Trường hợp như vậy, Khương Bính Kỳ sẽ không đi, Nghi Hi cắt miếng bánh ngọt đầu tiên liền đưa cho ông, ông lại lắc đầu cười cười :“Ta đường máu cao, không thể ăn ngọt.
Ở lại chỉ là muốn nói với con một tiếng, sinh nhật vui vẻ, đêm nay có thể vui chơi thoải mái.”
Nói xong ông liền mang trợ lý rời đi,Văn tỷ ôm vai Nghi Hi :“Lần này Khương đạo diễn thật là khai ân, vốn ngay cả phóng viên cũng không cho vào, tự nhiên lại cho fan tới tổ chức sinh nhật cho em.
Có điều mỗi người đều bị kiểm tra ba lượt, tất cả thiết bị điện tử toàn bộ nộp lên đoàn phim bảo quản, tương đối cẩn thận.”
Nghi Hi còn đem cái đĩa nâng niu trong tay, Văn tỷ nói: “Nếu Khương đạo diễn không ăn, miếng đầu tiên liền đưa thầy Lê đi? Cậu ấy vì sinh nhật em cũng rất tận tâm …”
Nghi Hi đem bánh ngọt nhét vào trong tay chị : “Vẫn nên đưa chị đi.
Cảm tạ Văn tỷ đã hóa trang cho em xinh đẹp như vậy, hoá trang hiệp nữ sau này cũng xin nhờ ngài, làm ơn nhất định phải cho em soái hơn nam chính!”
Văn tỷ bật cười, Nghi Hi lúc này mới cắt một miếng khác, đưa cho Lê Thành Lãng.
Anh mỉm cười cảm ơn, Nghi Hi mấp máy môi, nhỏ giọng nói câu: “Trên miếng này có xoài.”
Anh thích ăn xoài, cô vừa rồi liền ngắm trúng chỗ này.Ý cười trong mắt Lê Thành Lãng càng sâu :“Anh biết.”
Câu nói không rõ ràng, giống như là ám hiệu gì đó.
Trong lòng Nghi Hi toát ra từng chuỗi bong bóng màu hồng, cô kiềm chế vui sướng, lần lượt đưa bánh kem cho mọi người, cuối cùng lại gọi fan tới đây ăn.
Trải qua kích động ban đầu, các bạn Tây Mễ đều đã bình tĩnh, cười hì hì vây quanh bàn ngồi xuống.
Nghi Hi tự mình đem bánh ngọt đưa tới trong tay bọn họ, mọi người cũng nhao nhao cảm ơn.
“Cám ơn Hi Hi.”
“Cám ơn Hi tổng.”
“Cám ơn lão công.”
Nghi Hi nhìn cô gái cuối cùng một cái, hiển nhiên chính cô cũng bối rối, các cô gái bình thường ở trên mạng đều thích gọi cô là “Lão công” “Bạn trai”, không nghĩ rằng một lần không cẩn thận cũng kêu ra trước mặt chính chủ.
Nghi Hi trịnh trọng:“Ta ở chuyên tâm ở trong núi, khổ cực lão bà tới thăm ta rồi! Ăn nhiều một chút!”
Mọi người ồn ào cười to.
Trải qua nốt nhạc đệm này, mọi người ngay cả một chút câu nệ cuối cùng cũng không còn, cười hì hì vây quanh bên cạnh Nghi Hi, phía sau tiếp bước gọi lão công.
An An hỏi: “Lão công người có thể ăn bánh ngọt? Không phải nói diễn viên đều phải ăn uống điều độ sao?”
Nghi Hi buông tay :“Có thể ăn, chẳng qua ngày mai phải chạy nhiều km hơn.”
Đám con gái kêu rên, cảm thán xinh đẹp quả nhiên là phải trả giá rất nhiều.
Nghi Hi lại hỏi vì sao gọi cô là nữ hoàng bệ hạ, tại sau khi 《 Nhớ mãi không quên 》 công chiếu, người trực tiếp gọi cô như vậy đã ít đi.
“Chúng em đều là bởi vì 《Nữ hoàng 》 yêu chị a ——, An An là xem hết 《Đoạt cung 》 liền lọt hố.
Chúng em cảm thấy danh hiệu này tương đối bá khí, phù hợp kỳ vọng tốt đẹp của phần lớn quần chúng, Hi Hi chị nhất định sẽ quân lâm thiên hạ, mà đến lúc đó, chúng em đều là hậu cung của chị!”
Nghi Hi nghiêm túc gật đầu, chỉ vào ba bạn fan nam ở đây nói: “Vậy mấy cậu ấy chính là nam sủng của chị.”
Các chàng trai đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần, ai ngờ tự nhiên liền bị trêu chọc như vậy, gò má lập tức đỏ bừng.
Các cô gái lại được một trận cười to, nhao nhao nói với Nghi Hi lúc thương lượng khẩu hiệu, bọn họ phải trải qua đấu tranh tâm lý thế nào mới chấp nhận xưng hô “Tỷ muội hậu cung” này…
Không thể không nói, ở chung cùng các fan thật sự rất vui vẻ.
Những điều này đều do đó là những fan trung thành, không chỉ nhiệt tình biết điều, còn vô cùng chu đáo, chưa từng có một câu hỏi về tin đồn tình cảm của cô cùng Lê Thành Lãng, có thể thấy rằng, bọn họ chỉ để ý đến bản thân cô.
Nghi Hi tiến vào giới showbiz chẳng phải vì tiếng tăm, cô theo đuổi nghệ thuật của bản thân, nhưng cảm giác được người khác yêu thích vô điều kiện, cho dù là “Cao lãnh” như cô, cũng thừa nhận thật quá mỹ diệu.
Một tiếng sau, Nghi Hi bố trí xe đưa fan về nhà khách, lại giao hẹn ngày hôm sau sẽ cùng nhau đưa bọn họ về nội thành, ngàn vạn lần đừng chạy loạn.
Người của đoàn phim ở lại uống rượu náo loạn, Nghi Hi đi qua bên cạnh Lê Thành Lãng ra ngoài, đứng ở trên bậc thang đá khu nhà cũ một lát, quả nhiên nghe thấy âm thanh bước chân giẫm trên bậc thang.
Nghi Hi quay đầu, Lê Thành Lãng thản nhiên đứng ở ngoài hai bước, đang lẳng lặng nhìn cô.
Nghi Hi nói: “Khuya hôm nay, cám ơn anh.”
Bất luận là sắp xếp để fan tới gặp cô, còn cả chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật này, đều ngoài dự liệu của cô.
Cô căn bản không nghĩ rằng anh dám phách lối như vậy.
Chẳng qua đổi góc độ suy nghĩ, dù sao mọi người đều đã hoài nghi, bọn họ lại ra sao cũng chỉ có thể như vậy.
Ai có gan dám nói ra ngoài?
Nghi Hi nghĩ đến tiểu cô nương đáng yêu trang trí trên bánh kem:“Cái hình vẽ đó, cũng là anh vẽ?”
Lê Thành Lãng nói: “15 năm trước anh phá hỏng bánh kem của em, hôm nay trả lại em một cái.
Lúc đó em nói không muốn sinh nhật, hiện tại bằng lòng chưa?”
Nghi Hi chỉ cười không nói, Lê Thành Lãng đi đến bên cạnh, cùng cô sóng vai nhìn lên trời.
Trên trời trăng sáng một vòng, sáng trong chiếu đến nước sông, trên chiếc cầu hình vòm mấy trăm năm này cũng bao phủ tầng sắc thái mộng ảo.
Đây là một cảnh tượng quan trọng trong phim, lúc trước đó là Lâm Yến Đường dắt bạch mã đi qua nơi này, Kim Phượng ở lại gả cho người khác.
Chẳng qua Nghi Hi hiện tại hoàn toàn nghĩ không ra mấy tình tiết bi thương kia, chỉ cười kéo tay Lê Thành Lãng.
“Anh sớm đã chuẩn bị nhiều như vậy, nếu như đêm nay em không thể thuận lợi quay xong, kế hoạch của anh không phải bị hỏng sao? Công việc làm không xong, Khương đạo diễn sẽ không cho chúng ta đi chơi …”
Anh thản nhiên nói: “Sẽ không làm không xong.”
Nghi Hi có chút đắc ý :“Tin tưởng em như vậy?”
“Ừ.
Em sẽ không hi vọng bỏ qua khả năng có một sinh nhật bất ngờ, cho nên nhất định sẽ dốc hết sức quay xong.”
Nghi Hi tức giận đấm vào lồng ngực anh, Lê Thành Lãng thuận theo nắm lấy tay cô, hai người yên lặng đối diện nhau, cô rốt cục nói: “Bất ngờ của anh cũng chỉ có cái này? Cũng không có gì đặc biệt …”
Anh mỉm cười :“Em nhắm mắt lại.”
Tim liền nhảy bang bang, Nghi Hi ở trong bóng tối chờ đợi vài giây, rốt cục nghe thấy âm thanh anh cho cô mở mắt.
… Lại không phải muốn hôn cô.
Đè nén xuống thất vọng 【? 】 nhìn qua, chỉ thấy lòng bàn tay anh đường vân sạch sẽ, lẳng lặng nằm một cái kẹp tóc.
Chất liệu bạc, trên cùng là hình hai quả vải đặt song song cùng một chỗ, dùng ruby tươi đẹp ướt át cùng bảo thạch màu xanh tạo nên, gia công tinh xảo, sinh động như thật.
Bên tai bỗng nhiên vang lên cuộc đối thoại rất lâu về trước, cô bé ngọt ngào ngây thơ nói: “Bà ngoại nói, tặng quà thì phải đưa thứ mà mình quý trọng.
Đây là kẹp tóc tôi thích nhất, tôi tặng nó cho chú, về sau chúng ta chính là bạn tốt, được không?” Mà giọng nói mang tiếng cười của anh ấm áp như nhau: “Được, Alice, chúng ta đã sớm là bạn tốt.”
“Còn nhớ rõ không?” Lê Thành Lãng hỏi.
Nghi Hi cầm lấy kẹp tóc :“Ừ, hôm sinh nhật anh, em đã thấy ở thư phòng của anh.”
Lê Thành Lãng sửng sốt, sau đó cười :“Phải không? Anh còn lo lắng em đã quên.”
“Cũng nói rồi, đây là kẹp tóc em thích nhất, làm thế nào có thể quên mất? Anh muốn tặng nó cho em? Nhưng đây vốn là của em.”
Anh cài nó lên tóc cô, nhìn sợi tóc đen nhánh điểm chút sắc đỏ, “Từ năm đó anh luôn luôn cất giữ chiếc kẹp tóc này, mỗi lần thấy nó đều sẽ nghĩ đến em.
Trước đây chưa từng nghĩ chúng ta sẽ trở thành kiểu quan hệ này, nhưng hiện tại anh cảm thấy thực may mắn, có thể ở thời điểm sớm như vậy quen biết em.
Tiểu Hi…”
Anh hôn lên phần tóc có chiếc kẹp, bảo thạch lạnh buốt, môi anh lại nóng bỏng.
Người đàn ông ôm sát thân thể cô, cọ xát khóe môi cô : “Vừa rồi, ước gì?”
Nghi Hi ngửa cô nhìn anh.
Ánh trăng sáng như thế, khuôn mặt anh anh tuấn đắm mình trong đó, phảng phất thần linh.
Cô lẩm bẩm nói: “Hi vọng, về sau mỗi lần sinh nhật đều có thể cùng nhau trải qua…”
Anh nở nụ cười.
Cắn thật mạnh lên môi cô, người đàn ông thấp giọng nói: “Vậy đây chính là món quà anh tặng em…”
Giầy thêu giẫm trên nền đá, đầu tiên là trái phải cọ tới cọ lui, ngay sau đó gót chân kiễng một cái, hoàn toàn nhẹ nhàng.
Cô như gấu koala đu trên người anh, mu bàn chân thẳng băng, vừa giống như dây cung sắp đứt, lại giống như chịu phải kích động thật lớn…
Trăng sáng trong, nước chảy róc rách, trên cầu hình vòm hai người ôm hôn thật sâu.
Chờ đến lúc rốt cục cũng tách ra, anh mới thở hổn hển nói bên tai cô: “Tiểu Hi, sinh nhật vui vẻ.”
Cảnh lấy tại Tứ Xuyên chủ yếu tại Thục Nam Trúc Hải, vừa tiến vào cảnh khu liền thấy vạn khoảnh trúc đào, một mảnh xanh biếc, ngay cả trong không khí cũng có thể ngửi được mùi lá trúc tươi mát.
Dọc đường Trương Băng đều kêu lên đẹp quá, Nghi Hi nằm bò tại cạnh cửa kính xe cũng thở dài một hơi, biển cả xanh biếc, hình dung thô tục như vậy, lại vô cùng chuẩn xác.
Lọt vào trong mắt, nơi nơi đều là màu xanh biếc, có thể tưởng tượng cảnh sắc này được máy quay ghi lại, trải qua xử lý ánh sáng và góc độ, lúc xuất hiện trên màn ảnh lớn phải mê hoặc người thế nào.
Đoàn phim ở bên trong cảnh khu, bắt đầu một vòng quay phim mới.
Nghi Hi trước là thiếu nãi nãi, căn bản là không cần động thủ, sau đó được Lâm Yến Đường mang ra khỏi Tôn gia, mới chính thức bắt đầu kiếp sống hiệp nữ.
Mỗi ngày đều phải treo người từ 5, 6 tiếng, ngày dài nhất thì 8 tiếng, cuối cùng tới lúc được thả xuống cô ngay cả đường cũng không đi.
Người bên cạnh còn phải thời khắc chú ý cô, để tránh rơi xuống tổn thương xương cốt khiến cả đời không chữa được tận gốc, bao nhiêu nữ diễn viên trong giới đều vì đóng phim mà tổn thương đến thân thể.
Nghi Hi trước đã đoán được sẽ rất khổ cực, cho nên sau khi thật sự xảy ra cũng cắn răng chịu đựng.
Nhiều lần cô đều cảm thấy một giây sau liền sẽ ngất đi, nhưng dù là thân thể sắp đến cực hạn, cô còn có thể vừa treo trên không trung đợi mọi người chuẩn bị, vừa ở trong đầu im lặng ôn tập lời thoại cùng động tác.
Đây đều là điều diễn viên phải làm, muốn thành công đều phải trả giá rất nhiều, cô cho rằng chính mình cái gì cũng có thể lạnh nhạt tiếp nhận, lại không nghĩ rằng còn chuyện có thể phá được thế công của cô.
“… Diễn thử? Vì, vì cái gì phải diễn thử?”
Lê Thành Lãng lấy kịch bản trong tay, thản nhiên nói: “Ngày mai phải quay đoạn này, em nghĩ không… chuẩn bị chút nào đã lên sân khấu?”
“Nhưng, nhưng mà…”
Nghi Hi thống khổ cúi đầu, nhìn hướng kịch bản mở ra.
Lâm Yến Đường đem Kim Phượng trúng độc mang đi, tốn sức trăm cay nghìn đắng cứu sống nàng, mà Kim Phượng cũng bởi vì việc này chịu kích thích lớn.
Trong đó lại xảy ra rất nhiều chuyện, cuối cùng tóm lại tại lúc nội dung bộ phim tiến hành đến một phần ba, bọn họ rốt cục phá tan hết thảy… Đùng đùng đùng.
Nói cách khác, Lê Thành Lãng và cô hiện tại muốn tập luyện, là cảnh giường chiếu…
Lê Thành Lãng: “Lúc chính thức quay phim sẽ dọn sân, em không cần quá khẩn trương.
Nhưng phân cảnh lần này là cảm tình bùng nổ, không luyện động tác sớm một chút rất dễ dàng mắc lỗi, bằng không em cho rằng Khương đạo diễn đêm nay vì cái gì cho chúng ta nghỉ phép?”
Nơi này là gian phòng của Nghi Hi ở khách sạn, nhóm trợ lý đều bị đuổi đi, gian phòng to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Móng tay Nghi Hi để trên kịch bản phủi đi phủi lại, mới chậm rãi nói: “Được rồi, vậy chúng ta vào phòng ngủ?”
HẾT CHƯƠNG 88.