Ánh Sao Chờ Đợi Em


Nghi Hi quả thực cạn lời, có thể đứng lên bà nghĩ rằng tôi còn muốn quỳ rạp trên đất sao? Cũng không phải có bệnh!
“Nhất Lộ, sao lại đứng trước cửa?” Hồ Chính Chi từ bên phải bà ta đi tới, vừa thấy Nghi Hi liền kinh ngạc, “Alice, chuyện gì thế àny? Sao con lại nằm trên mặt đất?”
Bà ở bên cạnh ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn đỡ cô, Nghi Hi lập tức ngăn cản, “Chân… Đùi con giống như va phải, đau quá…”
Hồ Chính Chi cẩn thận dè dặt kiểm tra, phát hiện đầu gối cùng bắp chân đều đỏ một mảng lớn, quả nhiên là ngã không nhẹ.

Tránh đi vết thương của cô, bà đỡ Nghi Hi đứng lên, sau đó nói: “Tôi đưa Alice về khách sạn, thương thế của con bé để cho bác sĩ nhìn xem.

Cô thì sao?”
Ánh mắt của Thẩm Nhất Lộ quét một vòng trên mặt các cô, không nói một lời xoay người, chút nghi hoặc của Hồ Chính Chi liền được lý giải, đây là muốn cùng hai người họ trở về khách sạn.

Vui mừng cảm thán một tiếng, vừa mới nghĩ đỡ Nghi Hi ra ngoài, cô lại kéo áo bà.
Hồ Chính Chi dừng lại, Nghi Hi quay đầu nhìn về phía Yên Như, cô ta đang đứng không nói một lời, nhưng nhìn ánh mắt của cô ta đã biến đổi vô cùng phức tạp.

Trong con ngươi đen tràn đầy kinh ngạc hoài nghi cùng sự khó tin, nếu khi đóng phim cô ta có thể biểu hiện ra nội tâm tiêu chuẩn cao như vậy, nói không chừng đêm nay còn có thể lấy được giải.
“Tôi mặc kệ cô đang hoài nghi cái gì, tốt nhất không nên đi ra ngoài nói lung tung, nếu không cô nhất định sẽ phải hối hận.” Nghi Hi nói.
Vẻ mặt của Yên Nhu biến đổi, Hồ Chính Chi cũng mỉm cười nói: “Yên tiểu thư đúng không? Hi vọng cô có thể quản tốt cái miệng của mình.”
Lời nói giấu đao như vậy, không giận mà uy, rốt cục Yên Như mím chặt môi, cúi đầu nói: “Tôi hiểu.”
Nghi Hi cảm thấy quả nhiên là bản thân vẫn không hiểu rõ Thẩm Nhất Lộ, thì ra truyền thống sau khi Kim Mã kết thúc lại là do bà ta đưa ra, là nữ diễn viên có số lần đạt được ảnh hậu Kim Mã nhiều nhất, sự yêu thích của bà ta giống như chong chóng đo chiều gió, ảnh hưởng tất cả mọi người.

Mà tối nay bọn họ tới quán bar này, là chỗ mà Thẩm Nhất Lộ thường hạ cố sau khi tham gia mấy lần Kim Mã, bởi vì bà ta cảm thấy rượu cocktail ở nơi này uống rất ngon.
Trong phòng Tổng thống của Thẩm Nhất Lộ, Nghi Hi ngồi ở trên ghế sofa, sau khi bác sĩ tư nhân bôi thuốc cho cô, dặn dò: “Không phải vấn đề gì lớn, vài ngày tới đừng làm vận động kịch liệt, nghỉ ngơi điều dưỡng một chút là sẽ tốt.”
Nghi Hi gật đầu, bác sĩ tư nhân thu dọn đồ xong liền rời khỏi, trong căn phòng chỉ còn lại ba người Thẩm Nhất Lộ, Hồ Chính Chi và Nghi Hi.

Sau khi xác định không có chuyện gì lớn, Hồ Chính Chi cũng nhẹ nhàng thở ra, kéo tay Nghi Hi qua cười nói: “Dì vốn cũng định gọi điện cho con.

Đêm nay là ngày tốt của con, Diễn viên mới xuất sắc nhất của Kim Mã tốt, khởi điểm thật sự không tồi.

Có phải chúng ta nên uống một ly hay không?”
“Aunt đã gặp nhiều ngôi sao lớn như vậy, chút trình độ này của con có tính là gì? Người đừng dỗ con vui vẻ nữa.”
“Không phải dỗ con đâu.

Tuy rằng aunt gặp qua rất nhiều ngôi sao lớn, nhưng người mới đi được con đường thuận lợi như con cũng thật sự không nhiều.

Còn  《 Nữ hoàng 》con đóng nữa, cũng là bộ phim truyền hình vô cùng xuất sắc, biểu hiện trong đó của con rất xuất sắc.

Dì đã quan sát thế hệ diễn viên trẻ của đại lục, cơ bản đều đang đi theo tuyến thần tượng, còn chưa có ai vừa xuất hiện liền được đánh giá là ‘Kỹ năng diễn xuất tốt’, Alice nhỏ bé của dì chính là người đầu tiên.”
Ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, Nghi Hi cùng Hồ Chính Chi tán gẫu  vui vẻ, Thẩm Nhất Lộ ở một bên dựa vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ dường như có phần mệt mỏi.

Nghi Hi nhìn thời gian, phỏng đoán những người còn lại trong đoàn phim cũng nên trở về, nói: “Aunt, con nên về.”
“Con muốn về? Nhưng mà chân con… Đêm nay cứ ngủ ở đây đi, có phòng.”
“Không cần, bị ai thấy được sẽ phiền phức.

Con gọi điện cho trợ lý tới đón con là được.”
Hồ Chính Chi biết tâm ý cô đã định, cũng không miễn cưỡng.

Nghi Hi lấy điện thoại di động bắt đầu tìm số của Trương Băng, Thẩm Nhất Lộ lại đột nhiên hỏi: “Đêm nay chuyện giữa con và nữ diễn viên là như thế nào?”
Âm thanh đột ngột vang lên ở trong phòng, Nghi Hi và Hồ Chính Chi đều ngẩn người, sau khi xác định là Thẩm Nhất Lộ đặt câu hỏi, càng kinh ngạc không thôi.
Nghi Hi: “Chúng tôi… Có chút qua lại, nên đêm nay mới ồn ào.

Ngài ở trước cửa không nghe thấy?”
“Không nghe thấy.

Mẹ cũng không có thói quen đứng trước của toilet nghe lén người khác cãi nhau.

Đương nhiên, càng không có thói quen đánh nhau ở nơi ấy.”
Nghi Hi biết mình rất thất thố, thể diện gần như cũng bị ném đi hết, nghe được lời này cũng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Thẩm Nhất Lộ nói: “Cho nên, sau này con định làm thế nào?”

“Cái gì làm thế nào?”
Tầm mắt của Thẩm Nhất Lộ bỏ quên trên đùi cô, Nghi Hi hiểu được, “Đây là vấn đề giữa tôi và cô ta, không nhọc ngài quan tâm.”
Thẩm Nhất Lộ dùng ngón tay ấn ấn huyệt thái dương, cười khẽ lặp lại, “Không nhọc mẹ quan tâm.”
Nghi Hi cảm thấy ý vị châm chọc của bà ta quá nặng, vẻ mặt cũng lạnh xuống, “Suy nghĩ của tôi vẫn giống hai năm trước, tiến vào giới giải trí là chính tôi lựa chọn, chẳng hề nghĩ mượn hào quang của ngài.

Cho nên, tôi cũng không hi vọng thông qua nhà làm ra chuyện gì đó đối với đối thủ của tôi.”
Sauk hi bôi thuốc, đau đớn trên chân hoà dịu không ít, Nghi Hi chậm rãi đứng lên, cố gắng đem lực chống đỡ để ở chân trái.

Cô nhìn Thẩm Nhất Lộ, cung kính lại xa cách nói: “Thời gian không còn sớm, tôi xin phép cáo từ trước.”
“Con nói, không nghĩ mượn dùng hào quang của mẹ, vậy con vì cái gì không tự mình ứng phó với những phóng viên kia? Con có biết vì che giấu quan hệ của chúng ta, Chính Chi đã mất bao nhiêu công sức không? Như vậy thì không tính là phiền toái đến mẹ?”
Nghi Hi không hi vọng bên ngoài biết cô là con gái của Thẩm Nhất Lộ, trước khi nổi tiếng muốn giấu còn dễ nói, sau khi 《 Nữ hoàng 》 đại bạo, bất luận là phóng viên nào cũng muốn đào bới thân thế của cô, thời điểm nàylại muốn giấu bí mật thật tốt chính là việc hết sức khó khăn.

Thẩm gia tuy rằng gia đại nghiệp đại, nhưng dù sao đối giới giải trí không thân quen, cho nên cuối cùng vẫn là thông qua Hồ Chính Chi mới thu xếp ổn thỏa.
Mà đây cũng chuyện duy nhất Thẩm Nhất Lộ làm cho cô, sau khi Nghi Hi tiến vào giới giải trí.
Nghi Hi đột nhiên đứng lại.

Giống là không đoán được bà ta sẽ nói như vậy, cô ngơ ngẩn trong phút chốc mới phản ứng kịp.

Ý lạnh trong mắt càng sâu, Nghi Hi thở sâu, xoay người mỉm cười nói: “Rất xin lỗi, tôi không biết chuyện này cũng quấy rầy đến ngài.

Nhưng thật sự mà nói, đây cũng không thể trách tôi, dù sao chuyện trở thành con gái của ngài, cũng không phải tôi lựa chọn.

Nếu như ngài không chịu giúp đỡ, như vậy bên ngoài tất sẽ biết quan hệ của chúng ta, đến lúc đó phiền toái mà ngài phải đối mặt càng nhiều.

Tôi nghĩ, ngài cũng không hi vọng khi tham dự hoạt động, bị hỏi vấn đề có liên quan đến ‘Nghệ sĩ Nghi Hi’ đi?”
Khóe môi Thẩm Nhất Lộ còn mang theo nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt lại rất lạnh nhạt, giống như đã đi qua vô số thứ.

Bà ta vẫn như vậy, từ nhỏ đến lớn, luôn dùng loại ánh mắt này nhìn cô.

Nghi Hi thẳng sống lưng, nỗ lực không cho bản thân rụt rè trước mặt bà ta, mà Thẩm Nhất Lộ sau khi nhìn kỹ cô, phát ra tiếng cười khẽ, “Quá lo lắng rồi.

Còn chưa có phóng viên nào khi thấy mẹ, truy hỏi đến người khác.”
Ẩn ý, con còn xa mới có phân lượng mà con nghĩ.
Làn môi của Nghi Hi hung hăng run lên, rốt cục để lộ ra một chút yếu ớt.

Hồ Chính Chi nhìn không được, “Nhất Lộ, chuyện này không liên quan đến cô.

Alice đưa tiền cho tôi, tôi tạm thời làm PR cho cô bé, giúp con bé giải quyết một phần tai họa ngầm trong quan hệ xã hội.” Dừng một chút, “Thật ra mà nói thì, cô vốn cũng không làm được cái gì.”
Thẩm Nhất Lộ lười nhác nói: “Cô là người đại diện của tôi, không phải PR.”
Thế cục giằng co, khi Hồ Chính Chi cho rằng đêm nay lại náo loạn không thể kết thúc, đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Bà như được đại xá, lập tức đi qua mở cửa, chờ khi thấy người đứng bên ngoài, mới nghĩ đến Nghi Hi còn đang ở trong phòng khách.
Lê Thành Lãng mỉm cười nói: “Hồ cô.”
“Thành Lãng, sao cậu tới đây? Tới tìm Nhất Lộ?”
Lê Thành Lãng gật đầu, “Có sự việc muốn làm phiền cô Thẩm, cho nên tới đây xem sao.

Chị ấy đang nghỉ ngơi sao?”
Hồ Chính Chi vẫn còn đang suy tư nên kết thúc thế nào, tầm mắt Lê Thành Lãng lại lướt qua bà nhìn về phía sau, “Nghi Hi?”
Hồ Chính Chi quay đầu, Nghi Hi quả nhiên đi ra từ phòng khách, đứng tại cửa lớn khẽ gật đầu với Lê Thành Lãng.

Lê Thành Lãng giống như có chút kinh ngạc, “Sao cô lại ở đây? Vết thương trên đùi cô là thế nào?”
Nghi Hi nhìn anh một lát, “Tôi bị ngã ở toilet trong quán bar, vừa lúc gặp được Hồ cô và cô Thẩm, hai người họ liền tiện đường đưa tôi về.”
Hồ Chính Chi nói: “A, trước tán gẫu với đạo diễn Đàm, biết Nghi tiểu thư là người mà ông ấy xem trọng.

Tôi cũng rất thích phim của Nghi tiểu thư, cho nên liền giúp cô ấy.”
Lê Thành Lãng gật đầu, “Thì ra là thế.”
“Thầy Lê, tôi muốn về.” Nghi Hi nói, ra hiệu Lê Thành Lãng tránh đường cho cô đi.

Anh lại nói: “Chân cô bị thương thành như vậy, để tôi đưa cô về.


Dù sao chuyện tôi tìm cô Thẩm cũng không có gì gấp.”
Nghi Hi chẳng hề trả lời, hướng về phía Hồ Chính Chi nói “Tạm biệt” liền cúi đầu đi ra ngoài, Lê Thành Lãng lại không gấp gáp đuổi theo, còn phong độ nhẹ nhàng nói với Hồ Chính Chi: “Phiền chị thay tôi chào hỏi cô Thẩm.”
Hồ Chính Chi đáp ứng, lúc này anh mới khẽ mỉm cười, đi theo hướng Nghi Hi rời khỏi.
Chân còn đang đau, Nghi Hi một tay vịn tường càng đi càng nhanh, hồn nhiên không hề để ý bởi vậy vết thương sẽ càng thêm nặng hay không.

Phía sau tựa như có người đuổi theo, cô cáu giận mắng một tiếng, muốn tăng tốc nhịp chân, lại một bước không ổn ngã xuống.
Một đôi tay vững vàng tiếp được cô, lồng ngực của Lê Thành Lãng rộng lớn kiên cố, cô hung hăng va vào đi tiếp, bị hai cánh tay của anh cẩn thận giam vào trong đó.
Nghi Hi ngửi được hương nước hoa đàn ông quen thuộc, các loại cảm xúc xấu hổ và giận dữ  ầm ầm nổ vang, phá hủy lý trí còn sót lại của cô.

Cô bắt đầu liều mạng đẩy anh, Lê Thành Lãng nói: “Em đừng động lung tung, cẩn thận trật gân!”
“Anh muốn làm cái gì thì làm cái đó! Anh có bệnh phải không, hiện tại còn đến tìm tôi làm gì! Buông ra!”
Lê Thành Lãng dứt khoát chế trụ cổ tay cô, “Chân em! Nếu bị thương đến gân cốt sẽ làm chậm trễ việc quay phim, em còn muốn làm việc hay không?”
Nghi Hi giống như bị điểm huyệt, lập tức bất động.

Lê Thành Lãng biết chỉ có lý do như vậy mới có thể khiến cho cô tỉnh táo, khẽ thở dài, “Đừng đứng ở chỗ này, trước tiên để tôi đưa em về.”
Anh nhìn chân cô, dường như do dự trong phút chốc.

Nhưng mà không chờ Nghi Hi phản ứng kịp, anh liền khom người xuống, một tay để trên lưng cô, một bàn tay khác xuyên qua chiếc chân đang cong lên, nhẹ nhàng thoải mái liền đem người bế lên.
“Lê Thành Lãng…” Cô có chút không thoải mái.
Anh nhìn về phía trước, vẻ mặt vô cảm nói: “Chân của em cũng sắp sưng lên, lại đi tiếp thật sự đã đau lại càng đau thêm.

Quay về phòng còn phải để bác sĩ xem.”
Trong hành lang khách sạn trải thảm thật dày, dẫm lên một chsut âm thanh cũng không phát ra, Nghi Hi bị anh ôm vào trong ngực, vẻ mặt chậm rãi mềm hóa.

Hai tay ôm chặt cô anh, cô nhẹ nhàng nói: “Sao anh biết tôi ở chỗ bà ta?”
Khi Lê Thành Lãng nhìn thấy cô biểu hiện tự nhiên như vậy, trong phút chốc liền có thể ra vẻ không biết thân phận cô, sau đó còn chủ động đuổi theo, nếu như nói không biết tình hình gì trước đó, cô tuyệt đối không tin.
Lê Thành Lãng: “Allen thấy mọi người cùng nhau rời khỏi.”
Thì ra là như vậy.
Nghi Hi chớp mắt, nước mắt không hề đề phòng rơi xuống.

Cô chán nản đưa tay ra lau, chính là không hữu dụng, nước mắt càng rơi càng nhiều, thế nào cũng không ngừng được.
“Không sao, em muốn khóc thì khóc đi.

Nơi này không có ai khác, tôi sẽ không cười em.”
“Ai muốn khóc… Ai muốn khóc vì bà ta! Tôi đã sớm quen rồi, từ nhỏ đến lớn, bà ta đều đối với tôi như vậy …”
Có lẽ là trước mặt người đã biết được tất cả, Nghi Hi không cần tiếp tục giấu giếm anh nữa, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, cũng thống thống khoái khoái khóc ra.

Trán để trên vai anh, nước mắt thấm vào áo khoác Âu phục của anh, khóe mắt Lê Thành Lãng thấy lông mi của cô gái ướt át, con tim bỗng nhiên bị níu chặt.
Dù đã tưởng tượng qua vô số lần, cũng không có tận mắt thấy được chấn động.

Quan hệ giữa cô và Thẩm Nhất Lộ lại có thể ác liệt đến nước này, hơn một lần thấy cô chật vật như vậy, vẫn là đêm hai người lật bài trong xe.
Nghi Hi thút tha thút thít nói: “Thật ra lúc tôi còn nhỏ vẫn không hiểu, nếu như nói bà ấy không thích cha, vì cái gì muốn kết hôn cùng ông ấy? Anh hiểu không? Thời đó, nữ minh tinh cũng rất ít khi kết hôn, nhất là lúc ấy bà ta nổi tiếng như vậy … Chỉ trong chốc lát bà ấy mạo hiểm sự nghiệp gả cho ông ấy, vài năm sau lại chia tay.

Hơn nữa khi tôi có ấn tượng, bọn họ đã như là người lạ, ngay cả lời cũng rất ít khi nói.”
Lê Thành Lãng nói khẽ: “Bà ấy không thích em, nguyên do là vì cha em sao?”
“Tôi không biết, có lẽ là bà ta không thích trẻ con đi.

Bà ấy đối với Crystal có tốt không? Tôi thật sự không biết.” Nghi Hi nói, cười tự giễu, “Thật ra, trước đây tôi rất thích bà ấy.

Khi đó, tôi cảm thấy bà ấy rất xinh đẹp, bất luận là trong TV, hay là trong phim, đều đẹp như vậy.

Tôi thích chạy tới ôm bà ấy, lén lút nghịch váy của bà, bà ấy có nhiều căn phòng bày váy, còn có thật nhiều trang sức châu báu sáng long lanh, một mình tôi có thể ở bên trong chơi cả một buổi chiều.

Chỉ là bà ấy không thích tôi, bà ấy luôn đối với tôi rất lạnh lùng, ngay cả lúc tôi chạy tới ôm bà ấy, cũng sẽ đẩy tôi ra.


Thời gian lâu dài, tôi liền học sẽ không thích bà ấy nữa.”
Con tim đã từng nóng bỏng, sau khi gặp phải vô số lần lạnh nhạt, rốt cục nguội lạnh đi từng chút một.

Đây là tổn thương đáng sợ nhất, khi đứa trẻ non nớt nhất bị đả kích, dập tắt ngọn lửa có lẽ cả đời này cũng sẽ không dấy lên nữa.
Lê Thành Lãng trầm mặc rất lâu, rốt cục nói: “Thì ra dù đã quen biết hai mươi năm, vẫn không thể hiểu rõ một người.

Tôi chưa từng nghĩ, cô Thẩm sẽ đối xử như vậy với chính con của mình.”
Nghi Hi: “Anh không nói giúp bà ta nữa sao? Tôi cho rằng anh sẽ khuyên tôi, có lẽ ở giữa có gì hiểu lầm… Có lẽ, bà ta không phải không yêu tôi, chỉ là không biết yêu tôi như tôi.”
“Có người đã từng khuyên em như vậy?”
“… Rất nhiều người.”
Lê Thành Lãng thản nhiên nói: “Bất luận có lý do gì, tổn thương chị ấy gây ra cho em cũng tạo thành.

Có lẽ chị ấy thật sự có nỗi khổ tâm, nhưng bỏ qua giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời của chính con gái mình, em có quyền trách cứ chị ấy.”
Nghi Hi nhìn anh một lát, rốt cục nhẹ nhàng cười, đầu dựa vào vai anh.
Đoàn phim 《 Đoạt cung 》 và Thẩm Nhất Lộ ở cùng một khách sạn, phòng của Nghi Hi chỉ cần đi xuống năm tầng nữa, cho nên 10 phút sau hai người liền đến trước cửa phòng cô.

Lê Thành Lãng vẫn đang ôm cô, Nghi Hi lấy thẻ phòng từ trong túi xách, dùng tư thế này quét một chút, anh dùng thân hình mở của, ôm cô vào, Nghi Hi lại để tay sau lưng đóng cửa lại.
Tất cả quá trình phối hợp chặt chẽ, ngay cả một câu cũng không nói, chờ tới khi anh đem cô thả lên ghế sofa, cô mới phản ứng kịp.
Quá ăn ý, cứ giống như bọn họ đã từng cùng nhau làm chuyện này vô số lần.

Nhưng rõ ràng bọn họ trong sạch đến mức sắp tuyệt giao.
Lê Thành Lãng ngồi xuống bên cạnh, sau khi cởi giày cao gót của cô xuống bắt đầu kiểm tra chân cô, mắt cá chân của Nghi Hi bị anh nắm trong tay, có chút không tự nhiên co lại.
Lê Thành Lãng tăng thêm vài phần sức lực, cô lập tức kháng nghị, “Anh… Nhẹ một chút!”
“Bác sĩ xem qua chưa? Nói thế nào?”
“Ông ta nói không phải vấn đề gì lớn, để tôi nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày liền tốt.”
Vẻ mặt Lê Thành Lãng nghiêm túc, “Tới cùng vì sao lại có thể biến thành như vậy?”
Nghi Hi không trả lời, ngược lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn anh.

Bởi vì vừa mới khóc, hốc mắt cô đỏ bừng, giống một con thỏ.

Nhưng ánh mắt con thỏ này lại sắc bén như vậy, mang suy nghĩ nhìn kỹ.
Lê Thành Lãng nói: “Có vấn đề gì sao?”
“Sao anh lại đến nơi đó?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Allen thấy mọi người đi cùng nhau.”
“Tôi biết.

Nhưng tôi đi cùng họ, chuyện này mắc mớ gì đến anh? Vì sao anh phải tới?”
Lê Thành Lãng trầm mặc một lát, “Bởi vì lo lắng cho em.”
Lông mi Nghi Hi run rẩy.
“Allen nói em hình như bị thương, tôi lo lắng cho thương thế của em, lại nghĩ tới ở cùng một chỗ với cô Thẩm, cho nên… Tôi sợ em gặp phải chuyện gì.”
Ánh mắt người đàn ông ôn nhu, mang theo sự quan tâm phát ra tự đáy lòng.

Nghi Hi nhìn thẳng anh một lát, yên lặng thu chân mình lại, ánh mắt nhìn về nơi khác, “Tôi nghĩ rằng đêm ở Hạ Môn, chúng ta đã nói hết sức rõ ràng.

Dáng vẻ hiện tại này của anh, thật sự rất dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm.

Lê Thành Lãng, anh hi vọng tôi hiểu lầm sao?”
Lê Thành Lãng không nói gì, Nghi Hi cười bất đắc dĩ, “Tôi không thích anh như vậy.

Muốn cắt đứt, thì cắt đứt dứt khoát sòng phẳng, tôi không có cách nào làm bạn bè với anh, anh cũng không cần tới quan tâm tôi, như vậy đối với anh, đối với tôi đều là tốt nhất.”
“Nghi Hi tôi luôn là người nói được làm được, nói sẽ buông tha cho ngươi, chúng ta sẽ không có có khả năng nào khác.

Vậy chút lo lắng phiền toái của anh, vĩnh viễn đều sẽ không xảy ra.”
Lê Thành Lãng vẫn trầm mặc.

Trong phòng thật yên lặng, có thể nghe được âm thanh gió thổi lay động rèm che, khi Nghi Hi cho rằng anh sẽ không nói một lời rời đi, lại nghe được một giọng nói mềm nhẹ mang theo sự kiên định, “Tiểu Hi, nếu như anh nói, anh hối hận thì sao?”
Nghi Hi sững sờ.

Tim đập đột nhiên tăng tốc, cô gần như là nháy mắt liền nghĩ đến một phán đoán, nhưng nó thật sự không thể tưởng tượng nổi, cô không dám tin tưởng.
“Có… Có ý gì?”
Lê Thành Lãng lẳng lặng nhìn cô.

Cô gái giống như chút thỏ bị kinh hãi, đôi mắt xinh đẹp mở to, giống như đứa con nít chưa lớn.

Không khác gì với cô bé anh gặp 13 năm trước.
“Anh nói là, anh hối hận.

Anh thích em, không muốn cùng em làm bạn bè thậm chí là người lạ.


Anh muốn ở chung một chỗ với em.”
Nghi Hi trừng anh 3 giây, mắng: “Đồ điên.”
Cô đứng lên định chạy, nhưng Lê Thành Lãng còn nhanh hơn cô, mấy bước liền chắn ở trước mặt cô.

Đưa tay ra đặt trên vai cô, ánh mắt anh lợi hại, giống như muốn nhìn vào sâu trong mắt cô, “Tiểu Hi, anh nói đều là thật!”
Cô một phen đẩy anh ra, “Hiện tại anh không sợ sao? Tôi là con gái Thẩm Nhất Lộ, là cháu gái anh, anh không nghĩ ở cùng một chỗ với tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao? Chú Lê!”
Lê Thành Lãng thở sâu.
Anh cũng không biết mọi chuyện xảy ra biến hóa khi nào.

Lúc ở Hồng Kông nhắc tới với Trương Tư Kỳ, anh cũng chỉ như cũ thừa nhận thích cô, lại chẳng hề quyết định làm cái gì.

Nhưng giờ phút này, lại không có cách gì khống chế nói ra những lời này.
Có lẽ là vừa rồi, cô khóc trên vai anh, dáng vẻ bi thương bất lực như thế, khiến cho trái tim cũng bị níu chặt; hoặc là trước đó, thấy cô mờ mịt đứng sau Hồ Chính Chi, rõ ràng trong mắt tràn ngập yếu ớt, cố chấp ra vẻ cái gì cũng không xảy ra; không, có lẽ còn sớm hơn nữa, tại bờ biển Hạ Môn, cô đoạn tuyệt nói muốn buông tha, làm cho anh lần đầu tiên trong đời cảm nhận được kích động sắp mất đi, cũng phát hiện lòng mình đã thay đổi.
Còn có Thẩm Nhất Lộ.

Ban đầu anh lo lắng nhất, chính là trở thành mâu thuẫn mới giữa cô và Thẩm Nhất Lộ, nhưng, căn bản là chị ấy không có tư cách đi thao túng con đường tình cảm của con gái.
Lê Thành Lãng nói: “Anh biết, anh cũng không sợ hãi.

Tiểu Hi, em phải tin anh, khoảng thời gian này anh suy nghĩ rất nhiều, anh biết anh là người cẩn thận quá mức, sống trong giới này đã lâu, anh không có cách nào giống như em, không sợ hãi chỗ nào, thoải mái quả quyết.

Rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, anh đều có thói quan chuẩn bị thật tốt thật vẹn toàn, suy xét mỗi một khả năng hậu quả.

Quá nhiều bất ngờ, quá nhiều nguy hiểm, mà em chỉ không chú ý một chút, sẽ tan xương nát thịt.”
Nghi Hi nghe đến ngây người.

Giọng nói của anh mang theo chua xót phải trải qua 19 năm mới hiểu được, mà cô hít hít mũi, nói: “Em đối với anh nguy hiểm như vậy sao?”
“Em không nguy hiểm.

Là do anh nghĩ quá nhiều, sai lầm khi nghĩ ở cùng một chỗ với em là một cuộc mạo hiểm.”
Trầm mặc thật lâu.
Nghi Hi chậm rãi ngồi lại trên ghế sofa, vùi đầu tiêu hoá chuyện này, Lê Thành Lãng cũng không thúc giục, cứ đứng ở bên cạnh lẳng lặng chờ.
Nhưng dù là như vậy, Nghi Hi vẫn cảm thấy áp bách.

Hai bàn tay che trên huyệt thái dương, trong đầu cô lộn xộn hiện lên các hình ảnh.

Làm sao có thể.

Người nói ra những lời này với cô lại là Lê Thành Lãng, anh làm sao có thể…
Anh đã từng quả quyết như vậy, dễ dàng như vậy liền quyết định buông tha, nhưng hôm nay lại như vậy… Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Anh thích cô sao? Thích cô như vậy sao?
Không biết trải qua bao lâu, Nghi Hi rốt cục ngẩng đầu lên, tỉnh táo nói: “Em không thể tin tưởng anh.”
Lê Thành Lãng dừng lại.
“Anh trước sau thay đổi quá lớn, em không thể hiểu được.

Hơn nữa, cho dù anh nói là thật, cũng vô dụng.

Không thể anh nói buông tha thì buông tha, anh muốn đổi ý thì đổi ý, vậy em cũng quá hèn mọn.

Cho nên, bất luận anh có thật sự suy xét rõ ràng hay không, em cũng đã hạ quyết tâm.

Anh không cần mạo hiểm, chúng ta bảo trì tình trạng hiện nay là tốt rồi.”
Lê Thành Lãng im lặng phút chốc, ngồi xổm xuống cùng cô bốn mắt nhìn nhau, “Anh biết, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.

Giống như vừa rồi anh nói về cô Thẩm, bất luận có ít hay nhiều lý do, tổn thương anh gây ra cho em đã tạo thành, cho nên em oán anh, trách cứ anh đều có thể.

Chỉ là anh muốn cho em biết tâm ý, cả suy nghĩ của anh nữa, còn lại em cũng có thể không cần quan tâm.”
“Anh muốn làm gì?”
Lê Thành Lãng chạm vào tóc cô, tươi cười ôn nhu mà áy náy, “Chuyện là do anh mà biến thành như vậy, nếu như muốn cứu vãn, đương nhiên cũng nên do anh phụ trách.

Tiểu Hi, hiện tại em không tin tưởng không sao hết.

Anh sẽ làm cho em tin tưởng anh, cũng bằng lòng tha thứ cho anh.

Nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được, vậy anh cũng không có tư cashc gì ở cùng một chỗ với em, đúng không?”
HẾT CHƯƠNG 64.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận