《 Nhớ mãi không quên 》 chọn quay tại thành phố Hạ Môn xinh đẹp phương Nam, mùa này chính là nóng khiến người ta chịu không nổi, Nghi Hi mỗi ngày đều mặc áo ngắn tay quần short tới trường quay, khiến cho các chàng trai ở đoàn phim thường xuyên liếc trộm bắp đùi cô.
Nhưng cô lại giống như không hề hay biết, hoặc có phát hiện cũng không để ý, như cũ làm theo ý mình, cuối cùng biến thành người đi tới chỗ nào, tầm mắt quần chúng cũng theo tới chỗ đó, quả thực sắp thành phong cảnh của đoàn phim.
Đối với lần này cùng Hứa Mộ Châu hợp tác, Nghi Hi đã dự đoán qua rất nhiều tình huống, tuy rằng nói như thế với Vương An Huệ, nhưng kỳ thật cô chẳng hề lo lắng.
Cô và Hứa Mộ Châu lúc làm việc đều rất chuyên nghiệp, phân biệt công tư rõ ràng không phải việc khó, giống như lúc đóng 《 Đoạt cung 》, cô đề nghị sau khi đóng máy sẽ nói chuyện, hắn liền đáp ứng.
Nhưng mà tuy rằng có chuẩn bị tâm lý này, nhưng mức độ thuận lợi ở hiện thực vẫn vượt qua dự liệu của cô, một Hứa Mộ Châu lúc trước muốn níu kéo cô giờ đây đã thay đổi tác phong, đối đãi với cô không khác gì so với các diễn viên khác, trước giờ trừ lúc quay phim không lén tìm cô nói chuyện.
Nghi Hi âm thầm đau buồn một tháng rốt cục xua tan, nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được cảm thán, xem ra hắn cũng để xuống rồi.
Đúng a, vì cái gì không thể để xuống chứ? Chuyện lâu như vậy, ngay cả cô cũng thích người khác.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, cô liền hung hăng cốc vào đầu mình một cái.
Nơi xa truyền tới âm thanh của phó đạo diễn gọi diễn viên vào chỗ, cô nhìn biển khơi xanh thẳm trước mắt, thu thập tâm tình đi về chỗ đám người đang tụ tập.
《 Nhớ mãi không quên 》 là câu chuyện kể về mối tình đầu, nam nữ chính sau nhiều năm chia tay bất ngờ gặp lại nhau, nhận ra đối phương chính là người yêu thời đi học, mà lúc này cô gái mới biết được chàng trai sắp kết hôn.
Lần này trong quá trình tiếp xúc, những hồi ức tốt đẹp đã từng trải qua cũng ùn ùn kéo đến, thì ra nhiều năm như vậy cô gái vẫn không quên được chàng trai, nhưng rốt cuộc đến khi gặp lại, anh ta lại muốn lấy người khác …
Đây chính là điển hình của kiểu phim điện ảnh đề tài thanh xuân, đại khái là một đám sau 80 thành gia lập nghiệp, nhao nhao bắt đầu nhớ lại trước kia, mấy năm gần đây trên thị trường có rất nhiều phim điện ảnh đề tài thanh xuân, đại đa số đều có doanh thu phòng vé không tồi.
Đây cũng là nguyên nhân Vương An Huệ vừa mắt hạng mục này, có nguyên tác nổi tiếng, nhân vật được xây dựng tốt, cùng với lợi nhuận tốt đẹp tương lai.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi bộ phim này ra mắt, trên người Nghi Hi chí ít có thể có thành tích phòng vé trên trăm triệu, sau này chọn phim cũng không cần lo lắng.
Bộ phim chia làm 2 phần là sau khi trưởng thành và thời còn đi học, gần đây đang quay thời kỳ trưởng thành, Nghi Hi để tóc quăn dài, dưới trời nắng nóng mặc chiếc váy dài có tay, suýt nữa là không che được phần bị mẩn ngứa.
Đây cũng là nguyên nhân khi không làm việc cô nhất định phải để lộ bắp chân ra, quay phim đã khổ như vậy, nếu bình thường còn phải cưỡng ép chịu đựng, vậy hôm đó thật là trông thể trông cậy gì.
Phân cảnh hôm nay là nam chính và nữ chính sau khi gặp nhau, anh ta lái xe đưa cô về nhà, kết quả đi được nửa đường thì dừng lại bên bờ biển.
Đêm khuya trên bờ không có ai, hai kẻ đã từng yêu nhau này cùng tản bộ dọc theo đường bờ biển, sau đó nhớ lại trước kia.
Đây là cảnh tượng cuối cùng của phần mở đầu, sau đó sẽ trở lại thời đi học, ban đầu Nghi Hi đóng rất tốt, nhưng sau khi nghe đến lời thoại nào đó, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Hứa Mộ Châu đóng Bạch Tuyền nhìn cô, giọng nói có phần bất đắc dĩ, còn cả nhu tình như có như không, “Có phải hiện tại em rất hối hận không? Có lẽ không nên gặp lại nhau, cứ để cho chúng ta giữ lại hồi ức tốt đẹp ngày xưa, mới là tốt.”
Cô che miệng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thế nào cũng không ngừng được.
Đầu tiên xoay người ấp úng khóc một lát, cuối cùng dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất.
Phó đạo diễn giật nảy mình, vội vàng đi lên hỏi cô làm sao, Nghi Hi vùi đầu, 2 giây sau mới chậm chạp, ngẩng đầu hướng về phía mọi người miễn cưỡng cười một tiếng, “Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi có phần không được thoải mái, vừa rồi không nhịn được… Tôi không sao đâu, cảnh này làm lại một lần nữa đi.”
Rốt cuộc chờ đến thời gian nghỉ ngơi, Nghi Hi như trút được gánh nặng, một mình chạy đến bờ cát phía xa.
Hai tay ôm gối ngồi xuống, cô lẳng lặng nhìn biển khơi tối đen, bên tai là âm thanh sóng biển vỗ vào đá ngầm.
Trong tiểu thuyết Kỷ Niệm cũng thích như vậy, mỗi khi tâm tình cô ấy không tốt sẽ chạy tới bờ biển, Nghi Hi học cô ấy làm theo như vậy, lại không có được cảm giác an bình như cô ấy nói.
Lòng cô vẫn loạn như cũ, dường như làm thế nào cũng không thể an tĩnh được.
“Em không sao chứ?”
Lông mi của Nghi Hi run rẩy, không quay đầu, cũng không đáp lời.
Hứa Mộ Châu ngồi xuống bên cạnh cô, giống như cô nhìn về phía biển khơi.
Gió biển phất qua, chung quanh rất yên lặng, chỉ có âm thanh nói chuyện của mọi người trong đoàn phim xa xa truyền tới, lại mơ hồ cái gì cũng không nghe rõ.
Nghi Hi nói: “Tôi không sao, anh không cần ở đây cùng tôi.”
“Bên kia quá ồn, anh cũng muốn một chỗ yên tĩnh ngồi một lát.
Không phải vì em.”
“Nhưng tôi muốn ngồi một mình.”
Hứa Mộ Châu im lặng một lát, “Muộn như vậy, bờ biển rất không an toàn.
Nếu em ở đây xảy ra chuyện gì, cách xa như vậy mọi người cũng không nghe thấy.”
Câu nói này thật quen thuộc, giống như trước kia cũng có người từng nói với cô như vậy.
Nghi Hi chau mày suy tư, 3 giây sau mới nhớ ra, là lúc quay 《 Đoạt cung 》, cô làm sao cũng không tìm được trạng thái đúng, đêm tối liền đi dạo không có phương hướng trong thành, kết quả Lê Thành Lãng bám theo suốt quãng đường.
Anh nói: “Thấy em đi ra một mình, lo lắng không an toàn.
Tối lửa tắt đèn, em cho rằng trong đây không có người xấu sao?”
Mệt mỏi nhắm mắt lại, cô cảm thấy tuyệt vọng với chính mình.
Rõ ràng trước mặt Vương An Huệ thì khoe khoang khoác lác, nói cái gì mà ngoài công việc sẽ không nghĩ đến chuyện khác, nhưng mỗi một câu vô ý lại có thể liên tưởng đến anh.
Còn ai không có triển vọng hơn cô sao?
Gò má kề sát mu bàn tay, cô gượng cười.
Hứa Mộ Châu nhìn trong mắt, rốt cục nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Hi, em có người trong lòng sao?”
Cô mở to mắt, yên lặng nhìn hắn không trả lời.
Nhưng như vậy đã đủ, hắn lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như thế, tự giễu lắc đầu, “Anh biết rồi … Anh biết rồi …”
Thuận tay nhặt lên một hòn đá, hắn đột nhiên ném về phía biển khơi, động tác trẻ con như thế nản lòng như thế, quả thực không giống hắn.
Hứa Mộ Châu thở sâu, “Thật ra vài ngày này anh vẫn do dự, muốn nói lại không biết mở miệng thế nào, càng không rõ hiện tại em còn muốn nghe hay không.
Nhưng dù sao đi nữa, Tiểu Hi, anh thiếu em một lời xin lỗi.
“Chuyện của Yên Như, anh biết hết rồi …”
Vài giây sau Nghi Hi mới phản ứng kịp hắn đang nói gì, trong mắt người đàn ông là áy náy sâu sắc và đau đớn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Nghi Hi nhìn một lát, bỗng nhiên lắc đầu cười.
Cảnh tượng này cô đã từng mong đợi biết bao, giống như trong phim thần tượng, nam chính nhìn thấu bộ mặt thật của nữ phục độc ác, sau đó tới nhận lỗi với nữ chính.
Chỉ là khi ngày này thật sự đến, bọn họ đã sớm mỗi người một ngả, cái gì cũng không thể thay đổi được nữa.
Cô khẽ thở dài, “Đều là chuyện đã qua, tôi cũng không còn trách anh nữa.
Khi ấy tuổi tác của tôi quá nhỏ, quá xúc động …”
Hứa Mộ Châu phát hiện, đây không phải câu trả lời hắn mong muốn.
Hắn thà rằng Nghi Hi mắng hắn chỉ trích hắn, như vậy hắn còn có thể nghĩ cách bồi thường, nhưng cô lại bình tĩnh hòa nhã như vậy, dường như những chuyện cũ đều trôi đi theo thời gian, ngay cả nhắc tới cũng không còn cần thiết.
Quả nhiên là do cô không yêu hắn.
Nhận thức này đâm vào trong lòng hắn đau xót, Hứa Mộ Châu nhếch môi, dùng hết toàn lực mới không nói ra chuyện gì không nên nói tới.
Hắn đã không còn tư cách, hiểu lầm cô lâu như vậy, khiến cô chịu nhiều oan ức như vậy, hắn đã sớm không còn tư cách đi níu kéo cô.
“Biển ở vùng này thật đẹp, tôi nhớ trước đây chúng ta còn nói muốn tới Hạ Môn chơi, không nghĩ rằng lúc ấy không có cơ hội, trái lại hiện tại quay phim mới tới.
Đoàn phim sẽ lên Cổ Lãng Tự lấy cảnh sao? Tôi muốn lên đó xem.” Nghi Hi nói.
“Sẽ đi, nghe nói còn muốn đến Đại học Hạ Môn…”
“Đại học Hạ Môn, không phải người nhà anh từng muốn đưa anh vào đó ư… Bọn họ vẫn phản đối anh đi đóng phim sao? Hiện tại cũng như vậy?”
Tình huống của Hứa Mộ Châu và Nghi Hi có chút tương tự, đều là thư hương thế gia, cha mẹ trưởng bối đều hy vọng hắn kế thừa truyền thống đi làm học giả, hắn lại nhất quyết chạy đi làm “Con hát”.
Khi Hứa Mộ Châu còn theo đuổi cô, chính là vì chuyện này, mới sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân, cũng vì thế mới có phát triển sau này.
Cô biết hắn 3 năm trước vừa mới đậu vào Học viện Điện ảnh, ngay cả Tết Âm lịch người nhà cũng không cho hắn sắc mặt tốt, vì làm diễn viên, thứ hắn bỏ qua so với cô còn nhiều hơn.
Cho nên hắn trân trọng phần sự nghiệp này, cho nên hắn xem nhẹ cô.
Có lẽ cô thật sự không nên trách cứ hắn.
“Tốt hơn rồi.
Tuy rằng ba anh vẫn không tán thành, nhưng mẹ và ông nội đã tiếp nhận, đầu năm còn đi tới rạp chiếu phim xem tác phẩm của anh.”
“Vậy thì tốt, chú nhất định cũng sẽ hạ được.
Ông ngoại tôi cũng chịu thua, lần trước tôi tới ăn cơm, ông còn tán gẫu với tôi về đạo diễn Đàm Vệ Đông.
Ông vẫn luôn thích《 Năm tháng》 của đạo diễn Đàm.”
Hứa Mộ Châu cười nhẹ một tiếng, Nghi Hi trường thở phào một hơi, “Thật kỳ quái, không nghĩ rằng mới qua một năm, chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ tán gẫu.
Có lẽ khi ấy không ai để ý, cũng không nghĩ sẽ gặp lại…”
Hắn cuối cùng không nhịn được, “Người mà em thích… Anh ta đối xử với em không tốt sao?”
Nghi Hi để đuôi tóc quăn như tảo biển ra sau, tự giễu nói: “Gần đây tôi quá thảm, bị anh nhìn ra rồi? Người tôi thích… Anh ta là tên khốn nạn.” (sorry anh, em cũng không muốn viết thế đâu, tất cả lo do bạn Sênh, hãy trách tội bạn ấy )
Hứa Mộ Châu sửng sốt, Nghi Hi lặp lại nói: “Anh ta so với anh còn khốn nạn hơn!”
Cô nói xong hít cái mũi, gò má vùi trong khuỷu tay, gần như chỉ nháy mắt lại muốn khóc.
Hứa Mộ Châu duỗi tay, muốn chạm vào đầu cô, giống như khi hai người còn ở chung một chỗ.
Nhưng khi đầu ngón tay sắp đụng đến lọn tóc lại ngừng lại, hắn nhắm mắt lại, thu hồi từng ngón tay lại, chậm rãi nắm thành quả đấm.
Là tư thế không cam lòng lại bất đắc dĩ.
“Nếu như anh ta không tốt, thì em không nên thích anh ta … Trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt.”
Hắn nói như vậy, cho rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng Nghi Hi nhìn hắn nửa ngày, lại đột nhiên hiểu ra gì đó.
Hắn cũng không giống như cô để xuống được, thậm chí còn đang giãy dụa trong đoạn tình cảm này, mà bọn họ chia tay đã sắp hai năm.
Thật ra Nghi Hi chưa từng hoài nghi chuyện Hứa Mộ Châu thích cô, chỉ là sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đã không cách nào đối xử với hắn như lúc ban đầu.
Bỗng nhiên cô dựa sát vào, giang tay ra ôm lấy hắn, cằm đặt trên hõm vai đàn ông, cô khẽ nói: “Mộ Châu, anh cũng không nên thích tôi nữa.
Anh có giấc mộng của anh, cũng có tương lai của anh, nhưng con đường này… Chúng ta lại không thể đi cùng nhau.”
Trên tóc cô có mùi hương nhàn nhạt, là loại dầu gội cô quen dùng.
Hứa Mộ Châu bỗng nhiên nghĩ đến đêm đó 3 năm trước, cô chắp tay sau lưng đi trên đường mòn ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, hắn ở phía sau không nhanh không chậm theo sát.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cục cô xoay người, giả vờ tức giận hỏi han: “Này, rốt cuộc anh còn muốn theo tôi bao lâu?”
Hắn nói: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Chờ em nghĩ xong, tôi sẽ đi.”
Cô giả vờ suy tư, “Vậy anh hỏi lại lần nữa đi.”
Hắn hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: “Nghi Hi tiểu sư muội, em có bằng lòng làm bạn gái tôi, cùng tôi ở chung một chỗ được không?”
Cô từng bước một đi về phía hắn, giày thể thao dẫm lên mặt đường xi-măng trơn nhẵn, đuôi ngựa trên đầu cũng vung vung.
Rốt cuộc cô cũng đứng vững trước mặt hắn, hai mắt cười cong cong như vầng trăng, “Lặp lại lần nữa.”
“Em có bằng lòng ở chung một chỗ với tôi không?”
Môi hồng tiến đến bên lỗ tai hắn, giọng nói như lan, “Không.
Bằng.
Lòng.”
Nói xong cô liền muốn chạy, lại bị hắn một phen ôm vào trong ngực.
Cô liên tục kêu lên sợ hãi, mà hắn lần đầu tiên trong đời đối với con gái ngang ngược như vậy, một phen đem đầu cô ấn lên vai hắn, “Em đã không bằng lòng, vậy tôi chỉ có thể tiếp tục đi theo.
Dù sao hiện tại tôi không có chuyện gì phải làm, liền đi theo sư muội kiếm cơm ăn đi.”
Khi ấy quanh quẩn ở chóp mũi hắn, chính là mùi hương giống hệt.
Hốc mắt bỗng nhiên có chút nóng lên, lúc này hắn mới giật mình, vui vẻ như thế, đã rất lâu rất lâu hắn không được cảm nhận.
Nghi Hi tựa vào người Hứa Mộ Châu, cảm nhận cái ôm vào lòng vừa quen thuộc lại xa lạ, thẫn thờ trong lòng càng lúc càng sâu.
Cô cảm thấy đời người thật là bất đắc dĩ, khi hai người ở chung một chỗ rõ ràng để ý đối phương như vậy, nhưng đến ngày chia tay, dù có không bỏ được, cuối cùng cũng phải nói hẹn gặp lại.
Ánh mắt bỏ quên tại chỗ hư không nào đó, cô vô ý thức nhìn, lại bỗng nhiên phát giác có gì đó không đúng.
Dưới trời sao, người đàn ông thân hình cao ngất, hai tay đút túi, lặng lẳng nhìn bọn họ.
Nghi Hi chậm rãi tránh khỏi Hứa Mộ Châu, hắn thuận theo tầm mắt của cô nhìn lại, cũng cứng đờ tại nơi đó, “Thầy Lê…”
Hắn nói xong ba chữ kia liền nhìn sang Nghi Hi, cô đã từ trong cơn chấn động tỉnh lại, nhếch môi, mặt mày lãnh đạm, chỉ cần 1 giây, Hứa Mộ Châu liền hiểu rõ là chuyện gì.
Người Nghi Hi thích… Chính là Lê Thành Lãng?!
Hắn chau mày, không dám tin tưởng đây là sự thật.
Hắn rõ ràng thân phận của Nghi Hi, cô không thích kết thân với người gần với bí mật lớn nhất, cho nên hắn và Hạ Tâm Đồng đều biết sâu xa giữa cô và Lê Thành Lãng.
Tuy rằng trước cũng từng hoài nghi, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn là giống Nghi Hi, cảm thấy Lê Thành Lãng là trưởng bối của cô, nhưng… Lại có thể là anh ta!
Hai người đều đứng lên, Lê Thành Lãng nói: “Hứa tiên sinh, tôi và Nghi Hi có chút chuyện muốn nói, cậu có thể tránh đi một lát không?”
Hứa Mộ Châu không hề động, Nghi Hi nói: “Mộ Châu, anh đi trước đi.
Cảm ơn anh.”
Hắn gật đầu, Lê Thành Lãng bổ sung nói: “Người trong đoàn phim không ai biết tôi tới đây.”
Lúc này Hứa Mộ Châu mới nhẹ nhàng thở ra.
Chung quy Lê Thành Lãng không mất đi lý trí, nếu để cho người khác biết anh ta buổi tối chạy đến Hạ Môn thăm quan, chuyện giữa hai người họ sẽ khó mà che đậy được.
Sau khi hắn rời đi, Nghi Hi lôi kéo chiếc váy phong cách Bohemian, đi về phía trước, “Anh tới đây làm cái gì?”
“Em không nhận điện thoại của tôi.”
“Anh gọi điện thoại cho tôi?” Nghi Hi trào phúng nói.
Trên thực thế, kể từ sau đêm chạy trốn khỏi xe anh, cô liền cho anh vào danh sách đen.
“Tôi vốn muốn đến nhà tìm em, nhưng chờ đến khi tôi lấy được địa chỉ, em đã trở lại làm việc.
24 giờ bên cạnh đều có người đi theo, tôi không có cách nào tiếp cận em.”
“Đã sợ bị người khác phát hiện như vậy, hiện tại cần gì phải tới tìm tôi? Người trong đoàn phim ở ngay gần đây, anh không sợ bất cứ lúc nào cũng có người tới đây thấy được sao, Lê Ảnh đế?”
Anh nhìn cô, ánh mắt không ôn hòa giống như trước đây, mà là sự ung dung ngấm ngầm, “Bởi vì có một số lời, tôi nhất định phải nói.”
Lòng Nghi Hi hung hăng nhảy dựng.
Cô nhìn về phía mặt biển tối om, giờ phút này nó yên ả như vậy, nhưng ai biết phía dưới có phải đang có sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt hay không, tùy lúc chuẩn bị cắn nuốt tính mạng con người.
Tựa như trong lòng cô giờ phút này.
“Lời gì?”
Anh không lập tức trả lời, gió đêm thổi lên mặt hai người, sườn mặt của Nghi Hi lạnh lùng như băng, làm cho anh nhớ đến ánh mắt thất vọng thật sâu của cô trong đêm hôm ấy.
Anh nói: “Tiểu Hi, hiện tại có phải em đặc biệt không muốn nhìn thấy tôi đúng không? Tôi biết, tôi làm cho em đau lòng, đêm đó sau khi em nói xong những lời ấy, tôi liền biết tôi đã phạm sai lầm.
Vốn, không muốn làm cho em tổn thương, nhưng cuối cùng, lại khiến cho vết thương của em càng sâu.”
Cô cắt đứt lời anh, “Anh muốn giải thích sao? Nhưng anh vì sao muốn giải thích? Nếu như anh không thể ở cùng một chỗ với tôi, vậy làm cho tôi chán ghét anh không phải càng tốt hơn sao? Như vậy tôi liền có thể chết tâm.”
Anh nhìn cô, “Bởi vì tôi biết, nếu để cho em ôm hiểu lầm như vậy, còn đau khổ hơn so với chuyện em thích tôi lại không thể ở cùng một chỗ với tôi.”
Vẻ mặt cô đột nhiên biến đổi, là bị người ta chọc trúng tâm sự.
Đúng vậy, tối hôm ấy khi cho rằng anh không hề thích cô, cô chỉ bối rối, cho đến khi nghe được anh biết thân phận của cô, kinh hãi đau lòng thất vọng mới đồng loạt dâng lên trong lòng.
Nếu như anh chỉ là không thích cô, vậy anh vẫn là chú Lê của cô, là thần tượng cô quý trọng, nhưng cho tới nay anh đều chỉ xem cô như kẻ phụ thuộc vào Thẩm Nhất Lộ, thậm chí cô cũng không muốn nghe đến tên anh nữa.
Mấy ngày nay, tâm tình của cô suy sụp cũng là vì chuyện này.
Anh giẫm phải bãi mìn lớn nhất trong cuộc đời cô, vạch trần vết sẹo cô không muốn đối mặt nhất, sự đau khổ này so với thông báo bị từ chối còn mãnh liệt hơn gấp trăm lần!
“Trong lòng tôi, em vẫn luôn là bạn bè của tôi.
Bất luận là Alice 13 năm trước, hay Nghi Hi sau khi lớn lên, tôi đối tốt với em, không liên quan đến bất cứ người nào.
Chỉ bởi vì người đó là em.”
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, chịu đựng nước mắt sắp sắp rơi xuống, “Anh cho rằng tôi còn có thể tin anh sao? Anh rõ ràng đã sớm biết tôi là ai, còn không nói, đùa giỡn tôi sao!”
“Ngay từ đầu không nói, là tôn trọng suy nghĩ của em, nếu em đã muốn giấu giếm, tôi cũng không tiện làm sáng tỏ.
Về sau, tôi biết được tâm ý của em, quả thật nên nói rõ ràng, chỉ là…”
Chỉ là đêm ấy tại Đài Bắc, tâm tình của anh quá phức tạp, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sau đó vẫn xa cách.
Cô trở nên nổi tiếng, muốn hẹn ra nói dễ hơn làm, anh lại không thể nói chuyện này trong điện thoại.
Nhưng quan trọng nhất, vẫn là do bản thân anh do dự có nên làm sáng tỏ hay không…
Thậm chí anh còn tự an ủi mình, cô thích anh chỉ là xúc động nhất thời, có lẽ mấy tháng chia cách, không cần phải quanh co.
Nhưng thực tế chứng minh, là anh đã sai.
Anh nghiêm túc nói, “Chuyện này là do tôi sai, muốn tôi xin lỗi thế nào cũng được.”
Cô mở to hai mắt, vẻ mặt lạnh lùng như cũ.
Anh suy nghĩ một lát, khẽ nói: “Như em biết, tôi và cô Thẩm là bạn bè không tồi, những năm chị ấy thoái ẩn, người trong giới còn giữ liên lạc ổn định không nhiều, tôi là một trong số đó.
Nhưng dù là quan hệ tốt như vậy, tôi cũng hiếm khi nghe thấy tin tức của con gái lớn là em từ trong miệng chị ấy, vốn vẫn không rõ, sau khi thấy em rốt cuộc mới hiểu được.
“Rõ ràng muốn vào giới giải trí, lại vắt óc tìm cách giấu diếm thân phận, nếu như không phải quan hệ thật sự không tốt, sẽ không làm như vậy.
Sau khi hiểu rõ điểm này, tôi càng thêm do dự.”
Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, “Tôi thừa nhận, sau khi biết thân phận của em tôi liền buông tay, tuy là suy xét đến vai vế giữa cô Thẩm và chúng ta, nhưng quan trọng hơn, vẫn là bởi vì em.
Tiểu Hi, có lẽ lấy tuổi tác của em hiện tại, đối với một số thứ như vậy không hề coi trọng, làm chuyện gì cũng muốn tranh đoạt đến cùng.
Nhưng dù sao đi nữa, chị ấy cũng là mẹ của em, huyết thống tình thân là không thể thay đổi.
Tôi không biết hai người vì sao lại nháo thành như vậy, thật sự còn muốn đối lập với chị ấy trên chuyện này sao? Em hiểu rõ tính tình của chị ấy, có lẽ làm ra quyết định này, sẽ không thể cứu vãn quan hệ giữa hai người nữa … Tôi không muốn tương lai em phải hối hận.”
Anh chỉ nói một nửa, một nửa lo lắng khác luôn giấu trong lòng lại không nói ra.
Cô còn quá trẻ, tính tình cao ngạo quật cường như vậy, ban đầu anh cũng từng nghĩ, cô chọn anh, có thể chỉ vì khiêu khích mẹ cô hay không.
Nhưng lời như vậy không cần thiết nói, anh chỉ tới để giải thích, không phải để trốn tránh trách nhiệm.
Dù sao đi nữa chuyện này, cũng là do anh suy xét không thấu đáo, là do anh đã sai.
Nghi Hi nắm chặt lấy góc áo, anh không nói ra suy nghĩ, cô lại nghe hiểu.
Có lòng muốn chất vấn anh, nhưng lời nói đến bờ môi, làm sao cũng nói không nên lời.
Cô bỗng nhiên ý thức được, trên vấn đề đối mặt với Thẩm Nhất Lộ, thái độ của bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Anh và bà ấy là bạn già gần hai mươi năm, xem anh đối với Trương Tư Kỳ và Tống Chấp liền biết anh coi trọng bạn bè nhiều thế nào.
Mà cô, cô không quan tâm đến cái gì mà cái nhìn của Thẩm Nhất Lộ, thậm chí cô mơ hồ mong đợi Thẩm Nhất Lộ biết quan hệ giữa cô và Lê Thành Lãng.
Cho nên cô có thể quyết định một cách gọn gàng linh hoạt, bởi vì cái gì cô cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần sợ hãi.
Cô chầm chậm ngồi xuống, ban đêm bờ cát có chút ẩm ướt, cô chống tay lên, gần như muốn cho mình một phần sức lực, “Tốt thôi, tôi đã rõ.
Anh có thể đi.”
“Tiểu Hi…”
“Anh đi đi.
Anh thuyết phục tôi, lý do và suy xét của anh tôi đều hiểu rồi, nhưng hiện tại tôi cũng không muốn cùng anh có quan hệ gì nữa.
Có lẽ chúng ta thật sự là người của hai thế giới, ngay từ đầu đã không nên quấy nhiễu lẫn nhau, cho nên hiện tại tách ra, vừa hay.
Thầy Lê, về sau gặp lại cứ coi như người lạ đi.”
Lê Thành Lãng đã dự liệu các loại phản ứng của Nghi Hi, lại không nghĩ rằng cuối cùng chính là như vậy.
Không biết vì sao, nghe cô dùng giọng điệu tỉnh táo thậm chí là chán ghét nói hẹn gặp lại, từ đầu đến cuối tâm tình của anh còn bối rối hơn so với đêm đó trong xe nghe cô trách cứ.
Nhưng đây đã là kết quả tốt nhất, không phải sao? Cô hiểu, cũng buông tay rồi, về sau sẽ không xuất hiện tai vạ khiến cho tất cả mọi người không có cách nào xử lý nữa.
Nhưng vì sao, lòng anh lại trỗng rỗng như cái động lớn, khó chịu như vậy?
Sau sự trầm mặc lâu dài, anh nhìn bốn phía đen như mực, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, “Em có mang điện thoại di động không?”
Nghi Hi sững sờ một lát, sau đó lắc đầu.
Anh từ trong túi áo lấy ra cái bật lửa, kim loại màu trắng bạc, sau khi bật nắp, ngọn lửa ấm áp liền nhảy lên, “Trên đường tối, dùng cái này để soi.
Tôi đi từ bên kia, em cũng không nên đợi ở đây nữa, quay về phim trường đi.”
Lông mi dài của anh rủ xuống, bị ánh lửa mạ lên một tầng màu vàng ấm áp, Nghi Hi không nghĩ rằng nói xong lời kia còn có thể thấy một mặt này.
Trước giờ anh đều đối với cô như vậy, ôn nhu chu đáo, săn sóc quan tâm, nhưng vật này, hiện tại cô dùng nó có ích lợi gì?
Đưa tay ra nhận chiếc bật lửa, một câu cô cũng không nói, khóe môi chỉ mang theo nụ cười cổ quái.
Lê Thành Lãng thở sâu, xoay người vừa muốn rời đi, cô lại nhẹ nhàng mở miệng.
“Vừa rồi anh nói nhiều như vậy, lại quên mất một điểm quan trọng nhất.
Chú Lê, chú có thể buông tay nhanh như vậy, thật ra cũng là vì chú… Cũng không có thích tôi như vậy đi?”
Anh đột nhiên quay đầu, nụ cười của Nghi Hi có phần tịch liêu, lại thêm phần trào phúng, “Như vậy cũng tốt.
Hiện tại, tôi cũng có thể nhẹ nhàng thoải mái buông tha cho anh.”
HẾT CHƯƠNG 61.