Vương An Huệ chẳng biết trong phòng xảy ra chuyện gì, chỉ thấy sau khi Nghi Hi đi ra trong tay liền có thêm vài tờ lời thoại, tuy rằng có lòng tin tuyệt đối với cô, nhưng sự tình phát triển thuận lợi như vậy vẫn khiến cho người ta kinh ngạc.
Chị ở trên xe không ngừng gọi điện thoại và trả lời tin nhắn, Nghi Hi ở bên cạnh cứ yên lặng ngẩn người, cho đến khi xe bảo mẫu lái đến dưới lầu nhà mình, mới phục hồi lại tinh thần cùng mọi người tạm biệt.
Vương An Huệ nói: ” Chị thấy em tinh thần không được tốt, có cần Trương Băng ở lại chăm sóc em không?”
“Không cần đâu, có lẽ là do em hơi mệt, trở về ngủ một giấc là tốt rồi.”
Tiễn người đại diện và trợ lý, Nghi Hi một mình đi về nhà, đứng ở trong thang máy tư tưởng còn có phần không tập trung.
Cô đeo kính râm, môi mọng nhếch lên, chỉ nhìn nghiêng nhan sắc cũng xinh đẹp động lòng người, bên cạnh có hai chàng trai trẻ nhận ra cô, luôn ở bên lén lút quan sát, Nghi Hi chỉ làm như không biết.
Không thể không nói, sự việc buổi chiều nay ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Tại lúc cô hiểu chuyện ba đã không còn quay phim, nhiều năm trôi qua như vậy cô cũng chưa từng gặp qua bạn bè của ông trong showbiz, không nghĩ rằng ông lại có quan hệ sâu xa như vậy với Khương Bính Kỳ.
Tuyệt giao ư? Nghệ sĩ cắt bào đoạn nghĩa[2], nghe lên tràn đầy giang hồ hiệp nghĩa, phiền muộn thống khổ trong ấy cũng chỉ có đương sự mới hiểu được.
Cô không biết Khương Bính Kỳ cuối cùng vì cái gì thay đổi chủ ý, ngay từ đầu còn hoài nghi chính mình có là dựa vào quan hệ hay không, nhưng sau đó liền phủ nhận suy nghĩ này.
Xem tính cách Khương Bính Kỳ liền biết, ông ấy sẽ không xuống nước trong chuyện này, hạng mục này quan trọng với ông ấy như thế, trừ khi cô thật sự có đủ tư cách, nếu không tuyệt đối không có khả năng trúng tuyển.
Cho nên, ông ấy là bỗng nhiên nhìn trúng cô?
Tâm tình của Nghi Hi phức tạp, cửa thang máy cũng mở ra, hai chàng trai kia còn ở đó do dự, hình như muốn đi lên chào hỏi.
Nghi Hi đầu cũng không quay lại đi ra ngoài, giày cao gót giẫm trên nền gạch phát ra âm thanh lanh lảnh, rất tốt, bọn họ không hề đuổi theo.
Mở cửa xong cô không có lập tức vào trong, mà là đứng tại cửa lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ lướt đến cái tên quen thuộc.
Có lòng muốn gọi nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Nghe nói anh gần đây tiếp nhận công việc mới, mỗi ngày đều rất bận, cô vẫn là không nên quấy rầy.
Hơn nữa sau khi ký vào hiệp nghị giữ bí mật, cô cũng không thể cùng anh tán gẫu chuyện này, muốn đem anh làm thùng rác cũng không có cơ hội.
Nghĩ như vậy, cô không khỏi càng thêm phiền muộn.
Ở bên ngoài bôn ba cả một ngày, trên người cũng khó chịu muốn chết, ngay cả giày cô cũng lười thay, lập tức đi tới phòng tắm.
Cởi váy xuống, mở nước nóng, chờ đến khi dòng nước chậm rãi lướt qua gò má cùng da thịt, rốt cục mới cảm thấy thư thái một chút.
Đứng dưới vòi hoa sen, Nghi Hi an ủi chính mình, tuy rằng quá trình có phần phức tạp, tốt xấu gì cuối cùng cô cũng có được cơ hội này.
Đây đã là kết quả tốt nhất nằm trong dự liệu, hiện tại việc cô nên làm hẳn là chuyên tâm chuẩn bị cho lần quay thử tiếp theo, mấy chuyện linh tinh kia cứ ném qua một bên đi.
Nửa giờ sau, Nghi Hi trùm khăn đi ra từ phòng tắm, bởi vì không đổi dép lê, cô dứt khoát đi chân trần.
Nhưng mà vừa mới đi được hai bước liền phát hiện bất thường, phòng khách đáng lý tối om lại sáng đèn?
Khi cô bước vào không có bật đèn mà!
Toàn thân Nghi Hi căng thẳng.
Nhẹ chân nhẹ tay xông vào phòng tắm, cô lấy ra cái chích điện giấu ở trong ngăn kéo, bởi vì sống một mình, cô chuẩn bị không ít dụng cụ phòng thân, hiện giờ giữ nó trong tay, rốt cục mới cảm thấy kiên định.
Nhưng rất nhanh cô kịp phản ứng lại, nếu như thật sự có người xấu, cái này cũng không có nhiều tác dụng cho lắm.
Cô đánh không lại người ta, hay vẫn nên cầu cứu phòng bảo vệ thì hơn!
Điện thoại di động ở trong túi, mà túi lại để ở trên bàn ăn, cô đánh giá khoảng cách từ cửa phòng tắm đến nhà ăn, nên mạo hiểm lấy điện thoại di động rồi tránh vào phòng tắm hay là chọn tính mạng trước.
Ngồi chờ chết không phải biện pháp, nếu như bị phát hiện phòng tắm còn có người, phá cửa cũng chỉ là việc mấy phút.
Nắm chặt cái chích điện, cô nhẹ chân nhẹ tay chuyển đến nhà ăn, bởi vì khẩn trương, trên trán cũng toát mồ hôi.
Túi xách bị ném ở bên phải bàn, cô cố sức bình tĩnh kéo khóa ra, xác định mục tiêu là lấy cái điện thoại di dộng màu trắng.
Biểu cảm vui sướng vừa lộ ra, một giây sau liền phát hiện phía sau có tiếng động, cô cũng không chần chờ nửa giây, nhấn xuống công tắc liền xoay người, vật trong tay cũng đánh về phía người đang tới kia!
“Tiểu Hi?”
Khi gương mặt quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt thì đã muộn, cái chích điện chỉ cách anh có mấy cm, tiếng hô kinh hãi của Nghi Hi mắc kẹt trong cổ họng, hoảng sợ phát hiện chính mình có lẽ định coi bạn trai là tên háo sắc để đối phó …
Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, khi cái chích điện sắp đụng tới lồng ngực anh, cổ tay cô cũng bị dùng sức bắt lấy.
Ngón tay người đàn ông giống như đúc bằng sắt thép vậy, chặt chẽ kiềm chế cô, muốn hoạt động nửa phần cũng không được.
Nghi Hi hoảng hốt, còn đang thở phì phò từng ngụm từng ngụm, Lê Thành Lãng lấy được chích điện từ trong tay cô, tắt nguồn điện xong vẻ mặt cổ quái nhìn cô, “Em đang làm cái gì đây?”
Nhắm hai mắt lại, lúc này Nghi Hi mới phát hiện trải qua lần gây sức ép này toàn thân lại ra mồ hôi, uổng công vừa rồi mới tắm sạch sẽ.
Cô tức giận nói: “Anh có bệnh à, vì cái gì dọa em? Có biết em vừa mới cho rằng anh là người xấu không!”
Lê Thành Lãng nhớ lại tình cảnh vừa rồi, lúc này mới rõ ràng là náo loạn sự kiện Ô Long.
Anh cảm thấy có chút buồn cười, vừa định cười liền thấy vẻ mặt của cô, lập tức nghiêm túc giải thích đàng hoàng: “Trước cửa không có giày, phòng khách cũng không bật đèn, anh không biết em đã về.”
Nghi Hi đoạt lấy chích điện từ trong tay anh, Lê Thành Lãng nói: “Có điều tính cảnh giác của em rất cao, thế này anh lại yên tâm, nhưng với tình hình vừa rồi, em vẫn là trốn đi thì tốt hơn.
Cho dù có công cụ, em cũng đánh không lại một người đàn ông.”
Nghi Hi không chịu phục, “Suýt nữa thì em đánh anh rồi!”
“Không phải anh đã bắt được tay em sao?”
“Đấy là em thấy mặt anh, cho nên chần chờ! Nếu thật sự đổi thành người lạ, em chắc chắn sẽ không do dự mà xuống tay!”
Anh ho khan một tiếng, bỗng nhiên không tranh luận nữa.
Ánh mắt của người đàn ông quái dị, Nghi Hi không hiểu ra sao nhìn xuống dưới, mới phát hiện chính mình chỉ bọc một cái khăn tắm ngắn ngủn.
Trải qua lần gây sức ép vừa rồi, nút thắt ở ngực có phần lỏng lẻo, thấp thoáng lộ ra chỗ nào đó cao vút …
Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, thu khăn tắm liền lao ra khỏi phòng ăn, toàn thân Lê Thành Lãng cứng ngắc đứng tại chỗ, trong đầu không lái đi được, đều là hình ảnh kiều diễm ngắn ngủi.
Chờ đến khi Nghi Hi thay váy ngủ đi ra, Lê Thành Lãng đã ngồi ở trên ghế sofa đọc sách.
Cô cũng bởi vì chuyện ngượng ngùng vừa rồi, anh cũng đã khôi phục trấn định, tư thế thanh thản vẻ mặt thong dong, động tác ngón tay lật giở trang sách cũng tương đối tao nhã.
Nghi Hi theo đó buông lỏng, đi qua hỏi: “Sao anh tới đây?”
Lê Thành Lãng cũng không ngẩng đầu lên, “Em nói mật khẩu với anh, không phải là hi vọng anh tới đây ở cùng em sao?”
Nghi Hi: “… Nói lung tung! Rõ ràng là anh nhìn lén trước, em mới dứt khoát nói cho anh!”
Đó là từ ngày trở về từ Tahiti, Lê Thành Lãng tự mình đưa cô về nhà, lúc ấy liền biết mật khẩu.
Cô không coi việc này là quan trọng, vài ngày sai đó quá bận rộn lại càng quên sạch sẽ chuyện này, cho nên vừa rồi hoàn toàn không nghĩ ra là anh.
Anh khép quyển sách lại, người cũng từ trên ghế sofa đứng lên, “Hôm nay kết thúc công việc sớm, nghĩ dù sao không làm gì, liền đến tìm em.”
Nghi Hi: “Vì cái gì không gọi điện thoại? Anh biết em sẽ về đây?”
Cô ở Bắc Kinh có hai phòng thường xuyên ở lại, quét dọn sạch sẽ, không cố định ngày về, Lê Thành Lãng cũng biết.
Anh như vậy không lên tiếng gọi trước liền đến chỗ này chờ, không sợ không có ai ở nhà?
“Không biết.
Chẳng qua anh chỉ biết mật khẩu nơi này, cho nên liền tới thử vận may.”
Nghi Hi còn đang xoắn xuýt, “Nhưng vạn nhất em không về bên này? Vậy không phải lãng phí thời gian vô ích…”
Anh bỗng nhiên bế cô lên, mắt rơi xuống bàn chân trần của cô.
Nghi Hi còn chưa hiểu, anh lại than nhẹ: “Sao lại giống như trẻ con thế này? Không đi dép trong nhà, chú ý cảm mạo.”
Anh đặt cô xuống ghế sofa, sau đó nửa ngồi trước mặt cô, lại cười nói: “Nếu em không về, một mình anh ở đây cũng tốt.
Qua đêm đơn độc tại nhà em, cũng rất có ý tứ …”
Rõ ràng anh không nói lời gì quá trớn, Nghi Hi lại nghe ra vô hạn mờ ám, mặt từ từ đỏ lên.
Lê Thành Lãng nhíu mày, duỗi ngón trỏ ra chạm vào cằm cô, Nghi Hi thẹn thùng trốn tránh về phía sau, anh liền tiến lên theo, cuối cùng biến thành cô tựa lưng lên ghế sofa, mà anh một bàn tay chống đỡ bên trái thân thể cô, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô.
Nghi Hi: “… Sofa đông?”
Lê Thành Lãng: “Cái gì?”
Nghi Hi nén cười giải thích cho anh, “Chỉ là gần đây rất thịnh hành ‘Bích đông’ ấy mà, chàng trai tay chống lên tường, đem cô gái vây ở giữa.
Cái này của anh nếu như lấy tên mà nói, phải là ‘Sofa đông’!”
Lê Thành Lãng nghĩ tới, hình như quả thật có điều này. Lúc trước Tống Chấp có làm qua hành động này, lúc ghi hình chương trình nhiệt tình mời fan lên, cùng bạn nữ kia diễn giải “Bích đông” bản hiện trường.
Độ cong khóe môi của anh càng sâu, mặt khác một bàn tay cũng chống bên phải thân thể cô, quả thật đem cô bao vây ở giữa.
Anh nhẹ giọng lặp lại, “Em thích cái này?”
Nghi Hi: “Ờ, cũng tàm tạm.” Lúc quay phim cùng Hứa Mộ Châu chơi đùa, sớm hơn là khi cùng Thái Kiệt Hồng đóng MV cũng có, được nhiều soái ca “Đông” như vậy, cô cũng là vô dục vô cầu.
Lê Thành Lãng cũng nghĩ đến chuyện này, ánh mắt nguy hiểm híp lại, “Được, bậy chúng ta làm việc người khác không thể làm.”
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi liếm qua hàm trên, Nghi Hi vốn nghĩ cười, bị như vậy lập tức không nhịn được.
Cô cười khiến cho bờ vai run rẩy, căn bản không thể chuyên tâm hôn môi, nhưng Lê Thành Lãng còn không bằng lòng dừng lại, hai người vừa thân mật vừa cười, cuối cùng Nghi Hi không nhịn được đánh anh, “Được … Được rồi! Đừng đùa nữa!”
Anh rời khỏi cô một chút, xem ra cũng bị nụ hôn này làm cho không biết nói gì.
Nghi Hi cố ý nói: “Cái đó, lúc em quay phim cũng có thể cùng người khác hôn nhau, đều không ảnh hưởng.
À đúng rồi, phim điện ảnh tiếp theo em đóng còn có cảnh giường chiếu nữa.”
Cô tươi cười ngọt ngào, rơi vào trong mắt Lê Thành Lãng liền cảm thấy cô là cố ý chọc giận anh, sự thật cũng quả thật như thế.
Nghi Hi cảm thấy, mấy năm nay cô xem nhiều cảnh giường chiếu của anh như vậy, chung quy muốn cho anh cũng xem trả lại mới tính là công bằng, cô chính là người rất hiểu đạo lý.
Không để ý đến khiêu khích của bạn gái, anh bắt lấy mấu chốt trong lời nói, “Phim tiếp theo? Phim mới của em định rồi?”
Nghi Hi: “… Ờ, xem như vậy đi.
Vào vòng phỏng vấn cuối cùng, nhưng đạo diễn có cần hay không em còn chưa chắc chắn.”
Lê Thành Lãng không hỏi tiếp, Nghi Hi nhìn vào mắt anh, lặng lẽ nở nụ cười.
Cô nghĩ đến thời điểm lúc vào cửa cô còn đang buồn bực chật vật, nhưng bởi vì anh tới, chút chuyện kia bỗng trở lên thật xa lạ.
Có anh ở bên cạnh, trong lòng cô toàn là vui vẻ cùng thỏa mãn, lại không e ngại khiêu chiến kế tiếp.
Lê Thành Lãng chạm vào lông mày của cô, “Sao thế?”
Nghi Hi bám vào cần cổ anh, chủ động hôn một cái,” Em đang nghĩ, ở cùng anh thật tốt.
Anh có thể thích em, thật tốt…”
Mắt anh sáng lên, vẻ mặt nổi lên biến hóa rõ ràng, thấy được anh rất thích lời cô nói, biểu hiện cụ thể là anh liền ôm lấy thân thể cô hôn xuống.
Từ ấn đường đến sống mũi, cuối cùng dừng lại ở trên môi, trằn trọc, dây dưa, động tác tràn đầy ngọt ngào quý trọng.
Chân Nghi Hi cong lên, muốn xoa dịu phía trên như sóng biển mạnh mẽ tấn công, nhưng nháy mắt tiếp theo tay anh liền lấn tới.
Bắp đùi cô gái nhẵn nhụi, như tơ lụa bóng loáng, mà trong lòng bàn tay anh mang theo vết chai, đó là vết tích quay phim hàng năm lưu lại.
Bàn tay người đàn ông có chút thô ráp mơn trớn chân cô, sống lưng Nghi Hi lập tức căng thẳng, mắt cũng theo đó mở to.
Dường như anh không hề phát hiện, chỉ là thấp giọng nói: “Có việc, vừa nãy khi ở nhà ăn anh đã muốn làm.”
Anh kéo sợi dây áo ngủ của cô xuống, lại đem váy ngủ thả xuống, da thịt trước ngực bại lộ ngay trước mắt, mà làn môi anh nóng bỏng, không chút do dự hôn lên.
“A…”
Toàn thân Nghi Hi run rẩy, hai tay chặt chẽ nắm lấy quần áo anh, anh nghe được tiếng than của cô càng thêm kích động, lực trên tay cũng tăng.
Đầu óc Nghi Hi choáng váng, tứ chi phảng phất hóa thành nước, nửa phần sức lực cũng không có.
Cô ở trong sương mù thấy tóc anh, đen nhánh nồng đậm, đang ở trên ngực anh.
Ánh đèn trắng như tuyết chiếu rọi ở trên mặt, chói mắt như thế, khiến cho cô đột nhiên thanh tỉnh.
Một phen đẩy anh rời khỏi mình, hai má Nghi Hi đỏ hồng, lắp ba lắp bắp nói: “.Anh..
Anh nên đi đi! Muộn quá rồi …”
Lồng ngực Lê Thành Lãng nhấp nhô, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt cô.
Anh còn đang đắm chìm trong cảm xúc kích động, phải một lát mới khàn giọng nói: “Nhất định phải đi sao?”
Nghi Hi: “Dạ?”
Anh hôn lên môi cô một lần nữa, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Muộn rồi, anh có thể ở lại không?”
HẾT CHƯƠNG 80.