Hôm nay là ngày thứ mười hai tôi chuyển đến nhà Khúc Hoài ở.
Đương nhiên, tôi ngủ ở phòng khách.
Từ khi tôi chuyển đến, nhà bếp của anh ấy đã được sử dụng.
Nồi niêu xoong chảo cuối cùng cũng được sắm sửa đầy đủ.
Nhưng chúng tôi có một quy tắc.
Ngoài tôi ra, anh ấy không được phép vào bếp một mình.
Việc tôi chuyển đến ở cũng là có lý do chính đáng.
Thứ nhất, khu chung cư cũ nhà tôi bị phong tỏa vì dịch bệnh.
Tôi buổi sáng ra ngoài đi làm, buổi tối không thể về nhà được.
Vì vậy, tôi chỉ có thể đến nhà Khúc Hoài ở.
Thứ hai, vì sự xuất hiện của mẹ Khúc thời gian trước.
Tôi rất lo lắng những lời bà ấy nói sẽ lại một lần nữa gây tổn thương và đả kích cho Khúc Hoài.
Sự tự tin của tiểu thiên sứ vất vả lắm mới xây dựng được.
Tôi không muốn mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể.
Chỉ là dạo gần đây Khúc Hoài thật sự kỳ lạ.
Vì kiểm soát dịch bệnh, tôi gần như ngày nào cũng tăng ca.
Khúc Hoài trước đây vẫn luôn đi l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, dạo gần đây cũng không đi nữa.
Anh ấy dường như có việc khác phải làm.
Hôm nay hiếm khi tôi về nhà sớm, định ăn cơm tối xong, tìm anh ấy nói chuyện cho rõ ràng.
Ai ngờ, anh ấy lại khác thường.
Ăn cơm xong, chủ động đề nghị c.ắ..t hoa quả cho tôi ăn.
Hành động c.ắ..t, trong nhà này là rất kiêng kỵ.
Bất kỳ việc nhà nào cần dùng đến d.a.o, đều là tôi làm.
"Đừng nhìn anh như vậy, bây giờ anh không sao."
Anh ấy cầm quả táo, đi vào bếp.
Tôi lo lắng đi theo anh ấy.
"Táo cũng không nhất định phải c.ắ..t, em ăn trực tiếp cũng được."
Anh ấy lấy d.a.o gọt hoa quả từ giá để d.a.o.
Lưỡi d.a.o lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lướt qua mặt tôi.
Có một khoảnh khắc, tôi lạnh sống lưng.
C.ắ..t táo xong, anh ấy lại rất tích cực giặt quần áo, lau nhà.
Anh ấy còn mua rất nhiều đồ ăn vặt.
Dặn dò rất nhiều điều cần chú ý.
Tóm lại rất khác thường.
Như thể anh ấy sắp rời xa tôi rất lâu vậy.
Tôi không khỏi lo lắng.
Cho đến khi anh ấy đi tắm, tôi kiểm tra tất cả d.a.o kéo trong nhà.
Không thiếu một món nào.
Nhưng tôi vẫn bất an một cách khó hiểu.
Tôi đi đi lại lại trên ban công.
Khúc Hoài luôn có thói quen không đóng cửa kính phòng làm việc.
Gió lại thổi giấy tờ trên bàn làm việc bay tứ tung xuống đất.
Tôi cúi người nhặt, nhưng nhặt được một nửa thì sững người.
Trong đống giấy trắng, có một tờ giấy đặc biệt nổi bật.
Chữ đen chi chít, tiêu đề vô cùng chói mắt — "Giấy tự nguyện hiến tạng".
Tôi gần như run rẩy cầm tờ giấy này lên.
Khi nhìn thấy hai chữ Khúc Hoài ở chỗ ký tên, chân tôi mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Anh ấy muốn làm gì? Cứ nghĩ đến những hành động kỳ lạ của anh ấy dạo gần đây.
Tim tôi như rơi xuống đáy vực.
Anh ấy vẫn không muốn sống sao...!Dù có thể xác nhận tình cảm của tôi dành cho anh ấy vô số lần.
Cũng không thể ghép lại trái tim tan nát của anh ấy sao?.