Anh muốn tìm cô giúp đỡ?
Nghi Hi nhìn màn hình điện thoại di động tối đen, lâm vào trầm tư.
Không phải cô tự xem nhẹ mình, nhưng hiện tại cô có thể giúp cái gì cho Lê Thành Lãng chứ?
Đang ngẩn người, gian phòng trước mặt bỗng có một người đàn ông đi ra.
Thân hình cao lớn rắn rỏi, nhưng do gần đây quá mệt mỏi, trông có phần gầy yếu.
Hắn vẫn giống như trước kia đội mũ lưỡi trai màu đen che mặt, khi đi đường tay đút trong túi quần, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Là Hứa Mộ Châu.
Kỳ thật từ lễ công chiếu đến kỳ tuyên truyền gần đây, Nghi Hi và hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng không hẹn mà nên, hai người ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau.
Trong ký ức vẫn đem hè oi bức tại Hoành Điếm, cô và Hứa Mộ Châu chi tay trong xe, chính là trong nháy mắt liền đến tháng 12 rét lạnh, Bắc Kinh đã có nhiều trận tuyết rơi xuống.
Giống ngày này năm ngoái lần đầu tiên bọn họ nói chia tay.
Hứa Mộ Châu cũng thấy Nghi Hi, rõ ràng bỗng chốc ngây ngẩn.
Ánh mắt nhìn sang phía bên phải, tựa như hắn không muốn đối diện với cô, chính là một giây sau, lại quay trở về.
Hắn đi đến trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Trễ như vậy còn ra ngoài sao?”
Nghi Hi vô ý thức nói: “Tôi đói, muốn đi xuống lầu ăn đêm.”
Cảm xúc của Hứa Mộ Châu biến đổi, “Ăn đêm?” Trừ thức đêm quay phim, hoặc giả như tâm tình cực kỳ không tốt, từ trước đến nay sau 8 giờ cô không bao giờ ăn đêm.
Nghi Hi cũng phát hiện mình không để ý đã bịa ra lý do, lại không biết sửa thế nào.
Hứa Mộ Châu cúi đầu nhìn cô một lát, không nói gì nữa, gật đầu nói: “Vậy anh đi trước.”
Hắn bước qua bên cạnh cô đi về phía trước, hướng kia là thang máy, hắn rõ ràng cũng muốn xuống lầu, lại không có gọi Nghi Hi cùng đi.
Hắn đích xác đã nhìn ra cô nói dối, nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn có lập trường gì đi vạch trần?
Giày cao gót giẫm trên thảm trải sàn thật dài, Nghi Hi nhìn bóng lưng của Hứa Mộ Châu, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Vừa rồi có lúc cô cảm thấy Hứa Mộ Châu tựa như có lời muốn nói với cô, chính là cuối cùng lại nhịn xuống.
Cô cảm thấy như vậy rất tốt, sau khi nói thông suốt tất cả ở Hoành Điếm, cô thật sự không muốn lại hao tổn tinh thần cùng hắn vì vấn đề giống nhau.
Nghĩ như vậy, đang lúc cô chuẩn bị xoay người trở về phòng, lại phát hiện Hứa Mộ Châu dừng lại.
Hắn đứng tại chỗ cách góc hàng lang một thước, yên lặng nhìn về phía trước.
Mà ở chỗ ấy, Lê Thành Lãng mặc áo gió màu đen, mang khăn quàng cổ che mặt.
Nghi Hi nhịn không được, phát ra một tiếng hút không khí, tại hàng lang yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Hứa Mộ Châu lông mày giật giật, Lê Thành Lãng lại rất trấn định.
Cho dù đang đến gần, không hề chuẩn bị lại thấy Hứa Mộ Châu ở góc và Nghi Hi ở chỗ không xa, cũng không lộ ra một chút biểu tình kinh ngạc.
Anh nhìn hắn khẽ mỉm cười, “Hứa tiên sinh.”
Hứa Mộ Châu ngừng 2 giây mới nói: “Thầy Lê.”
Lê Thành Lãng hỏi: “Trễ như vậy còn ra ngoài sao? Nếu như là ăn đêm, ở gần khách sạn có một quán chuyên món cay Tứ Xuyên, hương vị không sai.
Chỉ sợ rằng cậu đi không tiện, trở về để trợ lý mua mang về cho.”
Hứa Mộ Châu nói: “Cám ơn thầy Lê.
Trễ như vậy, ngài tới tầng này có chuyện gì sao?”
Hắn và Lê Thành Lãng chẳng hề thân, trừ quay phim, không hề giao lưu với nhau, vốn không phải quan hệ có thể hỏi đến lịch trình của đối phương.
Chỉ là nếu Lê Thành Lãng đã nói ra trước như vậy, hắn thuận theo hỏi lại cũng không thất lễ, dù sao anh đột nhiên từ tầng 23 xuất hiện ở chỗ này là rất kỳ quái.
Chỉ là giọng điệu của hắn không được tự nhiên như Lê Thành Lãng, mang theo cảm xúc khác thường nào đó.
Lê Thành Lãng nói: “Không ngủ được, tới tìm chỉ đạo Trình uống rượu.
Hứa tiên sinh muốn đi cùng không?”
Hứa Mộ Châu dùng dư quang liếc nhìn, Nghi Hi đứng tại chỗ, hai tay đút trong túi áo lông, dường như không có việc gì.
Hắn nghĩ đến mỗi lần cô càng khẩn trương thì sẽ càng cố gắng giả vờ, trong lòng không biết là mùi vị gì, chậm rãi nói: “Không cần.
Thầy Lê xin cứ tự nhiên, tôi đi xuống trước.”
Hắn không muốn ở lại nhìn hai người, đi qua góc, lập tức đi đến trước thang máy.
Sau khi đè xuống cái nút, hắn đứng yên, thật lâu mới lấy điện thoại ra.
Trên màn hình là trang weibo chưa thoát ra, trang chủ dừng lại ở bài viết được load cách đây 20 phút, phía trên rõ ràng là một cái tên quen thuộc.
@ Lê Thành Lãng V: Quả thật nghe rất hay. //@ Nghi Hi V: Tiếng ca quá đẹp! Khen ngợi!
Ngón tay dùng sức ấn 2 cái lên màn hình, trong lòng hắn sinh ra cảm giác vô lực.
Quen thuộc như thế, gần đây hắn đều đắm chìm trong cảm xúc như vậy.
Trơ mắt nhìn cô càng đi càng xa, lại không biết đi giữ lại thế nào, giống thằng ngốc vô năng.
Trong đầu lại hiện lên câu cuối cùng cô nói vào đêm hôm đó ở Hoành Điếm, cả mâu thuẫn giữa cô và Yên Như suốt một năm qua, một suy nghĩ cứ xoay quanh trong đầu, rốt cục hắn cũng ấn xuống dãy số kia.
“Alo, Yên Như sao? Ừ, tôi ra ngay đây, cô đến trước thì chờ tôi một lát…”
Nghi Hi thẳng đến khi cùng Lê Thành Lãng rời khỏi khách sạn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Đối với việc cô khẩn trương như vậy, Lê Thành Lãng cảm thấy rất tốt, anh vừa lái xe vừa nói: “Cho dù bị Hứa Mộ Châu nhìn ra là tôi tới tìm em, thì có liên quan gì? Tôi cảm thấy cậu ta là một người rất cẩn thận, sẽ không đi nói lung tung.”
Tôi phải cảm ơn anh, hắn đã nhìn ra rồi.
Nghi Hi không muốn cho anh biết quan hệ giữa cô và Hứa Mộ Châu, cũng không có cách nào giải thích mình vừa rồi chột dạ, đành phải xoa xoa trán lái sang đề tài khác, “Thầy Lê cứ coi như tôi là người nhát gan đi.
Trước nói cho tôi biết, buổi tối anh lại dẫn tôi ra ngoài, rốt cuộc là vì việc gì?”
Lê Thành Lãng còn chưa trả lời, bỗng nhiên cô lại nghĩ tới, “Đợi một chút, đây là xe của ai? Chúng ta là ngồi máy bay tới đây, anh ở Thành Đô có xe sao?”
Lê Thành Lãng nở nụ cười, đem xe dừng lại ở phía trước bên tay phải.
Nơi đó có một cô gái mặc áo lông màu đỏ, thấy xe lập tức hưng phấn vẫy tay.
Lê Thành Lãng cũng không do dự, đem xe dừng lại trước mặt cô ấy, liền kéo cửa sổ xe xuống.
“Này, anh làm cái…”
Câu nói của Nghi Hi mắc kẹt trong cổ họng, bởi vì Lê Thành Lãng hướng về phía cô gái đó chào hỏi, “Hiểu Huyên.”
Cô gái được gọi là “Hiểu Huyên” phản ứng cực nhanh nhẹn mở cửa xe ra, giống như một con mèo xông vào, trong miệng không ngừng nói: “Mau mau đóng cửa sổ xe lại cho em! Nếu lại giống như lần trước bị chặn ở trên phố, em nhất định sẽ cầm dao chém anh!”
Lê Thành Lãng làm theo, Hiểu Huyên lúc này mới chà xát tay, thở dài một hơi, “Chết cóng em rồi! Dù có ở phương Nam thêm bốn năm nữa em cũng không thể thích ứng được, không có lò sưởi quả thực là muốn giết người mà! Chao ôi, em nói này sao anh lại chậm như vậy chứ, cũng không sợ một cô gái như em bị bắt cóc ở ven đường bán đi?”
Ngón tay của Lê Thành Lãng ở trên tay lái gõ gõ, “Sắp sang năm mới, nếu có người bằng lòng làm việc tốt, anh thực sự sẽ cảm tạ hắn ta.”
Nghi Hi quả thực trợn mắt há mồm.
Không chỉ bởi vì giọng điệu không hề giấu giếm của cô gái kia với Lê Thành Lãng, cũng bởi vì Lê Thành Lãng vừa rồi lại nói lời ác! Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh nói lời làm tổn thương người khác!
“Cô có phải…” Cô chần chờ hỏi han.
Hiểu Huyên lúc này mới chú ý đến Nghi Hi, cô ấy nhìn chằm chằm cô 2 giây, bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, trực tiếp túm lấy lưng ghế dựa ở tay lái phụ.
Cô ấy hưng phấn nói: “Bạn là Liễu Cơ đi? Mình rốt cục cũng được nhìn thấy người thật rồi! Mình rất thích bạn! Bạn ở trong Đoạt cung quả thật quá đẹp, giá trị nhan sắc quá bùng nổ mà!”
Nghi Hi không kịp làm ra phòng ngự, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Ánh mắt liếc đến Lê Thành Lãng bên cạnh, ánh mắt anh bất đắc dĩ nhìn Hiểu Huyên, mơ hồ lại có sự sủng ái dung túng.
Nghi Hi bỗng nhiên sinh ra một phán đoán mạo hiểm, đây sẽ không phải là bạn gái bí mật của anh ấy đi…
Đang nghĩ ngợi lung tung, Lê Thành Lãng ho khan một tiếng, giới thiệu cho cô, “Lê Hiểu Huyên, em gái tôi.”
… Thì ra là em gái.
Nghi Hi không phát hiện bản thân vừa nhẹ nhàng thở ra.
Cô hướng về phía Lê Hiểu Huyên nở nụ cười, vươn tay ra, “Chào bạn, tôi là Nghi Hi.”
Lê Hiểu Huyên một phen bắt lấy tay, “Đương nhiên mình biết bạn là Nghi Hi nha! Mình đã nhắc đi nhắc lại với anh trai, không nghĩ tới anh ấy không phụ lòng mình, kéo bạn ra ngoài! Huhuhu, mình là fan của bạn đó, lát nữa chúng ta cùng chụp một tấm ảnh nha?”
Nghi Hi cảm nhận được sự nhiệt tình của cô ấy, rốt cục cũng hiểu Lê Thành Lãng nói gấp là gấp cái gì.
Cô có chút không được tự nhiên xoay người, không tính đến mấy lời khen ngợi trên mạng, đây là lần đầu tiên cô trực tiếp được cảm giác sự yêu thích của “Fan”, khác hoàn toàn với cảm giác khi ở trên mạng.
Ánh mắt của Lê Hiểu Huyên quá sáng, làm cho gò má của cô có xu thế nóng lên.
“Hiểu Huyên là sinh viên trường Đại học Tứ Xuyên, cũng giống như em đang học năm tư.
Lần này tôi tới Thành Đô vốn muốn đi thăm con bé, kết quả nó đã gọi điện thoại cho tôi trước, chủ động nói muốn tới đây.
Tôi còn cho rằng lương tâm của nó phát tác, biết đến thăm anh trai, không nghĩ tới căn bản không phải vì tôi.”
Lê Hiểu Huyên làm mặt quỷ, Lê Thành Lãng cười trừng mắt nhìn cô ấy, quan hệ của hai anh em rõ ràng vô cùng tốt.
Nghi Hi trước giờ chưa từng thấy một mặt này của Lê Thành Lãng, rất kinh ngạc lại có chút mất mát.
Cô còn cho rằng bọn họ đã rất thân thiết, nhưng thì ra, khi anh chân chính thân thiết cùng một người là như vậy.
Xe là của Lê Hiểu Huyên, bởi vì đã hẹn xong buổi tối gặp mặt, cô ấy biết Lê Thành Lãng không tiện đánh xe, đặc biệt để bạn trai chạy đến khách sạn đưa cho anh.
Nói là gặp mặt, nhưng ngày mai Lê Thành Lãng có thông cáo, Lê Hiểu Huyên cũng phải lên lớp, không lâu nữa anh sẽ phải lái xe đưa cô ấy trở về trường.
Cũng may Lê Hiểu Huyên không cam tâm buổi tối này cứ như vậy liền kết thúc, kiên trì muốn anh trai nếm thử mỹ thực bên ngoài trường mới cho đi, Lê Thành Lãng làm như không nghe thấy.
Nghi Hi đổi chỗ ngồi ra phía sau, cùng Lê Hiểu Huyên tay nắm tay, sục sôi ngất trời tán gẫu không ngừng.
“Ngay từ đầu mình không nghĩ rằng bạn lại bằng tuổi mình, nhưng sau khi hóa trang bạn quá thành thục a! Cái từ đó nói thế nào nhỉ, mị hoặc chúng sinh! Khi mình xem phim còn luôn chửi bới, nam chính mắt bị mù mới chán ghét bạn, quả thực không phải người!” (bổ đao x1)
Lê Thành Lãng không phải người đánh tay lái, thản nhiên liếc nhìn cô ấy một cái.
Lê Hiểu Huyên bất vi sở động, “Chẳng qua cậu đã nhỏ như vậy, anh trai của mình thật là gây nên tội lớn mà! Cái này người ta gọi là trâu già gặm cỏ non!” (bổ đao x 2)
“Lê Hiểu Huyên.”
Âm thanh có chút cảnh cáo truyền tới, Lê Hiểu Huyên le lưỡi, “Được rồi được rồi, không phải ăn cỏ non.
Nghi Hi bằng tuổi mình, vậy chúng em đều là em gái của anh nha! Được chưa anh trai?” (bổ đao x 3)
Nghi Hi nghe cái từ “Anh trai” này cảm giác có chút vi diệu, Lê Hiểu Huyên lấy lòng Lê Thành Lãng, quay đầu liền nhăn nhăn mũi, thấp giọng nói: “Đàn ông lớn tuổi thật khó hầu hạ.” (bổ đao x 4)
Nghi Hi có điểm đồng tình với Lê Thành Lãng, “Sao bạn lại nói như vậy? Trông thầy Lê vẫn còn trẻ, các bạn nữ lớp mình vẫn còn thích anh ấy lắm.”
“Bạn cũng nói là trông còn trẻ, chẳng lẽ sâu trong đáy lòng bạn không thấy anh ấy không phải người cùng thời sao? Mình và anh ấy có nhiều thứ không thể tán gẫu với nhau!” (bổ đao x 5)
Lê Thành Lãng nghe em gái nói xấu một cách trắng trợn, mơ hồ có chút hối hận.
Anh đưa Nghi Hi ra ngoài là có mục đích, cô và Hiểu Huyên nếu như có thể chơi được với nhau, đối với mình cũng có lợi.
Nhưng không nghĩ rằng Lê Hiểu Huyên lại cản trở vào lúc này, Lê Thành Lãng đối diện với đường cái rộng lớn thở dài, quyết định quay về sẽ nói chuyện thật tốt với mẹ mình.
Nghi Hi bị cô ấy nói như vậy, bỗng nhiên cũng có chút sững sờ.
Cũng đến giờ phút này, cô mới đột nhiên phát hiện, vị trí giữa mình và Lê Thành Lãng trong lúc vô tình đã xảy ra biến hóa.
Ban đầu, cô chỉ coi anh là bạn bè của mẹ, là một chú từng gặp qua trước đây, cho nên luôn luôn coi anh như trưởng bối.
Nhưng trong lúc chung sống cùng, dần dần, bọn họ càng giống như bạn bè, khi ở chung sẽ không thấy khẩn trương nữa.
“Nghi Hi?”
Cô chớp chớp mắt, nhìn Lê Thành Lãng ở đằng trước, nói khẽ: “Sẽ không a, mình không cảm thấy anh ấy không phải người cùng thời.
Chúng mình vẫn tán gẫu được.”
HẾT CHƯƠNG 38.