(1)
Tôi là một đứa con gái xấu xí được cả lớp công nhận.
Vào ngày Cá tháng Tư, quyển nhật ký chứa đựng tình yêu thầm kín của tôi bị lộ ra trước mọi người, sau đó trở thành trò cười cho cả lớp.
Giờ giải lao, lúc từ WC trở về lớp học, cuốn nhật ký được tôi giấu trong cặp đã bị một học sinh cá biệt trong lớp, Lý Triều lục lấy ra.
Cậu ta đứng trên bục giảng, trịnh trọng đọc to từng câu từng chữ những gì được viết trong quyển sổ ngay trước lớp.
"Bùi Xuyến, đến khi nào thì tớ mới có thể quang minh chính đại mà đến trước mặt cậu, nói cho cậu nghe...".
Lý Triều tinh nghịch bỏ ngỏ nửa lời còn lại, chờ cho đến khi mặt tôi đỏ bừng bừng chạy đến giật lại quyển nhật ký, cậu ta mới vội vàng nói tiếp nửa câu sau:
"Tớ thật sự rất thích cậu".
Lớp tôi được một phen náo động.
Lúc này trong lớp vang lên những tiếng xì xào bàn tán, trong những lời bàn luận ấy xen lẫn những lời ác ý vô cớ, chúng lấn át và gần như nuốt chửng lấy tôi.
Bùi Xuyến là nam thần trường chúng tôi, được công nhận là 'Học sinh ba tốt': Nhan sắc hoàn mỹ, thân hình cực phẩm, gia cảnh tốt.
Còn tôi?
Tôi là đứa con gái xấu xí nhất lớp, vậy nên gần như không hề tồn tại trong lớp học này.
"Trời ạ, hay là chúng ta mỗi người góp tiền lại để mua cho cậu ta một cái gương để tự soi lại chính mình nhỉ?".
"Thích Bùi Xuyến sao, con nhỏ đấy đang nghĩ cái quái gì vậy?".
Mọi người bàn tán sôi nổi, xen lẫn những lời chế giễu lại cợt nhả không ngừng vang lên.
...!
"Bạn gái của Bùi Xuyến không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là nữ thần của trường.
Loại như nó có sánh kịp với người ta hay không?".
"Đã xấu xí vậy mà lại tên là Châu Vũ, cậu ta thật sự sống đúng với tên của mình, cái thứ vừa rẻ tiền vừa u ám".
Những lời nói của bọn họ ngày càng quá đáng hơn, quyển nhật ký của tôi bị người ta chuyền tay nhau ném qua ném lại, tôi không thể nào lấy lại được.
Điều khiến tôi xấu hổ nhất là Bùi Xuyến cũng ở đó, cậu ấy ngồi lặng yên bên cửa sổ, đưa mắt nhìn màn kịch ở trước mặt mà không nói lời nào.
Khi tôi nhìn về hướng cậu ngồi, ánh mắt hai chúng tôi vô tình chạm nhau.
Trong ánh mắt đó tôi có thể cảm nhận được sự ghê tởm rất rõ ràng.
Bốn mắt chạm nhau, Bùi Xuyến nhíu mày, thiếu kiên nhẫn gằn giọng: "Đủ rồi, đừng đọc nữa".
Mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn về hướng của cậu ấy.
Hai giây sau, giọng nói của Bùi Xuyến nhàn nhạt vang lên: "Kinh tởm".
Âm giọng tuy không lớn nhưng vừa đủ để mọi người trong lớp đều có thể nghe thấy.
(2)
Bởi vì cuốn nhật ký đó mà tôi xấu hổ đứng chết trân giữa lớp.
Quyển nhật ký sau đó được chuyền trở lại rồi trở về tay của Lý Triều.
Cậu ta giơ cao quyển nhật ký, định tiếp tục đọc lớn.
"ĐỦ RỒI!".
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy không thể nào kiểm soát được, hai mắt đau rát, tôi cố gắng để không bật khóc ngay trước mặt mọi người.
Vì kích động mà giọng tôi run run.
"Tôi không được xinh đẹp, vậy thì sao, chẳng lẽ người xấu xí thì không được quyền có người mình thích hay sao?".
"Chuyện tôi thích ai đó là việc cá nhân của tôi, cớ sao mọi người lại đem nó ra làm thứ để chà đạp tôi?".
"Đúng đó".
Có người vừa trả lời tôi, là hoa khôi của lớp, Cam Việt.
Cô ta ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn tôi: "Bản thân mày xấu xí không phải là lỗi của mày, nhưng mày lại đi thích Bùi Xuyến, đúng là thứ không biết tự lượng sức mình".
Nói xong, Cam Việt đưa mắt nhìn Bùi Xuyến rồi lại nhìn tôi.
Với khuôn mặt xinh đẹp ưa nhìn của mình, những lời cô ta nói vừa chua chát lại khó nghe:
"Dù sao thì được loại người như mày thích, Bùi Xuyến chắc phải cảm thấy xấu hổ lắm".
Ánh mắt của mọi người dồn về hướng của Bùi Xuyến, cậu ta không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, trên mặt để lộ ra vẻ chán ghét.
Sắp vào tiết học nhưng Lý Triều vẫn không chịu ngừng lại, đột nhiên...
Ai đó đã giật lấy quyển nhật ký từ tay cậu ta rồi thảy nó trở lại trên bàn tôi.
"Ồn ào quá".
Trong giây lát cả lớp học chìm trong im lặng.
Người vừa nói là học sinh mới chuyển đến lớp tôi, Hạ Trì.
Ngày đầu tiên chuyển đến, cậu ấy nằm trên bàn ngủ từ đầu đến cuối giờ.
Ngày thứ hai sau khi chuyển đến, Hạ Trì bị đánh thức bởi chủ nhiệm lớp khi cô đi ngang qua lớp, cậu ấy đã bị gọi là 'thằng ngốc' trước mặt mọi người.
Ngày thứ ba sau khi chuyển đến, Hạ Trì đã đấm hai nam sinh trong lớp vì làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu ấy.
Một chấp hai, hai người kia suýt nữa thì bị tẩn đến biến thành đầu heo.
Hôm nay là ngày thứ tư Hạ Trì chuyển đến lớp chúng tôi.
Lý Triều không dám đụng đến Hạ Trì, cậu ta thất thểu trở về chỗ ngồi của mình.
Nực cười làm sao.
Người vừa cầm đầu bắt nạt tôi kia bây giờ lại quay về chỗ ngồi của mình với khuôn mặt ảo não, thậm chí còn không dám phản bác lại lời nào, và còn...!
Rõ ràng là Lý Triều cũng không thuộc diện có nhan sắc.
Nước da ngăm đen, đôi mắt nhỏ, gò má cao.
Nhưng mà, trong buổi sinh hoạt lớp lần trước cậu ta đã đứng trên bục giảng nói bản thân mình không được đẹp trai nên không được mọi người yêu thích, một số bạn học đã lên tiếng an ủi Lý Triều:
"Không đâu, cậu vừa vui tính lại thích bày trò, mọi người đều yêu mến cậu.
Ngoại hình của cậu không phải là thứ quan trọng đến vậy".
Tuy nhiên, người từ đầu đã nói ngoại hình không phải là thứ quan trọng, hôm nay lại nói về tôi...!
"Con nhỏ đấy thật xấu xí, chẳng trách trong lớp ai cũng đều ghét nó".
(3)
Buổi chiều lớp tôi có tiếng thể dục.
Bây giờ là giữa hè nên thời tiết nóng nực oi bức kinh khủng.
Sau khi trở lại lớp học, Trạch Húc khao cả lớp uống nước ướp lạnh.
Trong lớp cậu ấy là phú nhị đại, gia đình không phải lo nghĩ việc ăn mặc chi tiêu nên Trạch Húc tiêu xài cũng rất hào phóng.
Hai nam sinh đã đi cùng cậu ấy đến căng tin của trường.
Khi quay trở lại, mấy người họ mang theo nhiều túi đựng nước uống lớn, lúc này chuông vào lớp cũng vang lên, bọn họ đặt mấy thứ đó ở trên bàn.
Giáo viên Ngữ văn rất dễ tính, cô ấy đứng trên bục giảng đợi mấy người họ phát đồ cho cả lớp.
Nhưng...
Khi Trạch Húc cầm chiếc túi bước gần đến chỗ tôi, cậu ấy chỉ đưa một chai Coca ướp lạnh cho bạn cùng bàn của tôi, sau đó lại đưa một chai hồng trà cho bạn học ngồi bên phải của tôi.
Rồi trực tiếp bỏ qua tôi.
Có nhiều bạn học trong lớp chú ý đến cảnh tượng lúc này, mọi người cố gắng đè nén tiếng cười giễu cợt.
Giữa tôi và Trạch Húc chưa từng xảy ra xích mích hay mâu thuẫn nào, ngược lại tôi từng giúp cậu ấy trực nhật vài lần, Trạch Húc cũng thường hỏi mượn bài tập của tôi để chép bài.
Tôi không muốn uống chai nước đó, nhưng cũng không thể chịu đựng nổi.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cậu ấy phát đồ uống cho cả lớp, ngoại trừ tôi và một bạn học nữ khác, Từ Hoan.
Mặc dù tôi đã cố gắng để giả vờ không quan tâm, có điều...!
Nỗi đau đớn, chua xót khi bị phân biệt đối xử, những lời xúc phạm kia vẫn âm thầm dâng lên trong lòng tôi..