Ánh Sao Sáng Chói

Đông Phương Nhiêu vừa bước vào sảnh yến hội, ánh mắt liền bị một đôi bích nhân hấp dẫn. Nam là Phương Diễn, nữ là người tình bị đồn thổi gần đây của anh - Hà Hoan nổi danh tài nữ vì có rất ít nữ đạo diễn trong giới giải trí này.

Tại sao là người tình mà không phải bạn gái? Mọi người đều biết, Phương đại gia không có bạn gái, chỉ có tình nhân .

Phần lớn mọi người bước đến làm quen, chào hỏi Phương Diễn rồi, ngay cả Ngô Hạ Ngự cũng đang đứng cạnh anh. Phương đại gia nhân khí kinh người. Đám người bên kia ồn ào náo nhiệt, những nơi khác trở nên thanh tĩnh rất nhiều, Đông Phương Nhiêu tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, uống quá nhiều rượu, hơi nhứt đầu.

Chưa được một lát Ngô Hạ Ngự đi tới, “Uy, Hách Giai Giai, Phương Diễn đến sao cô không đi chào hỏi?”

Lâu vậy mà tật xấu gặp người cứ kêu “Uy” “Uy” “Uy” vẫn không có từ bỏ, thật không có phép tắc.

Đông Phương Nhiêu không để ý tới hắn, bưng nước trái cây nhấp môi.

“Hách Giai Giai, tôi hỏi cô đó.” Ngô Hạ Ngự không chút phật lòng, ngược lại cười hì hì xúm lại hỏi, “Cô.. .. .. Có phải cùng Phương Diễn xong rồi?” Thanh âm rất nhỏ, nhưng Đông Phương Nhiêu vẫn nghe rõ ràng, liếc sắc mặt có chút mong đợi mà vặn vẹo của Ngô Hạ Ngự một cái, nói: “Anh bắt đầu nhiều chuyện từ khi nào vậy?”

Cũng không biết hôm nay là vì ai cô mới tới tham gia cái tiệc sinh nhật, kết quả chánh sự không nói còn Bát Quái tới chuyện của mình. Đây là đạo lý gì vậy?

Nhiều chuyện gì chứ đây là vấn đề rất nghiêm túc, Ngô Hạ Ngự ngồi nghiêm chỉnh, “Cái gì nhiều chuyện, cô mới nhiều chuyện!” Có lúc Ngô Hạ Ngự chính là như vậy, rõ rành rành lại không thừa nhận, sẽ có vẻ vô cùng giấu đầu hở đuôi.

Đông Phương Nhiêu trong lòng âm thầm bật cười, trên mặt vẫn không nhúc nhích, đặt ly nước trái cây trên bàn đưa tay phải ra áp vào trán Ngô Hạ Ngự “Lạ thật, không có nóng nha.. .. . .” Tự nhủ.

Quả nhiên, có người chịu không được trêu chọc né ra, cái mặt phút chốt đỏ thẫm, la ầm lên: “Uy uy, Hách Giai Giai, đừng làm tôi căng thẳng, đừng động tay động chân, phiền quá đi!” Vừa lấy tay đẩy tay Đông Phương Nhiêu ra. Mỗi lần có một chút tiếp xúc thân mật với cô, hắn sẽ đỏ mặt tía tai, thật là không có khí khái nam tử rồi! Ngô Hạ Ngự trong lòng phỉ nhổ bản thân không dứt, nói thế nào cũng đã hai mươi mấy tuổi sắp chạy vào hàng ba, cũng đâu phải chưa yêu lần nào, sao lại giống y như tiểu tử mới mọc râu vậy chứ? Huống chi.. .. .. Huống chi người kia còn không có một chút ý thích mình, nghĩ đến càng thêm buồn, Ngô Hạ Ngự khổ sở, vẻ mặt hết sức méo mó.

Đông Phương Nhiêu cười ha ha “Được rồi, ở đây anh làm bộ làm tịch làm gì?”

Ngô Hạ Ngự chợt thấy hết sức thất bại, rõ ràng là tới thăm dò địch tình, tại sao lại bị nói thành giả bộ? Nhìn Đông Phương Nhiêu tốn hơi thừa lời, “Cô đàng hoàng khai báo cho tôi, rốt cuộc cô với Phương Diễn có còn quan hệ gì hay không?!” Vẻ mặt này mười phần đủ mười của ghen phu. Đông Phương Nhiêu chỉ vào vẻ mặt uất ức Ngô Hạ Ngự, cười nghiêng ngả trên ghế sa lon thiếu chút nữa không dậy nổi.

Thật là dễ trêu, không nghĩ tới Ngô Hạ Ngự cũng có bộ dạng giống Ngô Minh Hạo, dễ trêu chọc như vậy! Trước kia cũng không phát hiện a.

Đông Phương Nhiêu cười đến mất hết hình tượng.

Đông Phương Nhiêu không nghĩ nhiều, cô có thể nghĩ gì nữa? Ngô Hạ Ngự có tình ý với cô sao? Tạm thời không nói Ngô Hạ Ngự chưa từng có biểu hiện hảo cảm với cô, đến bây giờ mới có thôi, cô vẫn cho là Ngô Hạ Ngự còn thầm mến Lâm Hạnh Nhi. Có thể nói Đông Phương Nhiêu đối với tình cảm chậm tiêu không phải dạng vừa đâu. Hơn nữa Ngô Hạ Ngự cũng lấy thái độ cười giỡn nói chuyện nên Đông Phương Nhiêu càng không suy nghĩ thêm nhiều.

“Chuyện gì vui vậy?” Chợt có một tiếng nói xen vào, giọng nữ mềm mỏng, Đông Phương Nhiêu quay đầu nhìn, không phải Hà Hoan thì ai? Được Hà Hoan khoát tay tất nhiên là Phương Diễn. Đông Phương Nhiêu chống lại tầm mắt lãnh đạm Phương Diễn lập tức dời đi chỗ khác, lâu rồi không thấy, người này vẫn như xưa, đối với ai cũng lạnh như băng .

“Nói chuyện ở đoàn phim thôi.” Ngô Hạ Ngự trong lòng buồn bực không thể tả, ánh mắt hung ác địa Đông Phương Nhiêu một cái.

Đông Phương Nhiêu bị động tác này chọc cười một tiếng, vốn thấy Phương Diễn cùng Hà Hoan khoát tay đi đến không khỏi buồn bực được giải tỏa không ít.

“Vậy chúng tôi không có quấy rầy hai người chứ?” Hà Hoan quăng lên mập mờ giữa hai người một cái, cánh tay đụng đụng người bên cạnh mặt không chút thay đổi Phương Diễn: “Này, Phương Diễn, em thấy chúng ta nên đi thôi, đừng quấy rầy thế giới hai người của người ta.”

Đông Phương Nhiêu cùng Ngô Hạ Ngự đều sửng sốt, đối mắt nhìn nhau, cùng cười, cũng không giải thích. Cần gì giải thích? Đều là lời nói cười giỡn, giải thích càng thêm có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Hà Hoan cười càng thêm mập mờ, lúm đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp tựa như đóa hoa đào nở rộ, lại kéo cái người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, nói: “Đi thôi, chúng ta đi bên kia đi.” Hết lần này tới lần khác có người lại như tượng, qua mấy phen, ba người rốt cục nhận thấy tình hình không đúng, nhìn về phía Phương Diễn. Ai ngờ Phương Diễn nhếch khóe miệng cười một tiếng, nói: “Đã lâu không gặp, sao có thể không tán gẫu liền đi?” Cũng không biết lời này nói với Đông Phương Nhiêu hay là Ngô Hạ Ngự. Miệng đang cười, thanh âm lại cực kỳ lạnh đạm .

Hà Hoan dĩ nhiên cho là Phương Diễn nói với Ngô Hạ Ngự, trong vòng quan hệ giữa hai người chi thân chi ái ai mà không biết?

Nhìn lại Ngô Hạ Ngự cùng Đông Phương Nhiêu, sắc mặt đều biến đổi.

Phương Diễn cũng không hỏi ý kiến ai, dứt lời trực tiếp đi tới ghế sa lon ngồi xuống, hơn nữa còn là ngồi chính giữa Ngô Hạ Ngự và Đông Phương Nhiêu, vị trí nơi này vốn không đủ một người, Phương Diễn đơn giản chỉ cần lấn Đông Phương Nhiêu bên cạnh, đẩy ra phía ngoài một chút.

Ghế sa lon chỉ có thể ngồi ba người, Phương Diễn ngồi xuống không chịu đi, Hà Hoan không khỏi không ngồi một mình ở ghế sa lon bên cạnh.

Nhưng mà Phương Diễn ngồi xuống rồi cũng không nói chuyện, Đông Phương Nhiêu vốn không nói nhiều, hiện tại nhìn thấy Phương Diễn, càng thêm không có lời để nói, mà Ngô Hạ Ngự hay nói đang lâm vào trầm tư, ba người trầm mặc, không khí hết sức quỷ dị.

Hà Hoan liếc mắt từ nơi này nhìn sang, lại từ nơi đó nhìn sang, không hiểu đầu đuôi ra sao. Cô không thể chịu đựng không khí u ám như vậy, thấp thỏm mở miệng nói: “Uy, tôi nói các người.. .. . .” Ai ngờ mới mở lời, ba ánh mắt liền đồng loạt chiếu tới đây, Hà Hoan trên ót một đầu mồ hôi lạnh, cảm giác sóng lưng có chút mát mẻ, vừa vặn lúc này thấy có người quen đi qua, Hà Hoan nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường.

Đùa gì vậy, chẳng qua là tới tham gia sinh nhật yến hội, không cần thiết đem mình làm cho đứng ngồi không yên như vậy đi? Chạy đi quay đầu lại nhìn ba người kia một cái, tất cả vẫn yên tĩnh im lặng như cũ, Hà Hoan rùng mình một cái, biết Phương Diễn mấy năm, lần đầu tiên thấy anh như vậy, thật đúng là gặp quỷ, phải vội vàng tránh xa một chút! Kẻ ngu cũng nhìn ra được hiện tại tâm tình Phương đại gia không tốt, nhất định sẽ có người gặp tai ương, Hà Hoan cũng không phải là người thích ngược, thế giới tốt đẹp cỡ nào, cô không muốn gặp xui xẻo đâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui