Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Editor: Riêu + Beta: Tuyết Phù Dung

Sáng sớm ngày thứ hai, Khúc Nhất Huyền tỉnh giấc.

Cô nằm im không nhúc nhích, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên phòng sát vách trước.

Tối hôm qua cô gọi điện thoại cho Viên Dã không bao lâu, Thắng Tử liền thêm Wechat cô.

Ban đầu Khúc Nhất Huyền không muốn để ý đến, ném điện thoại sang bên gối, đến lúc sắp ngủ lại cầm lên, đồng ý lời mời kết bạn của Thắng Tử.

Nick Wechat của Thắng Tử đặt là Đội trưởng câu lạc bộ ngoài trời Thiên Hành Giả – Lý Thắng, ảnh chân dung hẳn là vừa đổi, là ảnh chụp toàn thân cậu ta đứng giữa Mercedes G và Toyota Fortuner.

Khúc Nhất Huyền rảnh đến hoảng, cố ý ấn mở ảnh chân dung, phóng đại bối cảnh, nghiên cứu xem cậu ta chụp ở đâu – hình như là trên quốc lộ 315, lại giống như là ở Nam Bát Tiên trong Nhã Đan.

Đoán chừng khả năng chụp trên quốc lộ 315 lớn hơn một chút, nếu như không phải nửa đường cô “Cướp” xe thì hôm qua Phó Tầm đã đi qua thủy thượng Nhã Đan sau đó tiếp tục đi xuống dưới rồi.

Đầu ngón tay cô trượt đi, đang định rời khỏi Wechat. Chuông thông báo vang lên, Thắng Tử gửi cho cô một cái biểu cảm: Mỉm cười.

Khúc Nhất Huyền cảm thấy khả năng lớn Thắng Tử còn đang ở đầu năm 1970, cậu ta làm như bây giờ là giai đoạn internet mới phát triển không bằng, vẫn còn dùng biểu cảm mỉm cười?

Cô không đáp lại.

Một lát sau, Thắng Tử lại cẩn thận từng li từng tí gửi một cái biểu cảm xưa cũ — một bó hoa hồng.

Khúc Nhất Huyền triệt để trừng mắt, hung dữ gõ cái “?” gửi qua.

Thắng Tử thấy cô rốt cục cũng đáp lại, rất vui vẻ: “Tiểu Khúc gia, tôi nghe nói ngày mai cô phải vào Sa Lương sửa xe?”

Khúc Nhất Huyền lười đánh chữ, lại gửi cái dấu chấm hỏi.

Thắng Tử nói: “Sự tình kể ra có hơi dài.”

“Ông chủ Phó ký hiệp ước bảy ngày với tôi, tiền thù lao đã trả hết ngay từ đầu. Đêm nay ông chủ Phó thông báo với tôi, ngày mai anh ấy về Nam Giang, nhưng hiệp ước của bọn tôi còn ba ngày chưa thực hiện. Ông chủ Phó là người tốt, muốn sớm kết thúc công việc để cho tôi về nhà.”

Khúc Nhất Huyền đợi nửa ngày, đợi được đoạn văn này, giật giật khóe môi, đáp một câu lấy lệ: “Vậy chúc mừng cậu.”

Thắng Tử lại gửi một cái biểu cảm xưa cũ, lần này là ảnh động bối cảnh hai ly đế cao đụng vào nhau dưới bó hoa hồng.

Cậu ta nói “Cám ơn”, lại nói: “Nhưng tôi cảm thấy thù lao này cầm vào tay rất giống đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, có chút không nỡ. Cho nên, tôi muốn theo đề nghị của ông chủ Phó, quyết định ba ngày tiếp theo đều sẽ phối hợp với công việc của cô.”

Khúc Nhất Huyền: “…” Liên quan cái rắm gì đến cô?

Cô uyển chuyển biểu thị: “Không cần, nếu cậu không nỡ dùng tiền, tôi có thể dùng giúp cậu.”

Đối với chữ “Tiền” đầu óc mọi người hầu như đều tự hiểu rõ, Thắng Tử cơ hồ là lập tức đáp lại một câu: “Tiểu Khúc gia nói đùa, ông chủ Phó có chỉ thị như vậy, cũng có nguyên nhân.”

“Tôi biết sửa xe.”

Không nói sớm!

Khúc Nhất Huyền liếc mắt, nói: “Vậy ngày mai tôi ngồi xe của cậu đến Sa Lương.” Thắng Tử đáp: “Được.”

Khúc Nhất Huyền lại hỏi: “Phó Tầm có phải còn quản cả chuyện ăn ngủ của cậu hay không?”

Thắng tử: “Ông chủ Phó thanh toán.”

Khúc Nhất Huyền nhất thời không biết nên bày ra biểu cảm gì…

Cô lề mề một hồi, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Ngày mai mấy giờ anh ta đi?”

Thắng tử: “Bảy giờ, Viên Dã sẽ tiễn anh ấy ra sân bay.” Nghĩ nghĩ, cậu ta lại đặc biệt tri kỷ bổ sung một câu: “Khúc gia nếu cô muốn đi tiễn, chúng ta có thể xuất phát vào buổi chiều.”

Khúc Nhất Huyền oán thầm: “Anh ta không có chân à, muốn tôi đưa?”

“Vậy tám giờ chúng ta xuất phát.”

Thắng tử không có ý kiến.

Cậu ta gửi một cái biểu cảm hình chữ xanh xanh đỏ đỏ đang xoay vòng, nói với cô một tiếng ngủ ngon.

Khúc Nhất Huyền suýt nữa kéo đen (=block) cậu ta.

Cô nhịn một chút, thuyết phục chính mình: Đánh người là không đúng, bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Thế giới tốt đẹp, phải học được tôn trọng yêu thích và thẩm mỹ của người khác.

Đợi đến khi rốt cục tâm bình khí hòa, cô kéo cao chăn che khuất mặt, đi ngủ!

** ** **

Động tĩnh phòng sát vách không nhỏ.

Nhưng người phát ra âm thanh không phải Phó Tầm mà là Viên Dã.

Cách âm trong phòng không tốt lắm, Viên Dã dặn dò Thắng Tử ở bên cạnh phải cẩn thận với tính khí không tốt của Khúc Nhất Huyền sẽ bị cô ấy nghe thấy được.

Quá nhất thanh nhị sở (rõ ràng), cô không khỏi có chút hoài nghi, câu hôm qua cô rống vào mặt Viên Dã “Mở miệng một tiếng Phó tổng, con mẹ nó câu là gián điệp của anh ta à” có phải cũng bị Phó Tầm nghe thấy rồi không?

Nghe cũng không sao, dù sao sắp tới bọn họ cũng không gặp nhau.

Cô trở mình, nghe Phó Tầm nhắc nhở: “Cách âm kém, cẩn thận cô ấy tìm cậu tính sổ.”

Sau đó, không có tiếng động gì nữa.

Viên Dã hiển nhiên sợ hãi phương pháp khắc nghiệt của cô, cho dù có lên tiếng cũng ép xuống rất thấp, Khúc Nhất Huyền cái gì cũng không nghe thấy, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào.

Cô ngồi xuống.

Cửa sát vách mở ra rồi lại đóng vào.

Lần này lại có âm thanh, tiếng Viên Dã ở ngay sau cửa, ra vẻ quan tâm đến Thắng Tử: “Khi nào Khúc gia nhà tôi tỉnh cậu nhớ mua điểm tâm cho cô ấy đấy, cô ấy thích ăn canh thịt bò ở ngõ nhỏ đối diện, thêm dấm ít cay, nhiều hành thái một chút.”

Thắng Tử trầm giọng đáp một câu: “Tôi đã biết.”

Cách một hồi, cậu ta còn nói: “Ông chủ Phó, ngài đi thong thả.”

Lần này hoàn toàn an tĩnh.

** ** **

Khúc Nhất Huyền lề mà lề mề đứng lên. Cô cản Thắng tử đang định đi mua canh thịt bò trước, gọi cậu ta lại cùng đi ăn điểm tâm, cô ngồi Toyota Fortuner đi một chuyến đến cửa hàng sửa xe trước.

Trong thùng dụng cụ chiếc Cruiser của cô đều đầy đủ, chỉ cần mua thêm một đôi thiết bị giảm xóc để thay là được.

Có kinh nghiệm kẹt xe mấy ngày trước, Khúc Nhất Huyền cố ý lượn quanh đường. Sau khi vào Sa Lương, thừa dịp trời còn chưa quá nóng, bảo Thắng Tử sửa xe trước.

Cô phụ trách làm trợ thủ, cầm công cụ.

Khúc Nhất Huyền dẫn đội xe, quanh năm liên hệ với đội xe. Thắng Tử có bản lĩnh thật hay không, lúc vừa bắt đầu cô đã có thể nhìn ra.

Cô quan sát một lượt, hỏi: “Bình thường cậu đều phát trực tiếp? Một năm kiếm được bao nhiêu?”

Thắng Tử phân tâm, đáp: “Cũng không được bao nhiêu tiền, tôi không có danh tiếng gì, fan hâm mộ vẫn chỉ chừng một ngàn người. Chủ yếu vẫn là dựa vào làm đội trưởng, trợ giúp cho gia đình.”

Khúc Nhất Huyền đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, trên cổ đeo khăn kéo dài từ kính râm xuống, cơ hồ che cả khuôn mặt.

Thắng Tử chui ra khỏi gầm xe, bất ngờ nhìn thấy hóa trang này của Khúc Nhất Huyền, giật nảy mình.

Khúc Nhất Huyền đưa cho cậu ta chai nước, bản thân cũng kéo khăn quàng xuống bổ sung nước. “Tôi hỏi cậu chút chuyện.” Khúc Nhất Huyền quay đầu: “Lai lịch Phó Tầm như thế nào cậu có biết không?”

Thắng Tử gãi đầu một cái, cười: “Cô và ông chủ Phó quen thuộc như vậy, còn cần hỏi tôi sao?”

Khúc Nhất Huyền thờ ơ: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy chúng tôi quen thuộc vậy?”

Hai con mắt cậu ta đều thấy được!

Nhưng lời này cậu ta không dám nói, cậu ta uống một hớp nước bàn tay dính xăng lấm lem để lại trên bình nước khoáng trong suốt vài dấu tay.

Khúc Nhất Huyền đưa cho cậu ta tờ khăn giấy: “Lau tạm trước, đợi lát nữa lại rửa tay.”

Thắng Tử thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ), nhận lấy vò thành một cục quẹt quẹt lòng bàn tay: “Tôi làm xe bảo hộ, chưa từng nói chuyện nhiều với ông chủ Phó. Bình thường anh ấy cũng ít nói, đã là đại lão gia, làm sao có chung chủ đề gì để tán gẫu với tôi?”

“Tốt xấu cũng ở chung trong lều bốn ngày, ngay cả cảm giác cậu cũng không có à?” Khúc Nhất Huyền lại hỏi.

Hai chữ “Cảm giác” không biết đâm chọt vào dây thần kinh nào trên đầu Thắng Tử, cậu ta đột nhiên cảm giác được mình hiểu vấn đề mấu chốt rồi – một người phụ nữ nghe ngóng về một người đàn ông khác từ cậu ta, ngoại trừ coi trọng, còn có thể có nguyên nhân gì?

Cậu ta vui vẻ, nói: “Ông chủ Phó là người rất tốt.”

Sau khi kết thúc lời dạo đầu khuôn mẫu hóa, Thắng Tử cố gắng nhớ lại hồi ức: “Chính thức xuất phát là ngày thứ hai kí hiệp ước, ngày đầu tiên tôi dùng để mua tiếp tế, kiểm tra lại toàn bộ xe. Những việc này coi như là giai đoạn chuẩn bị, lẽ ra là nằm ngoài hiệp ước. Nhưng lần này thời gian eo hẹp, từ lúc tôi chạy tới tụ họp thì đã thu tiền.”

Cậu ta chưa từng làm cố vấn tình cảm cho người khác, có chút không biết nói tiếp từ chỗ nào, dứt khoát nghĩ đến cái gì nói cái đó: “Ông chủ Phó hẳn là còn chưa có bạn gái, nếu có chắc tình cảm cũng không tốt.”

Khúc Nhất Huyền hỏi: “Tại sao lại nói thế?”

Cô quan tâm như vậy, Thắng Tử càng cảm thấy mình nghĩ không sai. Trên mặt cậu ta cười tủm tỉm, mặt mũi ân cần: “Lúc tôi yêu đương, một ngày hai mươi bốn giờ, hận không thể có hai mươi lăm giờ dính trên người cô ấy. Ông chủ Phó cơ hồ không liên hệ với bất cứ ai, cũng không thấy anh ấy trả lời tin nhắn của ai. Có lần tôi nhìn thấy điện thoại di động của anh ấy, trên màn hình điện thoại di động sạch sẽ, đừng nói phần mềm hook up (ứng dụng hẹn hò), ngay cả phần mềm xã giao bình thường cũng không có.”

Phần mềm xã giao bình thường?

Thấy Khúc Nhất Huyền vẫn chưa hiểu, Thắng tử giải thích: “Là Wechat, QQ, Taobao, Weibo… Cái gì cũng không có.”

“Có thể người có trình độ cao, sở thích cũng khác với loại người thô kệch như tôi. Bình thường tôi đều dựa vào phần mềm quét khu vực xung quanh, chơi game giết thời gian. Anh ấy nhàn rỗi, sẽ kiểm tra xem xe có trục trặc không, hoặc là đọc sách, nếu như có nồi hơi thì làm vài món ăn ngon. Nếu không phải bây giờ có chính sách bảo vệ động vật hoang dã tôi còn sợ anh ấy mang cung đi săn, sinh hoạt quá không giống người thời đại tin tức truyền thông.”

Cái này Khúc Nhất Huyền cũng có chút ấn tượng, đêm cô ngồi xe Phó Tầm đó, Phó Tầm đọc sách ở trong lều.

Nhưng lúc ấy cô không để ý, chỉ nhớ rõ quyển sách ấy giấy đã cũ, có màu vàng sáng. Khúc Nhất Huyền: “Anh ta xem sách gì cậu biết không?”

“Khảo cổ gì đó…” Thắng Tử hàm hồ nói: “Lúc tôi đi ngang qua cũng từng nhìn thấy, trong trang sách có ảnh chụp khảo cổ. Nhưng tôi không nghiên cứu cái này, đọc không hiểu.”

Tối qua, lúc Phó Tầm nói bên tai cô: “Ở chỗ tôi, có lẽ có thứ cô muốn”, cô lơ đãng, thật sự không để vào lòng.

Cô biết Phó Tầm là người sáng lập đội cứu viện Tinh Huy, là phía đầu tư lớn nhất. Những thiết bị kia của đội cứu viện, cơ bản đều là hàng năm anh chi tiền mua.

Trừ cái đó ra, cô chỉ biết là bốn năm trước Phó Tầm làm tình nguyện viên ở trạm bảo vệ tự nhiên Tác Nam Đạt Kiệt. Có kinh nghiệm ngoài trời dày dặn, và năng lực cứu viện.

Những thứ khác, không ai nói cho cô, cô cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Vốn là xuất phát từ hiếu kì, muốn biết nội tình của Phó Tầm nhiều hơn một chút. Nhưng hình tượng Phó tầm trong miệng Thắng Tử, và Phó Tầm mà cô đã biết chênh lệch rất xa.

Khảo cổ?

Tạo sao anh ta lại muốn đocj sách khảo cổ?

Anh ta quả nhiên là đến tìm bảo?

“Tiểu Khúc gia.” Thắng Tử đột nhiên hạ giọng: “Gần đây tôi đi dạo diễn đàn, gặp rất nhiều bài viết quỷ quái lạ lùng. Trong đó có nói, linh hồn trao đổi…”

Cậu ta bắt đầu không tập trung: “Cô nhìn ông chủ Phó xem, sinh hoạt giống như một người thời đại không có internet, có phải là từ niên đại nào đó xuyên đến không? Lần này anh ấy đến đây, cũng không giống thám hiểm ngoài trời bình thường, không có mục đích, chỉ cứ đi vào sa mạc thôi. Thoạt đầu tôi cho là anh ấy vào sa mạc tìm ngọc, trong hoang mạc cũng chỉ có cái đồ chơi này đáng tiền. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, không giống.”

Khúc Nhất Huyền không tin cái này, nhìn cậu ta vừa nói vừa co lại thành một đống, cười lạnh: “Cậu chỉ có một chút gan vậy thôi à, còn được làm đến đội trưởng, làm quân bảo hộ tiếp viện?”

Thắng Tử: “...”

Khúc Nhất Huyền không kiên nhẫn: “Bản đồ đi lần này của các cậu đưa cho tôi một bản, tôi xem một chút.”

Thắng Tử vào trong xe, cầm bản đồ cho cô: “Cô xem, hôm nay chúng tôi hẳn là từ trạm bảo hộ Tam Lũng Sa đến La Bố Bạc. Truyền thuyết La Bố Bạc cô có từng nghe chưa?”

Đương nhiên đã nghe rồi.

Khi dẫn đường phần lớn khách du lịch đều tràn ngập hiếu kì đối với địa phương chưa từng đặt chân đến này. Bọn họ thích nghe người dẫn đội nói chút kỳ văn dị sự (Chuyện kỳ lạ, việc kỳ dị), càng kinh khủng quái dị, không thể giải thích thì càng thích.

Khúc Nhất Huyền không chỉ có thể nói chuyện mình biết, mà còn có thể bịa chút chuyện không có thật.

Trời thu kể xong đoạn truyện ngắn, ngay cả hơi lạnh cũng lan ra.

Thắng Tử hoàn toàn quên mất dự tính làm bà mai ban đầu, càng nói càng cảm thấy ông chủ Phó này thần bí mơ hồ, yên lặng rùng mình.

Thậm chí nghĩ đến, nếu không phải có Khúc Nhất Huyền xuất hiện, khả năng anh ấy lại xâm nhập vào nội địa La Bố Bạc, không biết là vận may gì.

Khúc Nhất Huyền xem hết bản đồ, trả lại.

Cô ngửa đầu nhìn ánh mặt trời.

Giờ này, chuyến bay của Phó Tầm hẳn là đã hạ cánh xuống Nam Giang.

Cô chui vào xe Thắng Tử, gọi điện thoại cho Viên Dã.

Viên Dã đang ngồi trên ghế lái Mercedes G chụp ảnh tự sướng, phát lên vòng bạn bè.

Dù sao trong vòng bạn bè của cậu ta không có Phó Tầm, giả mạo cũng không sợ bị chính chủ phát hiện. Đang đắc ý trả lời bình luận, nhận được điện thoại của Khúc Nhất Huyền.

Cậu ta nhe tám cái răng giả vờ cười với kính chiếu hậu, tâm tình tốt vô cùng kêu một tiếng: “Khúc gia.”

Khúc Nhất Huyền nói thẳng: “Nghề nghiệp chính của Phó Tầm là gì?”

Viên Dã không hiểu Phó Tầm được bao nhiêu, chỉ mơ hồ biết đại khái: “Tôi không rõ lắm, nghe đội trưởng nói nhà Phó Tầm làm ăn, buôn bán lớn.”

“À... Đúng rồi, cô có thể tra Baidu tên Phó Diễn. Phó Tầm họ Phó, cùng họ.”

“Nghe nói kia là em trai của anh ấy, họ hàng.”

“Khúc gia, cô hỏi cái này để làm gì?” Khúc Nhất Huyền liếc nhìn cột tín hiệu trên điện thoại không có bất kỳ vạch tín hiệu nào, phanh xe, nhấn động cơ: “Liên quan gì đến cậu.”

Viên Dã lại bị đả kích, tủi thân đến lông mày cũng thắt lại.

Cậu ta gào với điện thoại, không chút lưu tình mắng: “Cái người qua sông rút ván này, thứ phụ nữ cặn bã! Cặn bã!”

Cậu ta tức giận cúp điện thoại, cảm thấy thật sự sảng khoái!

Mẹ kiếp, sinh thời, rốt cục cũng có một lần cậu ta cúp điện thoại của Khúc gia

** ** **

Khúc Nhất Huyền bàn giao với Thắng Tử một tiếng, lái xe đi tìm tín hiệu.

Sau năm cây số, cô nhìn cột tín hiệu trong điện thoại xuất hiện một vạch tín hiệu yếu ớt, dừng lại, nhập vào khung công cụ tìm kiếm “Phó Diễn”.

Trong Baidu tràng giang đại hải, cô đọc nhanh như gió lật xuống.

Bất ngờ, thấy tên Phó Tầm phía dưới cùng trong một đoạn quan hệ thân thuộc, cái tên này có chút thích phụ bên trên, viết – giáo sư giám định khảo cổ thiên tài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui