Edit: Tuyết Phù Dung + Beta: Riêu
Lúc Khúc Nhất Huyền vào nhà, trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Cô cắm thẻ vào khe thẻ điện để bật đèn, nhìn quanh phòng một vòng, sau khi xác nhận Phó Tầm đang tắm liền quay trở lại, gõ cửa một cái.
Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp của Phó Tầm cách một tầng hơi nước vang lên: “Nhất Huyền?”
Khúc Nhất Huyền dựa cửa, hỏi: “Vết thương vừa mới băng bó, tắm cái gì mà tắm?”
Bên trong yên tĩnh một cái chớp mắt, cũng không có tiếng đáp lại, nhưng tiếng nước không vang lên nữa.
Khúc Nhất Huyền đứng một hồi ở cửa, nghe động tĩnh bên trong đoán hẳn là anh đang lau người chuẩn bị đi ra, cũng không làm như kẻ biến thái đứng sau cửa nghe lén, thấy quyển sổ ở trước bàn liền xé một trang giấy liệt kê danh sách thiết bị một lần nữa.
Lần này liệt kê, là danh sách cá nhân.
Từ gậy leo núi, lều vải hai người cho doanh địa trên núi cao, kính râm, đèn pin, bình nước ấm, dao găm Thụy Sĩ đến số lượng lớn kem chống nắng, son môi, bật lửa thông khí, diêm chống nước, bộ bát dùng trên núi… Nghĩ nghĩ, cô lại thêm ở bên trên bạch dược Vân Nam, thiết bị phun sương.
Lúc Phó Tầm đứng ở sau lưng cô, cô vừa viết xong một nét cuối cùng, đóng bút lại.
Anh đưa tay rút tờ danh sách từ lòng bàn tay Khúc Nhất Huyền nhìn lướt qua: “Chỉ những thứ này?”
“Chỉ những thứ này.” Cô đứng dậy, quay lưng về phía cửa sổ kéo khóa áo jacket, cởi áo khoác xuống: “Em còn chuẩn bị một phần, giao cho người dẫn đội. Tờ danh sách kia có áo jacket thông khí, quần áo lông, quần áo trong thoát nhiệt tốt cùng túi ngủ lót lông, còn có mũ, bao tay, tất lông, giày leo núi chất lượng cao. Những thứ như drone, máy phát điện và thiết bị cứu viện, trong đội khẳng định mang theo không ít, em liệt ra toàn bộ trên tờ đơn kia.”
Phó Tầm ép danh sách lại trên bàn, dựa về sau vào bàn đọc sách, để cô tránh đi đề tài này.
Phòng khách sạn không lớn, phạm vi hoạt động càng trở nên chật chội. Hai người chỉ đứng ở mép giường, gian phòng đã trở lên chen chúc giống như không còn chỗ nào chứa thêm được người nữa, lộ ra vẻ nhỏ hẹp hết sức.
Khúc Nhất Huyền tiện tay che áo khoác lên trên chụp đèn đầu giường, quay người ôm lấy anh.
Nửa người trên của anh để trần, trên cánh tay có giọt nước chưa lau khô, một tay ướt át. Cô không để ý chút nào, tay từ bên cạnh eo của anh vòng qua, mười ngón đan xen sau thắt lưng, ngửa đầu nhìn anh.
“Em lo cho Giang Doãn.”
“Bùi Vu Lượng tổn thất nặng nề, oán khí nhất định sẽ trút hết lên người cô ấy.”
Phó Tầm không tiếp lời.
Anh hơi cúi người, ôm lại cô, lòng bàn tay bóp nhẹ ở phần gáy cô, im ắng trấn an.
Khúc Nhất Huyền so với ai khác đều sống rất hiện thực, cô không tin đến tình cảnh như thế này, Bùi Vu Lượng còn có thể đối xử tốt với Giang Doãn, còn có thể lộ ra vẻ mặt ôn hoà với cô ấy. Tên chết tiệt kia, bị buộc lên núi tuyết, chờ hắn phát hiện chính mình bị lừa, khi đi đến tuyệt cảnh, đoán chừng cái gì cũng có thể làm được.
Phó Tầm cúi đầu, cằm tựa trên xoáy tóc ở đỉnh đầu cô nhẹ nhàng vuốt ve: “Hắn không dám quá phận.”
“Giang Doãn là con tin, cũng là điều kiện đàm phán duy nhất của hắn, an toàn không phải là vấn đề.” Tay của anh dừng ở phần gáy Khúc Nhất Huyền dọc theo cổ bóp nhẹ trên vành tai cô: “Trước ngủ một giấc dưỡng thần, đợi ngày mai sau khi lên núi, sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”
Trước mắt, điều duy nhất cô có thể làm dường như cũng chỉ có dưỡng đủ tinh thần.
Chỗ núi tuyết kia, không làm đủ chuẩn bị, đội cứu viện căn bản không có cách nào đợi quá lâu ở trên núi, càng đừng đề cập đến trong phạm vi lớn như vậy lục soát cứu ra ba người sống.
Lớp băng tuyết đọng khó đi, nhiệt độ trên núi rất thấp, thiếu dưỡng khí, bất kể là cái nào cũng đều có thể trở thành giới hạn của đội cứu viện.
“Tinh Huy không phải chưa từng làm cứu viện trên núi cao, Núi A Nhĩ Kim ở khu vực Tân Cương cùng khu vực dãy núi trong Khả Khả Tây cũng từng làm qua cả.” Một câu của cô, lộ ra tâm sự nặng nề.
Phó Tầm đổi vị trí suy nghĩ, nếu anh ở vị trí của Khúc Nhất Huyền này, sợ là lo nghĩ và áp lực cũng không ít hơn so với cô.
Anh đưa tay ra sau thắt lưng, tách ra mười ngón tay cô đan xen, nắm tay cô ngồi xuống mép giường.
“Cứu viện trong khu vực núi cao A Nhĩ Kim và Khả Khả Tây anh có ấn tượng.” Anh cúi người, thay cô nới lỏng dây giày, cởi tất, “Hình như cũng là vi phạm quy định đi lại? Không lấy được giấy cho phép leo núi, tự mình đi vòng đường xa.”
Khúc Nhất Huyền tự giác nằm nghiêng về giữa giường, “Đúng vậy, sau ba ngày mất liên lạc, bạn bè gọi cứu viện. Bình thường loại gặp nạn do không đi theo hành trình này, đều là uổng phí lực lượng cứu viện.”
Sau khi Phó Tầm kéo màn cửa vào, cũng nằm lên theo.
Phòng nhỏ vẫn có chỗ tốt của phòng nhỏ, hơi ấm đầy đủ, tính toán không gian không kém chút nào.
Anh kéo Khúc Nhất Huyền qua ôm vào trong ngực, hỏi: “Lần cứu viện kia tốn bao lâu?”
“Ba lượt lục soát cứu viện đều thất bại, đến thi thể người gặp nạn cũng không tìm được.” Cô cẩn thận tránh đi vết thương trên lưng anh, nhích lại gần ngực Phó Tầm: “Lúc ấy nhận được điện thoại, sau khi nghe xong miêu tả tình huống, cơ hồ không có bất cứ hi vọng nào đối với việc cứu viện thành công.”
Nhưng đánh giá kết quả sẽ không ảnh hưởng đến hành động cứu viện.
Bất kể hi vọng có xa vời bao nhiêu, chỉ cần có sinh mệnh yêu cầu, đội cứu viện phải tập kết tài nguyên lực lượng lên núi lục soát cứu viện.
Phó Tầm nhẹ nắm bờ vai của cô, thấp giọng nói: “Anh biết.”
“Tình huống lần này không giống thế.” Anh hơi cúi đầu.
Bùi Vu Lượng có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, vật tư cả xe Cruiser cũng đủ để ba người chèo chống ba ngày, chờ Bùi Vu Lượng phát hiện núi tuyết mới là âm mưu gậy ông đập lưng ông bọn hắn, hắn sẽ bảo tồn thể lực chuẩn bị sắp xếp sau cùng.
** ** **
Màn cửa che mất ánh sáng, bên ngoài mặt trời mọc hay lặn dường như cũng không có quan hệ gì với căn phòng này, trong phòng âm u, giống như chìm vào đêm tối, chỉ từ khe hở màn cửa rò rỉ ra vài tia nắng mới mọc sáng nay, lấp lánh, giống như ánh đèn khảm trong đường hầm, khiến ánh sáng trong cả gian phòng như chìm vào ranh giới của biển sâu.
Khúc Nhất Huyền không lại tiếp tục chủ đề cứu viện, bất kể là nhắc lại cứu viện ở núi A Nhĩ Kim hay là thảo luận lục soát cứu viện núi tuyết lần này đều không có chút ý nghĩa nào.
Chuyện có thể làm cô đã làm — liệt kê danh sách, chuẩn bị thiết bị cứu viện.
Tiếp theo liền chờ nhân viên đầy đủ, mở họp quyết định kế hoạch cứu viện.
Cô nhắm mắt lại, đầu ngón tay đánh một vòng trước ngực anh: “Không hỏi em cùng Bành Thâm hàn huyên cái gì?”
Phó Tầm nắm chặt cái tay không an phận của cô đè trước ngực, khàn giọng hỏi: “Trò chuyện cái gì? Ngoại trừ thăm dò lẫn nhau, còn có gì mới mẻ?”
Khúc Nhất Huyền ngoắc ngoắc khóe môi, im lặng cười.
Cô thích đàn ông thông minh, bắt đầu giao lưu không uổng phí đầu óc, càng không uổng phí miệng lưỡi.
“Thật là có một đoạn.” Cảm giác ủ rũ dần dâng lên, thanh tuyến của cô cũng bắt đầu lười biếng: “Anh ta nói với em câu nói sau cùng là, ‘Cô quên, tôi ăn dưa Hami sẽ bị tiêu chảy’.”
Cô dừng một chút, nói: “Em đích xác quên, anh ta không ăn dưa Hami. Bảy tám tháng trước, lúc dẫn đoàn đi qua Qua Châu, bên cạnh cao tốc, quốc lộ đều có lán bán dưa dựng lên tạm thời, bán cẩu kỷ dại với hoa quả khô đặc sản, cho tới bây giờ anh ta cũng không động vào, chỉ cùng ông chủ nhặt chút cẩu kỷ đen lấy uống trà.”
Cách mấy giây Phó Tầm mới nói tiếp: “Em cảm thấy mình hoài nghi nhầm người?”
“Ừm.” Cô nhíu nhíu mày, giải thích: “Anh ta biện bạch, bán thảm (tỏ vẻ đáng thương), giải thích đều không trong sạch được bằng những lời này.”
Phó Tầm mở mắt.
Tay ôm trên eo cô hơi dùng lực một chút, nhấc cô lên trên người mình, mặt đối mặt.
Anh nhìn vào mắt cô.
Ánh sáng quá mờ, anh không thấy rõ cảm xúc trong mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy một chùm sáng trong mắt cô đang tỏa sáng.
Anh đưa tay, cánh tay kìm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm cô hướng về trước người mình, một cái tay khác nâng cằm cô lên, cơ hồ chóp mũi chạm chóp mũi nhìn nhau: “Vậy em chuẩn bị hai phần danh sách là phòng bị ai?”
Khúc Nhất Huyền cảm thấy ngoài ý muốn anh lại lưu ý đến dụng ý cô chuẩn bị hai phần danh sách, nhìn anh chằm chằm mấy giây, chợt cười lên: “Các anh giám định khảo cổ, có phải ánh mắt đều đặc biệt độc hay không, nghĩ đến cũng nhiều hơn so với người khác?”
“Các anh?” Phó Tầm im lặng nhắc lại lời cô, hỏi: “Ngoại trừ tôi ra, em còn biết ai làm giám định khảo cổ?”
Khúc Nhất Huyền sợ đè lên vết thương của anh, tách hai chân ra, đầu gối chạm đất, phân ra đặt ở hai bên eo anh.
Cô cúi đầu, tìm được môi anh, cọ xát miệng anh: “Nói cho em nghe một chút đi bình thường anh làm sao giám định bảo vật?”
“Giám định bảo vật?” Ánh mắt của anh sáng lên, giống như là bị cô câu dẫn đốt lên ánh lửa: “Nói đơn giản nhưng cũng phức tạp, là một công việc tinh tế.”
Anh càng nói như vậy, Khúc Nhất Huyền hào hứng càng dày đặc: “Lấy ngọc bội Câu Vân làm thí dụ, anh đơn cử cho em nghe một chút xem.”
Phó Tầm giống như cười, lại như không cười, cô không thấy rõ, chỉ thấy ánh mắt anh nhấp nháy, ẩn ẩn lộ ra tia nguy hiểm.
“Giám định bảo vật, đều phải nhìn trước.” Thanh âm của anh trầm thấp, không nhanh không chậm: “Vật gì cũng có trình tự như vậy, trước nhìn lớp bọc bên ngoài, lại nhìn tạo hình vẻ ngoài, hình dáng sắc thái hoa văn trang trí.”
“Giám định ngọc khí chủ yếu phải nhìn bề ngoài của ngọc khí, ngọc bội sau khi khai quật lên được người ta lau mài đi thưởng thức, có thể cảm nhận được một tầng dầu ở mặt ngoài và có cảm giác trơn bóng. Đồ vật có niên đại, tự có cảm giác trơn bóng cổ xưa, có sự khác nhau nhất định với bọn trộm cố ý làm cũ. Chỉ một bước cơ bản này, liền có thể cơ bản phán định đồ cổ là thật hay giả. Sau đó nhìn chi tiết, cũng chính là tạo hình vẻ ngoài của ngọc khí, hình dáng sắc thái hoa văn trang trí. Ngọc bội Câu Vân có đặc thù rất rõ ràng là tinh phẩm từ thời kỳ văn hóa Hồng Sơn.”
Khúc Nhất Huyền nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn lặng lẽ làm bút ký trong lòng, không mảy may phát giác ánh mắt người “Giảng bài” từ nhạt chuyển thâm, dần dần nồng đậm.
“Còn có một loại bảo bối, phương thức giám định không giống bình thường.” thanh âm Phó Tầm chợt thấp, ôm lấy eo cô dán sát vào phần eo bụng trần trụi của anh, quay người đặt cô dưới thân.
“Bước đầu tiên cũng là nhìn.” Anh cúi đầu, môi rơi vào trên môi cô, nhẹ nhàng hôn một cái: “Bước thứ hai là sờ.”
Lòng bàn tay anh ấm áp rơi vào ngang hông cô, mang theo độ ấm, dán sát tuyến eo, từ dưới lên trên. Lòng bàn tay lại xoay một vòng ở xương quai xanh, ở chỗ mềm mại sau tai cô, hết sức kiên nhẫn.
Cô bị mê hoặc, trái tim cũng theo động tác của anh lên lên xuống xuống.
Chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, có nơi nào đó như không bị khống chế, một lúc trống không, một lúc lại tràn đầy. Đáy lòng lại giống như bị ai gặm cắn, từng chút từng chút, tê dại đến mức khiến cả người cô run rẩy.
Anh không nói thêm gì nữa, lòng bàn tay hướng lên trên, đẩy ra tầng trở ngại kia, nắm chặt lấy cô. Giống như từng chút một siết chặt trái tim của cô, nhịp tim của cô cũng đi theo cứng lại, hô hấp cũng trở nên khẩn trương hơn.
Chút lực khống chế nhỏ nhoi kia, theo từng bước một công thành chiếm đất của anh, bị phá hủy hầu như không còn.
Hốc mắt hơi nóng, gần sát anh, dựa vào anh, từng chút khát vọng dưới đáy lòng bị câu dẫn dụ dỗ, sinh ra mấy phần ham muốn đối với anh.
Khúc Nhất Huyền từ trước đến nay không chơi xấu, sau khi rõ ràng mình muốn cái gì, cô mở mắt, ánh mắt mang theo vài phần kiều diễm bị anh thấm vào, cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Bước thứ ba thì sao?”
Tiếng nói của cô ám ách, chỉ hai người có thể nghe thấy, nhưng chính loại ái muội nhỏ nhẹ này có thể gợi lên cảm giác chinh phục cùng khoái cảm bí ẩn nhất.
Phó Tầm cúi người thấp xuống, eo bụng dán sát da thịt cô. Anh sát lại rất gần, dựa vào cũng rất gần. Đầu ngón tay chạm đến sống lưng cô, châm lửa khắp nơi, vuốt ve xoa nắn.
Dưới màn cửa lộ ra một chút ánh sáng, dưới khách sạn cũng dần dần có tiếng người, tiếng xe.
Khúc Nhất Huyền có chút phân tâm trong một khoảng khắc, anh lập tức nắm chặt eo cô, hơi nhấc cô lên, không cho cô có một giây lát thất thần.
“Bước thứ ba… Trau chuốt.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, miêu tả vành môi, hết ức kiên nhẫn trêu chọc sự hứng thú của cô. Khi hứng khởi hay không kiên nhẫn, anh thỉnh thoảng sẽ dùng răng nhọn khẽ cắn, hoặc là mút vào môi dưới cùng đầu lưỡi của cô.
Hô hấp của anh nóng, môi nóng, thân thể cũng nóng.
Loại nóng bỏng này, giống như mời gọi, khiến cho một chút do dự lo lắng cuối cùng của cô toàn bộ sụp đổ.
Hoan hảo một lần thì thế nào, cũng chỉ là nhân chi thường tình. (Nhân chi thường tình – chuyện bình thường của con người)
Cô chủ động vòng chân bám lấy eo anh.
Thân thể phụ nữ mềm mại, cô chiếm hết cái lợi của sự mềm mại đó, dán sát, ôm ấp, tới gần, không chút nào ngượng ngùng.
Nơi cô thích, nơi cô muốn chiếm hữu, cô sẽ dùng đầu ngón tay miêu tả từng tấc lại từng tấc.
Giống như lưng, xương cụt, đường nhân ngư của anh, giống như độ cong nơi khóe môi của cô mà anh thích, Khúc Nhất Huyền cũng cảm thấy những đường cung này có lực hấp dẫn trí mạng đến dụ hoặc.
Bóng tối, thường là hoàn cảnh nảy sinh mập mờ tốt nhất.
Toàn bộ cảm quan dường như đều tập trung ở xúc cảm, chưa lúc nào Khúc Nhất Huyền ý thức rõ ràng đến như vậy, cô thích bị chiếm hữu, được quý trọng, được cần đến.
Anh giống như đang khai hoang mở rộng bờ cõi, vô cùng kiên nhẫn từng bước một đánh cờ. Lại giống như đang thăm dò, tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô. Nhất nhất ghi nhớ tất cả mọi vị trí, phản ứng khi cô khom lưng hoặc run rẩy, cô tránh né hoặc đón ý nói hùa.
Món đồ ngăn trở duy nhất trên người cô bị ngón tay của anh móc lấy, từng tấc từng tấc kéo xuống mắt cá chân.
Khúc Nhất Huyền khó nhịn, hơi nâng eo quấn lấy anh.
Cô vừa tới gần, tự chủ của Phó Tầm chỉ trong khoảnh khắc liền tan rã, tiếng hít thở của anh dần dần nặng nề hơn, thổ lộ trên làn môi tinh tế của cô. Giống như trấn an, lại như dụ dỗ, từng chút hôn môi cô.
Cô vùi mình trên ga giường mềm mại, bao bọc quanh cô là cánh tay của anh, lực lượng kiên cố, giống như có thể ôm lấy tất cả của cô. Lưng thấm ra chút mồ hôi, có chút oi bức. Cô giật giật, đầu gối vừa nhấc, đã cọ đến chỗ băng gạc ở eo anh, một chút hỗn loạn kia khiến cho đầu óc bị làm cho hôn mê của cô rốt cuộc có một sợi tỉnh táo lại.
Cô mở mắt, mũi chân quấn trên lưng anh hơi cong, dùng chính mình cọ cọ anh, lập tức hơi thở hổn hển, nhẹ giọng thương lượng với anh: “Anh thế này… dễ bị thương.”
Tiếng nói của cô hơi ám ách, lộ ra cảm giác loạn tình gợi cảm.
Phó Tầm chỉ nghe thôi đã căng cả cổ họng, hầu kết của anh lăn lộn một vòng trên dưới, lúc mở miệng, thanh âm so với cô còn ám ách hơn: “Không có gì đáng ngại.”
Khúc Nhất Huyền lo lắng. Vết thương trên eo anh không phải cô không nhìn thấy, máu thịt be bét, trước khi băng bó cầm máu rất là kinh khủng.
Rõ ràng đêm nay còn muốn cẩn thận quan sát liệu anh có phát sốt không, vết thương có nhiễm trùng không, nhưng là sau khi lên giường… Hết thảy đều không thể khống chế. Làm sao phát sinh cô cũng không nhớ rõ, lưng đổ mồ hôi, trên thân tất cả đều là ấn ký cùng xúc cảm mà anh lưu lại, đến nay vẫn không lắng lại được.
Cô nuốt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn anh: “Em vẫn sợ.”
Nhưng nếu đã không thể dừng được…
Cô chạm vào vết thương quấn băng gạc của anh, hỏi: “Nếu không… anh ở dưới em ở trên?”Editor: Ahihi, Ahihi, lần đầu edit chuyện ấy …. =))))))))