Edit: Tuyết Phu Dung
Không biết qua bao lâu, đối phương dường như cuối cùng cũng nhìn đủ rồi, không nhanh không chậm vươn cánh tay trái mang theo hình xăm ra, lời ít ý nhiều nói: “Phó Tầm.”
Khúc Nhất Huyền trấn định duỗi tay theo, nhẹ nắm đầu ngón tay anh, “Khúc Nhất Huyền.”
Phó Tầm gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Ngay sau đó, anh ghé mắt, ánh mắt lướt qua Khúc Nhất Huyền dừng ở chiếc Cruiser phía sau, hỏi: “Thùng dụng cụ đâu?”
“Bên này.” Khúc Nhất Huyền đưa anh đến cốp sau xe.
Thùng dụng cụ mới vừa dỡ ra, còn chưa thu dọn lại.
Phó Tầm thuận tay cầm cờ lê đặt trên mặt thùng dụng cụ, lại lấy đèn pin, chui vào gầm xe.
Thiết bị giảm xóc của chiếc Cruiser không chỉ đứt gãy, còn có hiện tượng lọt dầu rất nhỏ.
Anh cắn đèn pin, lòng bàn tay cọ cọ vạt áo còn mới trên cánh tay lên vết tích bị hỏng, cơ bản có thể đoán ra — Thiết bị giảm xóc của chiếc Cruiser khi vượt qua Sa Lương áp lực tăng cao, sau khi bị đứt gãy chỉ trong nháy mắt thân xe đã theo quán tính trầm xuống, sàn xe cọ mạnh xuống đất.
Sửa lại cũng đơn giản, chỉ cần đổi một đôi thiết bị giảm xóc là được.
Khó ở chỗ đây là khu không người, trước không có thôn sau không có cửa hàng, ngoại trừ gió cát chính là sa mạc, nào có thiết bị giảm xóc để mà đổi.
Khúc Nhất Huyền chờ ở bên cạnh xe, thấy Phó Tầm từ gầm xe ra, còn chưa kịp hỏi “Xe này còn có thể cứu không”, đã thấy anh ta ném cờ lê vào trong thùng dụng cụ, giương mắt nhìn cô.
Tháo kính râm xuống, cặp mắt kia rõ ràng thâm thúy, giờ phút này không có cảm xúc gì, ánh mắt nội liễm, không hiểu sao lộ ra cảm giác giống như đã từng quen biết.
Khúc Nhất Huyền có chút ngây ra, cảm giác quái dị trong lòng càng sâu.
… Sao cô lại cảm thấy người đàn ông này quen mắt như vậy?
Phó Tầm không biết cô suy nghĩ cái gì, thấy cô muốn nói lại thôi, trầm ngâm một lát, hỏi: “Xe này còn muốn đi?”
Khúc Nhất Huyền trừng mắt: “… Vô nghĩa!”
Anh gật đầu, biết nghe lời phải: “Vậy phải để lại đây.”
Kết quả này cùng Khúc Nhất Huyền dự đoán không khác biệt lắm, cô cũng không cảm thấy mất mát gì. So với “tang” xe, chia cách ngắn ngủi dễ làm người ta tiếp thu hơn.
Nhưng mà cũng không thể cứ để xe trên Sa Lương như vậy, tháng bảy tuy không phải mùa bão cát, nhưng gió cát hoang mạc vẫn có chút không ổn định.
Ý Khúc Nhất Huyền là, lái xe xuống Sa Lương trước.
Kế đó nhất định phải tìm người kéo xe về sửa chữa. Nếu không đường đến Đôn Hoàng xóc nảy, thật lái trở về chỉ cần đến nửa đường khung xe đã tan tành rồi. Trục xe có đứt hay không còn phải xem vận khí, nhưng lốp xe, khẳng định sẽ bị cái đường bàn xát gặm hết.
Tới lúc đó, xe cũng thật sự báo hỏng.
Muốn sửa xe cũng được, phí sửa xe phỏng chừng có thể bằng tiền mua lại một chiếc Cruiser.
Nếu Phó Tầm đã tới, xe này cũng sẽ không tới phiên Khúc Nhất Huyền lái.
Khúc Nhất Huyền đối với việc này tự nhiên không có ý kiến.
Nguyên tắc đầu tiên khi cứu viện trên sa mạc chính là trong quá trình cứu viện, nhân viên cứu viện có quyền chỉ huy tuyệt đối, chiếc xe được cứu cần phối hợp cao độ để xe có thể mau chóng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
Lần này tuy rằng không phải chính thức báo cáo cứu viện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Khúc Nhất Huyền tuân thủ nguyên tắc cứu viện.
Sau khi Cruiser mắc cạn lại lần nữa khởi động, động cơ rền vang rít gào. Bốn bánh lái, lực vân bánh xe cào cát bào ra rãnh sâu trên Sa Lương, cuốn lên cát bụi, uốn lượn kéo dài mấy thước.
Đường này chỉ có thể chầm chậm đi không thể lái nhanh, Phó Tầm cẩn thận, nhất trí phương thức chọn lựa hướng xuống dốc của Khúc Nhất Huyền, đều là đè lên vết bánh xe hằn sâu trên Sa Lương đi xuống.
Khúc Nhất Huyền đi theo một hồi, thấy giai đoạn hung hiểm nhất đã đi qua, trái tim buông xuống hơn phân nửa.
Đang muốn vượt qua xe, đi xuống phía dưới Sa Lương chờ anh ta. Mí mắt lại chợt nhảy dựng, cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm cô.
Sau cổ chợt lạnh, khóe mắt theo bản năng thoáng nhìn về bên tay trái — dưới bóng Sa Lương có một vệt Sa Khanh lõm xuống khó chú ý thấy. (Sa Khanh là hố cát)
Màu đất của Sa Khanh kia so với hạt cát chung quanh đều đậm màu hơn, giống như tứ chi người giãn ra, liếc mắt nhìn lại, giống như là đặt một người trưởng thành nằm ngang trong Sa Khanh, hiện ra cảm giác xót xa lạnh lẽo.
Cũng không biết có phải đi đường đêm nhiều nên gan lớn không, mới đầu Khúc Nhất Huyền có điểm e ngại. Sau khi thấy rõ chỉ là Sa Khanh, chẳng qua hình dạng có chút quỷ dị, đáy lòng ngược lại toát lên chút hiếu kỳ.
Cơ hồ là cùng lúc cô quyết định một mình đi tới chỗ Sa Khanh xem xét, chiếc Cruiser đang đi tới chỗ rẽ trên Sa Lương bỗng ngừng lại.
Cửa sổ xe kéo xuống một nửa, Phó Tầm nắm tay lái ghé mắt nhìn cô “Đi đâu?”
Kỳ quái…
Khúc Nhất Huyền cũng không biết từ chỗ nào anh ta nhìn ra ý đồ muốn đi tới Sa Khanh của cô, ánh mắt lại liếc qua Sa Khanh, ngược lại cũng không giấu anh ta: “Bên này có vấn đề.”
Cô không biết giao tình của Phó Tầm và Viên Dã sâu bao nhiêu, đối với công tác cứu viện hiểu biết bao nhiêu, nhất thời lưỡng lự không biết có nên nói kỹ càng tỉ mỉ cho anh ta không.
Phó Tầm dứt khoát xuống xe.
Khi đến vị trí của cô, ngửa đầu nhìn Sa Khanh kia.
Sa Lương nơi này từng khối nối liền với nhau, vị trí của Sa Khanh này vuông góc với vị trí thiết bị giảm xóc của chiếc Cruiser bị gãy khi mắc cạn, giống như những vách đá dựng đứng khắp Sa Lương.
Bởi vì có chênh lệch rất lớn với điểm cao nhất, trùng hợp tạo thành một vòng tròn sau lưng, ẩn nấp trong những đỉnh núi cao ngất giữa Sa Lương. Tựa như sơn cốc, bốn phía là vách đá lởm chởm kéo dài, nó lại bị lõm vào che kín.
Nếu không phải cơ duyên xảo hợp, Khúc Nhất Huyền căn bản sẽ không chú ý tới nơi này.
Thấy anh tới đây, Khúc Nhất Huyền châm chước giải thích: “Buổi sáng có một người du khách, vì trốn vé vào hoang mạc bị lạc đường…”
Phó Tầm ngắt lời cô: “Tôi biết.”
“Đi qua nhìn xem một chút.”
“Từ từ…” Khúc Nhất Huyền đi theo sau “Anh biết… Anh biết cái gì?”
Phó Tầm đón nhận ánh mắt của cô, không có nửa điểm chột dạ lôi lá chắn ra: “Viên Dã đã nói với tôi rồi.”
Khúc Nhất Huyền liếc mắt nhìn anh một cái, không tin.
Mấy năm trước, sau khi Khúc Nhất Huyền du lịch tốt nghiệp thì quen Viên Dã. Sau đó vì Giang Nguyên mất tích, nhân sinh quỹ đạo của cô cũng theo đó thay đổi, cứ như vậy lưu lại Tây Bắc.
Cô có không ít bạn bè, Viên Dã đối với cô mà nói càng đặc thù. Nhiều năm như vậy sớm chiều ở chung, tự nhiên sẽ hiểu rõ quan hệ xã giao của nhau, cô chưa từng nghe thấy Viên Dã nhắc tới Phó Tầm.
Khúc Nhất Huyền nhìn ra được, Phó Tầm không phải nhân vật đơn giản.
Người giống như Viên Dã giấu không được lời nói, uống hai chén rượu là có thể đem cưa bom thổi mìn nói phét được, không có khả năng quen biết một nhân vật lợi hại như vậy còn có thể giấu không nói ra.
Nhưng mà cô rất thức thời, biết đây không phải thời điểm so đo này đó, tự nhiên sẽ không vạch trần.
Chờ đến trước Sa Khanh, Khúc Nhất Huyền càng có phỏng đoán trực quan đối với Sa Khanh có hình người này — độ lớn của Sa Khanh vừa vặn đủ để nằm một người trưởng thành.
Cô tìm một vị trí tốt nhất để chụp ảnh.
Không thể ngược sáng, không thể thiếu đầu đuôi, màn hình phải vừa lúc có thể điều chỉnh tiêu điểm lại có thể để cô có nơi điều chỉnh góc độ — kinh nghiệm này là do nhiều năm mang khách trên đường vòng Tây Bắc, giúp các nữ du khách chụp ảnh tích góp được.
Phó Tầm không đổi sắc mặt, chờ cô lưu lại ảnh chụp, dùng di động tự đo diện tích Sa Khanh.
Sau khi đánh giá giá trị tính ra đại khái, anh ngồi xổm xuống, ngón tay vê nhẹ hạt cát trong Sa Khanh.
Hạt cát mang cảm giác mát lạnh, hiển nhiên thời gian bị phơi nắng cũng không lâu. Xem địa thế chung quanh, nơi này ngoại trừ ánh mặt trời chính ngọ đúng giờ chiếu thẳng đến phía ngoài, là số lượng chỗ che đậy không nhiều lắm trong hoang mạc.
Khi Khúc Nhất Huyền chụp ảnh liền lưu ý Phó Tầm, thấy anh rất quen thuộc nghiệp vụ, cũng không giấu diếm, hào phóng chia sẻ tin tức cho anh.
“Du khách mất tích họ Tuân, hai mươi lăm tuổi, mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh. Cao khoảng 1m75, mặc áo jacket màu xanh lam phổ biến, trên lưng đeo balo màu xanh lục, là người tách ra khỏi nhóm khách đầu tiên đến Ngọc môn quan sớm nhất hôm nay.”
“Người này xuống xe ở trên đường đang sửa từ tỉnh hướng về Ngọc môn quan, vì trốn vé, vòng qua khu thăm quan, đi bộ xuyên qua. Trước khi mất liên lạc, đã lạc đường, không có nước, hết pin.”
Những số liệu này không khác mấy Phó Tầm phỏng đoán.
Anh khẽ nâng cằm, ý bảo Khúc Nhất Huyền đi nhìn dấu chân chung quanh Sa Khanh: “Thể lực người này không tồi, tố chất thân thể cũng được, đi bộ cũng rất nhanh. Nếu đoán không nhầm, cuộc điện thoại gọi tới trước khi mất liên lạc, chính là tại đây gọi đi.”
Khúc Nhất Huyền ngạc nhiên nhìn anh một cái, không thể ngậm miệng, lời nói đến bên miệng liền thốt ra: “Anh trước kia thuộc hải quân lục chiến?”
“Làm điều tra?”
Phó Tầm ít khi nói cười, đường cong gương mặt lạnh lẽo cứng rắn lưu loát.
Thế nhưng lại khẽ nâng tầm mắt từ dưới vành nón, ánh mắt sâu thẳm kia đảo qua, cực kỳ có cảm giác áp bách.
Nói cũng nói ra rồi, lại không phải cái gì phạm húy không thể nói đến, Khúc Nhất Huyền nửa điểm không sợ, đón ánh mắt anh.
Phó Tầm cứ nhìn cô như vậy vài giây, không chút để ý nói “Không phải.”
Không phải làm điều tra hay không phải hải quân lục chiến?
Anh trả lời hàm hồ, lại mang tư thái lãnh đạm cự người ngoài ngàn dặm, Khúc Nhất Huyền lặng lẽ trợn trắng mắt, thức thời không truy vấn tiếp.
***
Phó Tầm có ý tham gia việc tìm người, địa hình chung quanh đều nghiên cứu một lần. Chỉ tiếc trên Sa Lương đã bị gió cát bao trùm, cho dù có dấu chân, qua ba bốn giờ cũng đã sớm bị cát che mất.
Ngoại trừ Sa Khanh, không còn tìm được bất luận dấu vết hoạt động nào nữa.
Khó được có đột phá, Khúc Nhất Huyền càng luyến tiếc rời đi.
Cô dựa vào đầu xe Mercedes G, suy tư nói như thế nào để Phó Tầm có thể đi theo cô tìm người.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị cô thưởng thức hồi lâu, cô trông về sắc trời phía xa, chờ chiếc Cruiser từ trên cái dốc cuối cùng lao xuống, phủi phủi cát mịn trên người, nghênh đón.
Phó Tầm mới vừa ngừng xe ở đầu gió, liền thấy Khúc Nhất Huyền có vẻ người tới không có ý tốt.
Cô theo động tác vuốt vài sợi tóc ra sau tai, dựa vào xe, nhẹ nhành linh hoạt chắn đường đi của anh.
Ngay sau đó, cô rút ra hộp thuốc, cắn một điếu thuốc bên môi. Chỉ khẽ nâng mặt, đuôi mắt nhếch lên, giống như cười liếc anh một cái, hỏi: “Hút thuốc không?”
Tư thế này, Phó Tầm xem hiểu, rõ ràng là tư thái muốn nói chuyện.
Anh dù bận vẫn ung dung, nhìn lại cô, không dao động.
Khúc Nhất Huyền cũng là ngậm thuốc trong miệng mới nhớ tới không có bật lửa, thấy anh không hút, vừa lúc giải thoát cô khỏi quẫn cảnh đóng kịch.
Cô vô cùng tự nhiên kẹp thuốc ra sau tai, hỏi anh “Anh lần này, có dự định gì?”
Tới đường vòng, phần lớn là du khách. Một bộ phận nhỏ là làm khai phá, làm nghiên cứu khoa học, làm công ích.
Khúc Nhất Huyền vốn tưởng rằng Phó Tầm là bộ đội hải quân lục chiến đã xuất ngũ, nhưng sau khi anh ta phủ nhận, cô lại cảm thấy Phó Tầm giống như đồng hành với cô.
Ý niệm này chỉ trong một chớp mắt, đã bị cô phủ định.
Đi Mercedes G dẫn khách, trong nhà phải có đến mấy mỏ quặng?!
Thế gió lớn dần, hạt cát vỗ lên chiếc Cruiser vang kẽo kẹt.
Phó Tầm đè thấp vành nón chắn gió.
Nửa khuôn mặt của anh ẩn dưới bóng vành nón, lộ ra đường cong khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, biểu cảm có vẻ vô cùng nhạt nhẽo.
Khúc Nhất Huyền đối diện với anh, dần dần có chút không kiềm được.
Phó Tầm cho cô cảm giác rất kỳ quái.
Như là quen thuộc, loại quen thuộc này mang theo xa cách lãnh đạm, giống như một người đứng xem không biết khi nào đã xuyên thấu nhân sinh của cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi Khúc Nhất Huyền cảm thấy anh ta sẽ không trả lời.
Phó Tầm tránh đi tầm mắt cô, hầu kết hơi lăn lộn, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi lần này, tới tìm “bảo”.” (“Bảo” trong bảo bối, bảo vật, có thể chỉ vật, cũng có thể chỉ người).Tác giả có lời muốn nói: Bác bỏ tin đồn: Viên Dã cùng Khúc gia chỉ đơn thuần là quan hệ đại ca và tiểu đệ.