhất Lộ lại không hề mất tự nhiên, dường như bản thân xuất hiện ở nơi này không hề có bất cứ vấn đề gì.
“Có chút việc trì hoãn, trên đường lại kẹt xe, hy vọng tôi không đến quá muộn.” Thẩm Nhất Lộ nói.
Cha mẹ Lê gia đương nhiên biết tình huống giữa Nghi Hi và mẹ, cho dù Lê Thành Lãng không kể, bọn họ chỉ cần điều tra tin tức một chút cũng có thể đoán ra 7, 8 phần, cho nên coi như tối nay khi Thẩm Nhất Lộ không hề xuất hiện, chỉ có ông ngoại và cậu của cô đến trình diện, bọn họ không hề biểu hiện ra nửa phần kinh ngạc.
Nhưng bây giờ bà ấy nửa đường xuất hiện, ngược lại khiến cho người ta không rõ tình huống, dù sao nhìn vẻ mặt của Thẩm gia, là biết ngay bọn họ cũng không đoán được chuyện này.
Trong phòng bao lúng túng trầm mặc, vẫn là Lê Thành Lãng mở miệng trước, “Là về lời mời của giải Kim Hạc sao? Trước có nghe nói, lần này ban tổ chức của Kim Hạc định mời cô đảm nhiệm vai trò khách quý trao giải, chẳng lẽ giờ bắt đầu cân nhắc thời gian?”
Thẩm Nhất Lộ: “Đúng là Kim Hạc có mời tôi, nhưng chiều này không phải bàn chuyện này, là chụp ảnh cho một tạp chí thời trang.”
Bà không nói là tạp chí nào, vốn dĩ với lý lịch và địa vị của bà, có thể mời được Thẩm Nhất Lộ chí ít cũng là tạp chí đẳng cấp trong nước.
Ảnh chụp của những tạp chí này luôn luôn được xem trọng, lượng công việc cũng không nhẹ nhàng, kéo dài tới muộn như vậy khá là bình thường.
Thẩm Bỉnh Hoành nói: “Đã có công việc, thì đi làm cho xong, chạy tới đây làm gì?”
Vẻ mặt của Thẩm Nhất Lộ hết sức tự nhiên, “Làm xong việc rồi, cho nên tới đây.
Con và Thành Lãng quen biết nhiều năm, còn chưa từng gặp mặt cha mẹ của cậu ấy, cũng mượn cơ hội này làm quen một chút.”
Bà gật đầu mỉm cười với hai vị phụ huynh Lê gia, bên kia cũng phản ứng kịp, đáp lại một nụ cười tươi tắn.
Ngoài Thẩm Bỉnh Hoành và Nghi Hi, những người còn lại trong bàn đều đứng lên, nhưng một mình Thẩm Nhất Lộ đứng bên ngoài bàn, xem ra vẫn có chút đường đột.
Nghi Hi để dao ăn xuống, dùng khăn lau miệng, tao nhã đứng dậy đối diện với bà.
Đôi mắt cô đen láy lạnh nhạt như nước, Thẩm Nhất Lộ vô ý thức dán mắt vào cô, ai ngờ Nghi Hi không nói gì với bà, chỉ cao giọng gọi: “Phục vụ, nơi này thêm cái ghế, thêm một bộ đồ ăn.”
Làm xong việc, cô gật đầu với Thẩm Nhất Lộ, thậm chí khóe môi hơi cong lên, vô cùng ôn hòa: “Mẹ đã tới, trước tiên cứ ngồi vị trí của con đi.
Muốn ăn gì? Con cho phục vụ cầm thực đơn vào lần nữa.”
Không thể không nói, những người còn lại đều bị kinh hãi bởi thái độ của Nghi Hi.
Thẩm Bỉnh Hoành còn mơ hồ ghét bỏ một câu, cô lại nho nhã lễ phép, khách khí, không hề giống đứa con gái trong lòng còn oán hận mẹ mình như lời đồn.
Chẳng qua Lê phu nhân vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, qua một lúc mới nhận ra, tuy rằng thái độ Nghi Hi đối đãi với Thẩm Nhất Lộ ôn hòa, lại có phần xa lạ.
Giống như chủ nhà đãi khách, dù thể hiện ý tốt, nhưng chỉ là tu dưỡng cho phép, chẳng hề để ý.
Hơn nữa cô bé càng lễ phép, càng hiện ra sự khách sáo xa cách, dường như Thẩm Nhất Lộ thật sự chỉ là người lạ đi nhầm vào nơi này.
Bà nhận ra điều này, người khác cũng nhận ra, sau đó không khí của bữa cơm cũng không còn hòa hợp như lúc đầu.
Thẩm Nhất Lộ không nói nhiều, Lê phu nhân bắt đầu thảo luận với bà về bố trí hôn lễ, bà do dự một lát rồi mỉm cười nói: “Áo cưới thì để Alice tự chọn nhà thiết kế đi, chẳng qua tôi có một bộ trang sức, rất hoa lệ, thích hợp dùng trong hôn lễ.”
Sau khi nói xong bà tận lực tạm dừng vài giây, thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Nghi Hi, “Cảm ơn, con sẽ xem thử, hy vọng đến lúc đó có thể dùng tới.”
Thẩm Nhất Lộ không tự giác xiết chặt khăn ăn, trong lòng nổi lên một nỗi phiền muộn khó khống chế.
Sau khi kết thúc bữa cơm tối, Nghi Hi một mình đi đến nhà vệ sinh, lúc ra lại phát hiện Thẩm Nhất Lộ đang đứng rửa tay trước bồn.
Thấy cô ra thì thong dong đóng nước, lại rút khăn tay lau qua.
Nghi Hi đi tới, rửa tay xong Thẩm Nhất Lộ chuyển khăn tới, cô bình tĩnh nhận lấy, “Cảm ơn.”
Thẩm Nhất Lộ: “Ông ngoại con và mọi người đi xuống trước rồi.”
Nghi Hi gật đầu, “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
Dọc đường không nói một lời, hai người trước sau bước vào thang máy.
Bởi vì Thẩm Nhất Lộ cách bảng thao tác gần hơn, Nghi Hi chờ bà ấn tầng trệt, nhưng bà lại đứng bất động, cô đành phải tự mình đi qua.
Ngón tay còn chưa chạm tới cái nút, Thẩm Nhất Lộ bỗng nhiên hỏi: “Con không hy vọng mẹ tới đây, là lo mẹ ngăn cản hôn sự của con với Lê Thành Lãng, khiến cha mẹ cậu ấy không vui?”
Nghi Hi kinh ngạc quay lại, “Không phải con không muốn mẹ tới đây.”
Thẩm Nhất Lộ chau mày, dường như cô vừa nói câu gì mắc cười, “Vậy là con hy vọng mẹ tới đây?”
Thật ra cái này cũng không, Nghi Hi ngẫm nghĩ rồi đáp, “Con không nghiêng về phía nào cả.
Mẹ có tới hay không cũng được, con không có ý kiến.”
Giọng điệu của cô thành khẩn, làm cho người ta vừa nghe liền không nhịn được tin tưởng đây là lời thật lòng.
Thẩm Nhất Lộ chỉ cảm thấy giống như có cái xương cá mắc trong cổ họng, lạnh giọng nói: “Phải không? Đã như vậy, con cần gì bảo người khác giấu mẹ tin tức tối nay gặp mặt?”
Nghi Hi càng kinh ngạc hơn, “Con giấu mẹ?” Giật mình hiểu ra, “À thì ra là vì chuyện này, mẹ mới không có mặt ngay từ đầu?”
Thẩm Nhất Lộ không biểu hiện gì, cô bất đắc dĩ nói: “Con không hề giấu mẹ, con nghĩ rằng mọi người nhất định sẽ nói với mẹ.
Nếu như không nghe được, vậy có khả năng … Là ông ngoại đi? Ngay cả cậu cũng không nói, chỉ có thể là mệnh lệnh của ông ngoại …”
Không cần cô giải thích thêm, Thẩm Nhất Lộ đã hiểu ra tất cả.
Bà vốn nghĩ rằng, là Nghi Hi không cho, nên mọi người mới cùng nhau giấu bà, nhưng thì ra cái gì con bé cũng chưa nói, tất cả là do Thẩm Bỉnh Hoành chuyên quyền độc đoán.
Nghĩ đến vừa rồi mình lên án, Thẩm Nhất Lộ cảm thấy dường như vừa bị tát một cái, lại có phần chật vật.
Nghi Hi hỏi: “Nếu mẹ đã nghĩ rằng con không muốn mẹ tới, vậy vì sao … Lại tới đây?”
Thẩm Nhất Lộ hơi nhếch môi, không nói một lời.
Nghi Hi nhìn bà giây lát, bỗng nhiên hiểu ra, lắc đầu cười một tiếng, đưa tay ấn nút số 1.
Còn có thể vì sao? Với tính cách của bà, đại khái chính là vì cô không hy vọng bà tới, cho nên mới chịu bớt chút thời gian đi đến tận đây.
Bà biết con bé hiểu lầm, nhưng không nghĩ ra lời để giải thích.
Bà vốn lười nói rõ nguyên do với bất cứ ai, càng huống chi lúc này bản thân cũng không lý giải được tâm tư của chính mình, cũng không có cách nào kể ra với người khác.
Thang máy mở ra ở lầu 1, Nghi Hi dẫn đầu đi ra ngoài.
Trong đại sảnh không có ai, cô nhìn trái nhìn phải cũng không tìm thấy Lê Thành Lãng và mọi người, đang nghi hoặc, Thẩm Nhất Lộ đã đi đến bên cạnh.
Nghi Hi nói: “Để con gọi điện cho anh ấy.”
“Con hận mẹ, đúng không?” Thẩm Nhất Lộ hỏi.
Cô dừng lại, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn bà, “Đã từng.”
Điều này nằm trong dự liệu của bà, Thẩm Nhất Lộ nói: “Vậy bây giờ? Không hận nữa?”
Nghi Hi than thở, cười tự giễu, “Hiện giờ, không còn lý do.”
Có yêu mới có hận, có mong đợi mới có thất vọng.
Chuyện mà cô cố chấp nhiều năm như vậy, giờ quay đầu nhìn lại chỉ cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Từ đầu tới cuối, cô chỉ oán hận bà không tốt với mình, nhưng trong sách đã nói, tất cả cha mẹ đều yêu con mình, đây là lời nói dối lớn nhất của nhân loại.
Thật ra Thẩm Nhất Lộ không có nghĩa vụ phải yêu cô, chỉ là cô ký thác tình cảm không nên có trên người bà, mới có thể hại người hại mình, hai bên ồn ào đến khó chịu đựng.
Ánh mắt Nghi Hi ôn hòa mà trong trẻo, “Mẹ, mẹ là mẹ con, con cũng đồng ý gọi người như vậy.
Con nghĩ mình phải cảm tạ mẹ mới đúng, mẹ sinh con ra, trả lại cho con đãi ngộ cuộc sống.
Ngoài việc xem nhẹ con, mẹ cũng không làm chuyện gì khiến con tổn thương.
Trước đây là con quá cố chấp.”
Cô hòa nhã bình tĩnh như vậy, Thẩm Nhất Lộ lại không thấy nhẹ nhõm, ngược lại trong lòng có thứ gì đó, nặng nề rơi xuống.
Cửa thang máy lần nữa mở ra, 5, 6 cô gái trẻ đi ra, họ liếc thấy Nghi Hi ở đại sảnh, kích động hô lên một tiếng, toàn bộ chạy tới.
“Hi Hi, thật sự là chị sao? Vừa rồi chúng em còn đang nói về chị!"
Thẩm Nhất Lộ lui về phía sau mấy bước, nhìn Nghi Hi bị mấy cô gái vây quanh.
Mấy cô bé kích động hai gò má đỏ bừng, vì nhìn thấy thần tượng mà thích thú, luống cuống tay chân tìm sổ và bút từ trong túi.
Nghi Hi cũng đáp lại bằng một nụ cười, nhận lấy sổ của mấy cô bé ký tên, tính tình dễ chịu thỏa mãn nguyện vọng chụp ảnh với họ.
Mấy cô bé này không hề biết Thẩm Nhất Lộ, không biết bà đã từng là siêu sao, càng không biết đây là mẹ của thần tượng nhà mình.
Thẩm Nhất Lộ thoái ẩn sau đó định cư ở nước ngoài, chưa từng bị ống kính chiếu vào.
Tình huống đi trên đường không ai biết bà đã sớm quen thuộc, nhưng giờ khắc này, nhìn Nghi Hi được fan bao quanh, mình lại không ai hỏi thăm, vẫn khiến bà sinh ra cảm giác hoang đường.
Không phải cảm thấy Nghi Hi không nên nhận lấy đãi ngộ này, mà nhìn đến đám người chờ cô, dường như thấy một bản thân khác.
Con bé giống bà sao?
Chưa từng có giây phúc nào, bà cảm thấy con bé giống mình như vậy.
Lời nói vửa rồi còn bay vòng vòng bên tai, bà đã từng nói, bà không hề ghét Nghi Hi, chỉ là không quá chú ý đến con bé.
Bây giờ như vậy, con bé cũng không còn hận bà nữa, chỉ là nó lạnh nhạt nhìn bà.
Khi nó oán hận bà, bà còn chưa từng có xúc động quá lớn, nhưng khi nó dùng giọng điệu và tư thái bình thản như thế gọi bà là "Mẹ", bà đột nhiên sinh ra kích động.
Giống như rốt cuộc đã hiểu, bản thân đã mất đi thứ gì.
Triệt để mất đi thứ gì.
Trái tim bỗng nhiên nhói đau, bà nghĩ mình lại phát bệnh, tay trái đè lại lồng ngực muốn đi lên trước lấy nước uống thuốc.
Nhưng không kịp, cơn đau cứ đến liên tiếp, giồng như đột nhiên vỡ ra.
Bà chỉ cảm thấy một hơi lên không nổi, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.
Nghi Hi ký tên xong ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Nhất Lộ gò má trắng bệch ngã xuống đất ngất đi, sợ hãi đến mức ngay cả sổ cũng ném lên sàn.
"Mẹ!"
Lúc Crystal nhận được tin chạy tới bệnh viện, Thẩm Nhất Lộ đã vào phòng giải phẫu, mọi người đều đang chờ bên ngoài, Crystal trực tiếp vọt tới trước mặt Nghi Hi, "Chị ơi, mẹ sao rồi? Mẹ như thế nào?"
Sắc mặt Nghi Hi có chút tái nhợt, “Chị không biết.
Cậu nói, chắc là mẹ lên cơn đau tim, gần đây trái tim mẹ vẫn không được khỏe, nhưng chị cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì …”
Hốc mắt Crystal lập tức đỏ, “Phải ạ, gần đây sức khỏe mẹ không được tốt, luôn mất ngủ, mẹ vốn bị mất ngủ quanh năm, nhưng nghe dì nói cả đêm hôm qua mẹ không ngủ được, hôm nay còn đi chụp hình cả ngày, nhất định là mệt mỏi đến …”
Nghi Hi và Hồ Chính Chi nhìn nhau, không biết nên nói gì, đành phải dời đi.
Không lâu lắm, bác sĩ từ phòng giải phẫu đi ra, nghiêm túc nói: “Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim cấp, cần phải chống đỡ ngay, nhưng nhóm máu của bác ấy là B Rh(-), nhóm máu này khá hiếm, trong ngân hàng máu của bệnh viện chúng tôi không đủ.
Mọi người là người nhà của bệnh nhân, ai có thể truyền máu cho bác ấy? Bệnh nhân có chướng ngại là ngưng máu, chắc chắn cần truyền rất nhiều!”
Crystal nói: “Là ông ngoại, ông ngoại có cùng nhóm máu với mẹ …”
Hồ Chính Chi lập tức nói: “Không được, Thẩm lão tiên sinh quá lớn tuổi, không thể rút máu.”
Bác sĩ: “Quá 50 tuổi thì không thích hợp hiến máu, Thẩm lão hiện giờ đã hơn 70, hơn nữa tình trạng sức khỏe vốn không được tốt, quả thật không hợp tư cách hiến máu.”
Mọi người càng thêm nôn nóng, không biết phải lên chỗ nào đi tìm “Máu gấu trúc” hiếm có kia, vẫn là Hồ Chính Chi phản ứng trước, “Alice, nhóm máu của con cũng là B Rh (-)!”
Crystal lập tức nhìn về phía Nghi Hi, lại thấy chị gái nhíu mày, dường như không hề tình nguyện.
Cô bé nhất thời rơi vào khủng hoảng khôn cùng, nắm chặt tay Nghi Hi, cầu xin: “Chị ơi, chị truyền máu cho mẹ được không? Chỉ có chị mới cứu được mẹ.
Chị, em biết mẹ làm chị giận, nhưng hiện giờ … Mẹ đang rất nguy hiểm!”
Nghi Hi rút tay ra, thản nhiên nói: “Em không cần như vậy, chị sẽ đi.
Vừa rồi, chỉ là chị đang nghĩ đến một chuyện.”
Cô không giải thích mình vừa nghĩ tới chuyện gì, Crystal lau nước mắt, tựa hồ vẫn chưa an tâm mấy.
Lê Thành Lãng ôm chặt lấy vai Nghi Hi, cô quay đầu nhìn anh, “Anh đi cùng em nhé.”
Anh gật đầu, “Đương nhiên.”
Khi kim đâm vào tĩnh mạch, Nghi Hi vô ý thức nhắm mắt lại, Lê Thành Lãng ở bên cạnh nắm tay cô.
Máu đi qua ống, màu đỏ tươi, giống như chiếc váy dài Thẩm Nhất Lộ yêu thích nhất, được bao bọc trong sắc đỏ như thế, bà luôn đặc biệt xinh đẹp.
Một hơi rút 400cc, Nghi Hi đứng lên cảm thấy rất choáng đầu, Lê Thành Lãng không cho cô tự đi, mà trực tiếp bế cô lên.
Nghi Hi mím môi cười, đấm nhẹ vào ngực anh, “Đừng như vậy, xung quanh còn có người mà.”
Cô nói vậy, các y tá vốn hiếu kỳ xem náo nhiệt đều ngại ngùng quay đi, nhưng ánh mắt vẫn chưa chịu buông tha cho bọn họ, thường xuyên liếc về phía này.
Nếu không phải đạo đức nghề nghiệp ràng buộc, e rằng đã lấy điện thoại ra chụp ảnh, cũng đăng lên mạng lại làm ra một trận tin tức mới.
Ừm, nội dung Nghi Hi đã nghĩ xong giúp họ, không phải bên ngoài vẫn đồn đại hai người có con mới cưới sao? Bây giờ Lê Thành Lãng ở bệnh viện chơi trò bế công chúa với cô, quả nhiên là mang thai! Nói không chừng là tới khám thai!
Anh lạnh nhạt nói: “Chỉ là anh đang chăm sóc bệnh nhân.
Mà lại nói, em là phu nhân của anh, anh bế em có vấn đề gì sao?”
“Đúng đúng đúng, không có vấn đề, anh bế em đi.” Nghi Hi ôm cổ Lê Thành Lãng, đầu cũng khẽ dựa vào đầu anh, day day gò má, chạm nhẹ, “Em cảm thấy có chút mệt mỏi, anh phải bế em cho chắc đấy.”
Lê Thành Lãng nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, mấp máy môi, “Em khiến anh rất kinh ngạc.”
Nghi Hi nhíu mày, “Có gì kinh ngạc? Chuyện em hiến máu cho mẹ?”
“Không, không phải chuyện này.
Crystal không hiểu em, mới có thể lo lắng, nhưng anh biết, đừng nói cô Thẩm là mẹ em, cho dù là người em không quen biết, chỉ cần có thể cứu người, em cũng sẽ đi.”
“Cảm ơn anh đã nghĩ em lương thiện như vậy.
Nhưng nếu không phải chuyện này, thì anh kinh ngạc cái gì?”
“Kinh ngạc em nói được làm được.”
Nghi Hi nở nụ cười.
Lê Thành Lãng không nói rõ, nhưng cô lại hiểu ý anh.
Cả tối hôm nay, thái độ đối đãi của cô với Thẩm Nhất Lộ anh đều nhìn thấy, lần này anh thật sự tin tưởng, cô đã nghĩ thông tất cả.
“Đúng là kỳ lạ, rõ ràng mẹ yêu Crystal hơn, nhưng người kế thừa diện mạo của mẹ là em, kế thừa sự nhiệt huyết và thiên phú của mẹ với nghiệp diễn là em, ngay cả di truyền nhóm máu cũng là em.
Có lẽ đây chính là nghiệt nợ mà kiếp trước đã định của hai mẹ con em?”
Lê Thành Lãng đặt cô lên ghế ngoài hành lang, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, đổi lại dùng cánh tay ôm cô.
Hôn lên trán cô một chút, anh không nói lời nào, Nghi Hi chậm rãi an tâm trong cái ôm này.
Tầm mắt nhìn về phía cuối hành lang, nơi đó là phòng giải phẫu, đèn đỏ hiện tại còn sáng.
Nghi Hi lẩm bẩm: “Phẫu thuật sẽ thành công sao? Nghe qua hình như có điểm nguy hiểm …”
Lê Thành Lãng càng ôm chặt cô hơn, “Yên tâm đi, bác sĩ ở bệnh viện này là đứng đầu trong nước, hơn nữa chúng ta đều ở đây, mẹ em sẽ không sao.”
Nghi Hi trầm mặc giây lát, giờ mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.
Gần đây em luôn nghĩ, nếu như coi mẹ là người xa lạ không liên quan, thì nghiêm túc mà nói, em còn thiếu mẹ một mạng.
Đột nhiên không thể đúng lẽ hợp tình bất hòa với bà.
Giờ thì tốt rồi, ông trời thật sự đã cho em cơ hội, ngay cả ân tình này cũng trả hết nợ.” Cô nghiêm túc nói, “Đây cũng coi là ơn cứu mạng đi? Vậy thì về sau, khi đối mặt với mẹ, ngay cả gánh nặng duy nhất cũng không còn.”
Cô ấy lại nghĩ như vậy.
Tâm tình Lê Thành Lãng phức tạp, chăm chú nhìn cô một lát, cuối cùng vuốt ve mái tóc của Nghi Hi, than nhẹ, “Cô bé ngốc, em vốn không nợ bà gì cả.”
HẾT CHƯƠNG 139.