Nghi Hi bị anh đè ở dưới thân, lập tức trở nên khẩn trương.
Mặt Lê Thành Lãng ở phía trên, cánh tay chống đỡ ở hai bên, đầu ngón tay mềm nhẹ mơn trớn gò má cô.
Hai người luôn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, còn chưa từng làm qua động tác thân mật như vậy.
Nghi Hi cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, “Anh đương nhiên không dám, nếu nói nợ cũ, Lê ảnh đế chắc chắn còn nhiều hơn so với em đi?”
Anh chỉ cười, Nghi Hi chạm trán vào anh, “Bị em nói trúng phải không? Anh trái lại nhắc nhở em, phải hỏi một chút, rốt cuộc anh đã từng có mấy người bạn gái?”
“Suỵt ——” Ngón trỏ của anh để trên làn môi của cô, chỉ là một chữ đơn giản, Nghi Hi lại ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Lê Thành Lãng chăm chú nhìn cô một lát, nở nụ cười có phần bất đắc dĩ, “Thật là một chút thiệt thòi cũng không chịu được…”
Làn môi cô kề sát ngón tay anh, khi đóng khi mở, “Vì sao em phải chịu thiệt chứ? Không chịu! Không chịu!”
Hơi thở ấm áp chui vào lòng bàn tay anh, Lê Thành Lãng cảm thấy có chút ngứa, tiếp theo liền dời tay hôn lên.
Nghi Hi không nghĩ rằng anh lại đột nhiên như vậy, lúc bị hôn đôi mắt còn trợn tròn.
Bởi vì thời gian gặp mặt thật sự quá ít, đây là nụ hôn thứ hai của bọn họ, so với lần trước ở trên phố, hoàn cảnh trước mắt hiển nhiên mờ ám hơn nhiều.
Dưới thân là ghế sofa mềm mại, mà càng mềm hơn là làn môi anh, ngay từ đầu chỉ là lướt qua thì ngừng, sau đó dần dần thâm nhập.
Hai mắt anh nhắm nghiền, lông mi dài rậm, Nghi Hi trong lúc bận rộn lại có thể nghĩ đến một chuyện rất lâu trước kia, cô cùng bạn đi xem phim của anh, sau đó nói với nam chính đang nhắm mắt hôn nữ chính trên màn ảnh, lông mi này quá tuyệt, rõ ràng còn dài hơn của nữ chính!
Hiện tại, người được hôn đổi thành cô…
Lê Thành Lãng bỗng nhiên ngừng lại, mở to mắt nhìn cô.
Nghi Hi thất thần hiển nhiên bị phát hiện, anh nhíu mày, khàn giọng nói: “Chuyên tâm chút.”
Cô sững sờ nói: “Anh thân mật với người khác, cũng là như vậy sao?”
Anh im lặng một lát, bỗng nhiên nâng tay che kín mắt cô.
Làn môi lần nữa hôn tới, anh không còn ôn như vừa rồi, dường như dục vọng ẩn nhẫn bỗng nhiên bùng nổ, khí thế rào rạt, công thành đoạt đất, đầu óc Nghi Hi lập tức liền choáng váng.
Đầu lưỡi thăm dò vào miệng cô, lại không mở được hàm răng khép kín của cô gái, anh cũng không gấp gáp, tiếp tục như vậy hôn cô, vô cùng động tình.
Gò má cô đỏ bừng, rốt cục hết hơi, hàm răng có chút lơi lỏng, liền bị anh tìm được cơ hội chui vào trong.
Đầu lưỡi hai người dây dưa cùng một chỗ, cô hô hấp càng thêm khó khăn, chỉ có thể từ trong miệng anh hấp thu hơi thở, lại làm cho nụ hôn này càng thêm thâm nhập, triền miên.
Trên ghế sofa trắng, người đàn ông thân hình cao lớn, cô gái yểu điệu thon dài, tay anh giữ chặt hông cô, bắp đùi áp chế chân cô, hai người thân thể chặt chẽ kề sát nhau, giống như dây leo gắn bó để tồn tại.
Không biết trải qua bao lâu, lúc cô cảm thấy chính mình sắp vì ngạt thở mà tử vong, rốt cục anh cũng buông cô ra.
Miệng anh có phần sưng lên, cô hẳn là cũng có chỗ nào không tốt đi, Nghi Hi từng ngụm từng ngụm thở sâu, lại nghe thấy anh thản nhiên nói: “Anh sẽ không thân mật với người khác như vậy.”
Cũng bởi vì câu nói vừa rồi của cô, cho nên anh liền chứng minh cho cô xem?
Nghi Hi vừa thẹn vừa cáu liếc qua, lại phát hiện người đàn ông tuy rằng giả vờ như rất bình tĩnh, nhưng mà hốc mắt ửng đỏ cùng lồng ngực nhấp nhô bất định đã tiết lộ cảm xúc.
Vừa rồi hoa lửa bắn ra bốn phía như vậy, hẳn là anh rất kích động đi…
Lê Thành Lãng khẽ chống tay rồi đứng lên, xoay người đi về phía phòng bếp.
Nghi Hi nhìn bóng lưng anh, rốt cục đỏ mặt nói thầm một câu, “Đấy là bởi vì anh không đóng tổng tài bá đạo…”
Nụ hôn Pháp vừa rồi, thật là quá Mary Sue! o(*////▽////*)q
Bởi vì bị nụ hôn đó chuyển hướng, đề tài ngay từ đầu cũng không thể tiếp tục kéo dài.
Hôm nay Nghi Hi khó được nghỉ ngơi, liền chạy tới căn hộ ở thành Đông của Lê Thành Lãng, chuẩn bị cùng nhau làm trạch nam trạch nữ.
Bởi vì không muốn bị người khác quấy rầy, cho nên cơm chiều cũng muốn tự mình đối phó, lần trước Lê Thành Lãng nói muốn nấu cơm cho cô ăn, kết quả chuyện ập lên đầu lại không có nguyên liệu, cuối cùng quyết định làm bát mì cho xong.
Anh đang bận việc ở phòng bếp, ở phía sau Nghi Hi liền giơ hai cây hành tây phất phơ, “Anh đói không? Không thì em làm cho anh bát mì nha! Làm người, quan trọng nhất vẫn là vui vẻ! Người một nhà là phải cùng nhau ở chung một chỗ!”
Anh không thể nhịn được, “Em muốn đi TVB anh có thể làm trung gian giúp đỡ, dù sao em cũng là người Hồng Kông.”
Cô kinh hãi, “Anh lại biết việc này! Anh có lên weibo đúng không? Em biết ngay là sẽ có hiệu quả mà !”
Anh bị cô làm cho bó tay, tiếp tục cắt rau tùy cô muốn chơi thế nào thì chơi.
Nửa tiếng sau, thành phẩm được bưng lên bàn.
Trong bát sứ trắng, mùi thơm nước dùng tỏa ra bốn phía, sợi mì trơn nhẵn, phía trên nhất còn bỏ cải thìa và tôm bóc vỏ, ai thấy là ngón trỏ động đậy.
Nghi Hi nâng má, “Nhìn qua rất ngon! Lê Thành Lãng anh thật là lên được nhà chính, xuống được phòng bếp!”
Anh không để ý đến câu nói phía sau, chuyển đũa cho cô, “Vậy liền thừa dịp còn nóng ăn đi.”
Cô mày ủ mặt ê, “Nhưng em sợ béo.
Của anh đâu? Chỉ có một bát, anh không ăn sao?”
Lê Thành Lãng: “Anh cũng sợ béo.”
Hai người tương đối trầm mặc, đồng thời cảm thấy không làm thêm món khác quả nhiên là sáng suốt.
Nghi Hi nói: “Đúng rồi, anh cũng 37, còn dễ béo hơn em.
Phải cẩn thận!”
Khổ cực bận việc lâu như vậy, phút cuối còn bị bạn gái cắm một đao, Lê Thành Lãng có phần tổn thương, “Em tới cùng có ăn hay không!”
“Ăn, đương nhiên ăn! Dù sao chỉ có một bát, chúng ta cùng nhau ăn đi? Muốn béo thì cùng nhau béo.”
Cô vỗ vào vai anh như bạn tốt, Lê Thành Lãng cười rộ lên, cầm đũa gắp vài miếng trong bát, sau đó gắp ra một miếng tôm bóc vỏ, “Được, cùng nhau béo.”
Cô một ngụm ngốn sạch, sau đó cũng gắp cho anh một miếng, “Cùng nhau béo.”
Cứ như vậy anh đút cho em một miếng, em lại đút anh một miếng, hai người ăn đến nhuần nhuyễn.
Nghi Hi thấy không khí tốt như vậy, quyết định đem một vài vấn đề của quá khứ còn sót lại ra xử lý, giống như vô ý mở miệng, “Thật ra em và Hứa Mộ Châu ấy, trước khi quay 《 Đoạt cung 》 bọn em đã chia tay, thật sự là chuyện rất lâu trước kia.”
Rõ ràng trí nhớ của Lê Thành Lãng rất tốt, “Vậy khi em quay 《 Nữ hoàng 》, buổi tối chúng ta cùng đi ăn xiên nướng đó, người khiến em đau lòng là ai?”
“… Cũng là anh ta.
Tối hôm ấy là chia tay triệt để, trước đó anh ta vẫn luôn không cho là thật.
Còn đêm ở Hạ Môn, chỉ là nói tới chuyện cũ có chút thương cảm, hơn nữa lúc ấy em bởi vì anh mà chật vật như vậy.
Cái ôm ấp khi đó chỉ là an ủi, không có ý tứ gì khác.”
Lê Thành Lãng: “Anh tin.
Anh hỏi này kia, không phải nghĩ rằng em đối với cậu ta như thế nào, nhiều chuyện xảy ra như vậy, nếu anh còn chưa tin tâm ý của em, chẳng phải quá đáng lắm sao?”
“Vậy sao anh còn hỏi?”
“Anh cảm thấy, Hứa Mộ Châu đối với em còn chưa hết hy vọng?”
Nghi Hi nhất thời nghẹn lời, Lê Thành Lãng thở dài, “Quả nhiên giống như Tư Kỳ nói, cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, vĩnh viễn không thấy mệt với kiểu ngưỡng mộ này.
Em khiến anh có áp lực lớn quá.”
Nghi Hi nhún nhún mũi, “Rõ ràng anh cũng tìm cho em rất nhiều tình địch!”
Vấn đề này cứ như vậy bỏ qua đi, Nghi Hi hiểu rõ ý của Lê Thành Lãng, anh tin tưởng cô sẽ xử lý tốt, cho nên không muốn can thiệp quá nhiều.
Cô nghĩ đến tình huống của ngày thu hình, rối rắm một lát, vẫn quyết định là không nói chương trình hôm đó còn có một đoạn bị cắt sạch.
Hai người tiếp tục đút cho nhau ăn, cái bát rất nhanh liền thấy đáy.
Cuối cùng còn thừa lại một cọng cải thìa, mỗi ngày Nghi Hi đều phải ăn rau xanh, hôm nay còn chưa ăn, tự nhiên giữ lại cho mình.
Ai biết cô vừa mới gắp lên, Lê Thành Lãng liền cắn xuống một bên, cô kinh ngạc trừng mắt, Lê Thành Lãng cũng nghi hoặc nhìn cô.
Cô hiểu ra anh đã hiểu lầm, lại không cam tâm món ăn cứ như vậy bị giành đi, a một ngụm cắn chặt nửa còn lại.
Hai người chóp mũi kề chóp mũi, mắt to trừng mắt nhỏ, trong miệng còn cắn cùng một cọng cải thìa.
Cuối cùng vẫn là Lê Thành Lãng phản ứng trước, một câu dư thừa cũng không có, anh trực tiếp lôi cô ngồi lên chân mình, môi vừa tiến đến liền thành một nụ hôn sâu.
Trong miệng hai người còn mang hương vị thức ăn, anh ngồi ở trên ghế, cô ngồi trên đùi anh, thân thể cao hơn anh một chút.
Cô vòng tay để trên cần cổ anh, cúi đầu cùng người đàn ông hôn môi, rõ ràng cô ở phía trên, nhưng nắm giữ chủ đạo vẫn là anh, rất nhanh cô liền yếu đuối nằm trong ngực anh, bị anh dùng cánh tay tiếp được, biến thành tư thế anh cúi người hôn cô.
Rốt cuộc chờ sau khi tách ra, cô ngơ ngác nhìn anh một lát, sau đó nói: “Vốn em định đi rửa bát, nhưng hiện tại, anh đi mà rửa!”
Đàn ông sau khi thỏa mãn rất dễ nói chuyện, phủi phủi trên trán cô liền nói: “Tuân mệnh.”
Dù sao những ngày nghỉ rảnh rỗi cũng ít, lúc khác Nghi Hi vẫn phải đi làm, thua kém người công thành danh toại nửa về hưu như Lê Thành Lãng.
Chương trình hôm đó nhận được hưởng ứng rất tốt, mọi người đều nói phản ứng của Hứa Mộ Châu rất chân thật, khiến người ta đau lòng.
Ngược lại là Nghi Hi, thái độ không muốn nói nhiều rất rõ ràng, chẳng qua mọi người đều lý giải thành sự thẹn thùng của con gái.
Cùng lúc đó, doanh thu phòng vé của 《 Nhớ mãi không quên 》 tiếp tục tăng lên, rốt cục sau ba tuần công chiếu chính thức đột phá 500.000.000!
Một phim điện ảnh được đầu tư mười mấy triệu, doanh thu vượt qua năm trăm triệu, Nghi Hi biết lại có một thành tựu nhỏ được sinh ra.
Mà tác phẩm điện ảnh đầu tay cô gánh vác vai trò diễn chính, phần bài thi này cũng đẹp đến mức làm cho một đám diễn viên nữ đỏ mắt, chính cô cũng nhịn không được lâng lâng.
“Xem ra trước mắt, khả năng doanh thu phòng vé tiếp tục tăng lên không lớn, hẳn là dừng lại ở khoảng 570.000.000.
Nhưng kết quả như vậy đã vượt xa mong muốn của chị, có thể mở sâm banh chúc mừng.” Vương An Huệ bỏ lại cặp văn kiện, nói rõ ràng.
Nghi Hi tỏ vẻ vui mừng, Vương An Huệ nói tiếp: “Trong số các ngôi sao nữ sau 90, em cũng chỉ có một Tống Phỉ Nhi là đối thủ cạnh tranh đúng quy cách, gần đây chị đã phân tích qua tình huống của hai người các em, có chút kết luận em có muốn nghe hay không?”
Quan hệ giữa Nghi Hi và Tống Phỉ Nhi rất vi diệu, Tống Phỉ Nhi cao trung liền thành danh, sau đó đến thi ở Học viện điện ảnh Bắc Kinh, trước hai người còn chạm mặt ở trường, nhưng không có chào hỏi.
Cô ta và Nghi Hi đều là Đàm nữ lang, hơn nữa cùng đi một con đường thanh thuần.
Xác định vị trí tương tự, liền có nghĩa là tài nguyên tranh đoạt, cùng một nhân vật hai người đều thích hợp, phía đầu tư sẽ chọn ai thì phải dựa vào bản lĩnh riêng của từng người.
Trước vẫn là Tống Phỉ Nhi chiếm ưu thế, bởi vì cô ta là nữ chính phim của Đàm Vệ Đông, ngay cả 《 Nhớ mãi không quên 》 cũng là dựa vào Hoa Thụy có đầu tư mới hạ được cô ta.
Nhưng hiện tại, tình huống hẳn phải đảo ngược.
“Tổng cộng cô ta đóng 3 phim điện ảnh, tổng doanh thu phòng vé là 490.000.000, em chỉ đóng chính một phim, liền vượt qua 500.000.000.
Em là ngôi sao nữ sau 90 đầu tiên chỉ đóng chính một phim đã có doanh thu quá 500.000.000, mà rất nhiều hoa đán sau 80 cũng chưa có được thành tích nàyđâu.
Đương nhiên, chúng ta không thể tính cả phim em đóng vai phụ kia được, như thế chính là ức hiếp người ta.
Đơn luận phòng bán vé, em đã áp đảo Tống Phỉ Nhi, càng đừng nói đến chuyện em còn có giải người mới của Kim Mã và điện ảnh châu Á, mà phân lượng giải thưởng của cô ta không rực rỡ như em.
À, còn cả phim truyền hình.
Tuy rằng cái này đối với ngôi sao điện ảnh không quan trọng, nhưng tác phẩm hiện tượng như 《 Nữ hoàng 》 vẫn đáng để tính toán một chút.
“Xuất đạo hai năm nay, tổng cộng em có hai phim điện ảnh, một phim truyền hình, đem cả MV của Thái Kiệt Hồng cũng tính cả, lại còn không tính là nổi tiếng sao.
Em biết chuyện này có ý nghĩa gì không?”
Chưa từng thất thủ, hai phương diện doanh thu phòng vé và ratting bảo chứng, tuổi còn trẻ mà liên tiếp nhận được lời khen về kỹ năng diễn xuất, phía đầu tư đều không phải đui mù, đương nhiên có thể nhìn ra tiềm lực to lớn này…
Vương An Huệ cười nói: “Chúc mừng em, trong số những ngôi sao nữ cùng tuổi, em là người đầu tiên.
Về sau lại có nhân vật thích hợp, phía đầu tư sẽ suy xét em đầu tiên chứ không phải cô ta.
Em không cần phải giành vai của Tống Phỉ Nhi nữa, phải là cô ta vắt óc tìm cách nào để đuổi kịp em.”
HẾT CHƯƠNG 70.