Ánh Sao Sáng Chói

Đông Phương Nhiêu hợp tình hợp lý ngoài dự tính được giao vai chính manh hài trong phim điện ảnh 《 manh đồng 》

Thời điểm Vũ ca nhận được điện thoại của tổ kịch muốn ký hợp đồng mừng phát điên lên, thế nào cũng không nghĩ đến Hách Giai Giai có vận khí tốt như vậy, được tự tay Ngô Minh Hạo chọn trúng, hơn nữa còn là vai chính, vai chính a!

Cùng người qua đường Giáp, người qua đường Ất, người qua đường Bính Đinh mà Vũ ca muốn không cùng một cấp bậc, không sống cùng thế giới.

Bởi vì kích thích cực đại, gần đây Vũ ca ba năm lần thỉnh thoảng mất hồn cười khúc khích, Đông Phương Nhiêu thấy hắn đều muốn đi đường vòng, làm bộ không biết, bởi vì nhìn quá ngu.

Đông Phương Nhiêu cũng ngoài ý muốn bị chọn diễn nhân vật tên Tiểu Hồng trong 《 manh đồng 》, nhân vật dính ánh quang của Ngô Minh Hạo, có chiêu bài sống là anh ta, trong phim của anh ấy dù một nhân vật nho nhỏ lấy đi cũng bị mọi người tranh cãi bàn tán một phen, chứ đừng nói chi là một Hách Giai Giai vô danh tiểu bối tự nhiên nhảy một cái thành chủ diễn dưới tay anh ta, tại sao không để giới truyền thông đào bớt khai thác, làm đám người bên ngoài không rõ chân tướng hiếu kỳ.

Ngày đó buổi thử vai cũng không thuộc hình thức công khai , mặc dù có ký giả, nhưng chụp hình, ghi chép cũng thuộc loại tài liệu nội bộ, không truyền lưu bên ngoài, Đông Phương Nhiêu ngày đó ngoài dự đoán của mọi người biểu diễn tinh xảo chinh phục toàn hiện trường, nhưng những thứ này người không bước vào hiện trường thử vai sẽ không biết, ngay cả những tiền bối tham gia thử vai xong rời đi, nhắc tới Hách Giai Giai cũng không rõ, không biết Hách Giai Giai là ai? Rối rít hối hận không nén lại, rõ ràng có cơ hội, nhưng cũng cùng người ngoài một dạng, thành quần chúng không rõ chân tướng.

Nhưng mọi người đều là người bận rộn, thời điểm nói tới chuyện này thoáng kinh ngạc rồi thôi, giới giải trí loại nhân vật không có tiếng tăm gì đột phá trùng vây cũng quá nhiều, điểm sáng duy nhất ngay tại Ngô Minh Hạo, Ngô Minh Hạo mị lực tuy lớn, nhưng không chống cự nổi một đạo lại một đạo mới trúc tường cao bên trong giới giải trí. Tin tức rất nhanh bị chuyện khác thay thế được, tên Hách Giai Giai để lại một ấn ký mơ hồ trong đầu mọi người, rất nhanh bị quên lãng.

Sau sự kiện này Đông Phương Nhiêu không thể nghi ngờ gì là người được lợi, quần chúng vây xem sẽ rất mau quên lãng, nhưng những người sống thành tinh có cặp mắt đỏ sẽ không quên, người xem qua Đông Phương Nhiêu biểu diễn càng khó quên!

Điện ảnh còn chưa khai mạc, công việc Đông Phương Nhiêu đã bắt đầu lu bù lên, quả nhiên như Đông Phương Nhiêu đoán, chỉ cần cho cô một võ đài để cô diễu võ, không sợ không có ai tìm đến.

Quảng cáo, điện ảnh, kịch truyền hình cái gì cũng có. Những đạo diễn, nhà tài trợ không có xem qua Đông Phương Nhiêu biểu diễn, nhưng có chiêu bài sống Ngô Minh Hạo, Hách Giai Giai này nhận được vai chính, giống như có bậc thang bày trước mặt cô, một bước lên trời cũng không phải không thể. Còn không nhanh thừa dịp cô chưa ra mắt, sớm ký hợp đồng còn đợi khi nào.

Người xem qua Đông Phương Nhiêu biểu diễn, đây chính là mầm non tốt a, không nói cô ký hợp đồng điện ảnh với đạo diễn Ngô Minh Hạo, nếu không có ký hợp đồng, vậy cũng phải tranh thủ nhanh một bước, ngày sau con đường của nha đầu này còn rất dài, cơ hội thành công vô cùng cao, không thừa dịp cô tuổi còn trẻ vô danh vô thế ký hợp đồng , ngày sau đợi cô nổi tiếng hơn có thể khó khăn lấy được chữ ký.

Bàn tính trong lòng mọi người đánh răng rắc, Vũ ca không ngừng nhận điện thoại, nhìn lại Đông Phương Nhiêu bên này, trong tay kịch bản một đống, hình quảng cáo một chồng, nhưng phần lớn bị cô xem một cái tùy ý quăng trên ghế sa lon, Vũ ca há mồm trợn mắt!

Trước kia cơ hội không đến muốn cướp cũng không đến lượt, hiện tại cơ hội ở trước mặt, làm sao không biết quý trọng rồi?

“Vũ ca, những thứ này giúp em từ chối.” Đông Phương Nhiêu chỉ vào một xấp kịch bản chất cao như núi trên ghế sa lon, lời nói ra làm Vũ ca cảm thấy hỏng đầu.

“Ba bản này em xem lại một chút, anh liên lạc với bọn họ gặp mặt thương lượng nha.”

Điều duy nhất Đông Phương Nhiêu muốn ăn mừng chính là Hách Giai Giai nổi tiếng không lớn, đại mỹ nhân trong vòng luẩn quẩn này quá nhiều, cô sung kỳ lượng (tự biết, tự lượng sức) là canh suông tiểu cháo không có gì đặc sắc nhưng ánh mắt lại cao, công ty giải trí lớn nhìn không khá cô xem không hơn công ty nhỏ, vào giới một năm đều tự do hoạt động, điều này giúp cho Đông Phương Nhiêu có không gian phát huy.

Kiếp trước Đông Phương Nhiêu đã từng ký hợp đồng với công ty giải trí, nhưng ba năm kỳ mãn giải ước về sau không ký tiếp nữa. Cho dù điều kiện khá hơn cũng không đả động được tâm tư tản mạn tự do của Đông Phương Nhiêu. Trong công ty quy củ quá nhiều, kỵ cái này lại cấm cái kia, có lúc còn phải đi tham gia những buổi xã giao mình không thích, quá mệt mỏi, quá không phù hợp tính cách của mình.

“Anh nói này Đại tiểu thư, đây đều là cơ hội a! Em bây giờ căn bản còn chưa nổi tiếng, có người cầm kịch bản tới cho em ký đã không tệ rồi, em còn chọn ba lấy bốn làm gì? Đắc tội những đại đạo diễn kia không phải chuyện đùa đâu!” Vũ ca đơn giản cảm thấy Hách Giai Giai trước mắt giống như là thay đổi thành một người khác, cổ quái chí cực, cơ hội trước mặt tốt như vậy, trắng trợn bỏ qua không thấy tiếc, “Hơn nữa minh tinh mới ra mắt thiếu cái gì? Chính là thiếu cơ hội, khán giả đều rất mau quên , em không thừa cơ hội lượng lờ trước mặt họ mỗi ngày, họ sẽ không nhớ em, qua thôn này sẽ không tiệm này, em cần phải biết.”

“Vũ ca, em rất rõ em đang làm gì, em muốn diễn vai thích hợp với em, không thích hợp mà phải diễn lấy lòng mọi người, một đống này vô cùng không hợp. Vũ ca, anh sầu lo em rất rõ, nhưng đồng thời em có suy nghĩ, tính toán của em, anh yên tâm, em tự biết nặng nhẹ mà.” Đông Phương Nhiêu nhìn Vũ ca, hết sức thận trọng nói. Trước kia người quản lý Lâm ca đi theo Đông Phương Nhiêu vài chục năm, vô cùng hiểu tính tình Đông Phương Nhiêu, cũng biết loại bỏ kịch bản như thế nào, đem kịch bản hợp ý Đông Phương Nhiêu đặt ở trước mặt cô, không thích hợp cũng xử lý sạch sẽ, Đông Phương Nhiêu là nghệ sĩ duy nhất dưới tay Lâm ca, một chút phiền muộn cũng không có, nên ngủ thì ngủ, nên ăn thì ăn, nên làm việc thì làm việc. Có thể nói, Lâm ca mà Đông Phương Nhiêu gặp xứng đáng nhất với chức vị người quản lý tài ba kiêm vú em.

Nhưng Vũ ca đi theo Hách Giai Giai bất quá mới một năm, hiện tại đổi lại mình, chân chân chính chính chung đụng mới một tháng, Vũ ca hoặc giả hiểu rõ Hách Giai Giai trước kia, nhưng hắn cũng không hiểu rõ Đông Phương Nhiêu cô. Rất nhiều việc cần giải thích, cần mài hợp, một người làm việc giỏi, từ từ có thể bồi dưỡng được.

Vũ ca dĩ nhiên không thể so sánh với Lâm ca, nhưng hắn cùng Hách Giai Giai bây giờ một dạng, trẻ tuổi, có trùng kính, có tình vị, cũng không thiếu hụt huyết tính, chính là vì đôi lúc xử sự hơi lộ vẻ mềm yếu chưa đủ kiên trì, nhưng cũng có thể bù đắp, đợi một thời gian, Đông Phương Nhiêu tin tưởng Vũ ca sẽ trở thành Lâm ca toàn năng cũng bị nghiệp giới tranh nhau, đề cử vị trí người quản lý hoàng kim cũng không phải không có khả năng.

“Vũ ca, em biết anh quan tâm em, cũng lo lắng cho em, nhưng anh yên tâm, em biết em đang làm gì, em sẽ tranh thủ, sẽ không để cho anh thất vọng, chúng ta về sau còn phải cùng nhau leo lên vị trí cao hơn cao hơn, em làm sao để cho mình mới bắt đầu liền chịu thua, xin hãy tin tưởng em, Vũ ca.” Vũ ca sắc mặt vẫn khó coi, nhưng chủ ý Đông Phương Nhiêu đã định cũng không chịu thỏa hiệp.

Theo tính tình của Vũ ca, cô giải thích: “Những thứ kịch bản kia quá tạp, nước tẩy, linh thực, rượu nghiện cái gì cũng có, thần tượng thanh xuân bị biên kịch phá hư nát, ló mặt thường xuyên không có nghĩa là nổi tiếng, chúng ta phải có của hình tượng của mình còn phải định vị cùng ranh giới cuối cùng của chúng ta, chúng ta không phải pháo nổ một lần, mà là càng trèo càng cao, tế thủy trường lưu (nước chảy thành sông).”

Như vậy mới đứng vững, đi bền leo cao.

Một lần là nổi tiếng tất nhiên để cho vô số người hâm mộ không dứt, nhưng áp lực cũng như núi nặng nề đè ép. Đàm Hoa Nhất Hiện, nhiều nhất chính là xuất hiện người như vậy trong đám người. Mà Đông Phương Nhiêu muốn, không chỉ là Phương Hoa trong phút chốc, thứ cô muốn rất nhiều rất nhiều, cho nên cần thận trọng, càng thêm thận trọng. (T: mình nghĩ là tên bộ phim và vai diễn, còn giải nghĩa có thể hiểu là hoa nở rộ một lần trong rừng hoa ^^ ai biết rành hơn thì chỉ giáo nhé)

Vũ ca cũng không phải là kẻ ngốc, chẳng qua đã lâu như vậy thật vất vả xuất hiện tình huống được mọi người tranh nhau mời mọc, hắn cao hứng có chút váng đầu. Nghe Đông Phương Nhiêu nói như thế, Vũ ca lập tức thông suốt, cười nói, “Là anh suy tính không chu đáo, anh đây liền đem đống đồ này cầm đi cự tuyệt, trả lại.”

Nói xong cũng ôm lấy một đống không ít kia, còn nói: “A, đúng rồi, tối mai có một buổi dạ tiệc, đạo diễn Ngô Minh Hạo tự mình muốn mời , không thể không đi, em chuẩn bị một chút.”

Đông Phương Nhiêu đáp một tiếng, Vũ ca ôm đồ đi ra cửa. Bởi phúc Đông Phương Nhiêu, hắn hiện tại cũng coi là cá không lớn cũng không nhỏ, cũng không giống như trước nhiều thời giờ đi theo Hách Giai Giai cùng nhau ngẩn người tốn thời gian.

sau khi Vũ ca rời đi Đông Phương Nhiêu rút một kịch bản trên bàn lật xem, bên trong kịch bản có ba nhân vật phù hợp, Đông Phương Nhiêu thấy rất tốt, cũng coi là vận khí tốt .

Ngày hôm sau Đông Phương Nhiêu bị Vũ ca đưa đến yến hội, đây là một buổi dạ tiệc làm nghi thức mở máy《 manh đồng 》, thời điểm nhân viên của Ngô Minh Hạo liên lạc với Vũ ca nói rất rõ ràng, vai chính《 manh đồng 》 Hách Giai Giai nhất định phải trình diện, ở đây phần lớn mọi người đều muốn tới, cũng có thể nhân tiện ra mắt, liên hệ tình cảm một chút.

Không thể nghi ngờ Vũ ca rất vui, 《 manh đồng 》ở hiện trường thử vai từng ngôi sao lớn nhỏ từng bước từng bước phải trái làm Vũ ca hoa cả mắt, các vai diễn trong 《 manh đồng 》 không thể nghi ngờ là từ những người này chọn ra, tùy tiện chọn một người, cũng đáng giá Vũ ca dùng một trăm hai mươi phần trăm nghiêm túc lấy tâm sùng kính mà đối đãi. Ân cần dạy bảo Hách Giai Giai biểu hiện tốt hơn, thấy Hách Giai Giai đáp ứng, mới yên tâm.

Kịch bản《 manh đồng 》ở thời điểm hiệp đàm ký hợp đồng cũng xong, một tuần lễ đã qua, hợp đồng đã ký, kịch bản đã sớm bị Đông Phương Nhiêu thuộc làu, còn dư lại chính là không ngừng suy tính, lại suy tính.

Đông Phương Nhiêu cùng Vũ ca đi tới hiện trường nghi thức mở máy thì người còn chưa nhiều lắm, Ngô Minh Hạo ngược lại ngoài dự liệu đến sớm, cũng ngoài dự liệu ăn mặc chỉnh chu nghiêm túc, một bộ hợp thể tây trang màu đen toàn thân, trong nháy mắt đem bản mặt Ngô Minh Hạo vốn bình thường nổi bật lên vẻ thành thục , chững chạc, cũng không mất phần anh tuấn tiêu sái. người kia dáng vẻ có thay đổi, nhưng bò dời đến Bắc Kinh vẫn là bò, chẳng lẽ đổi bộ tây trang, tính tình cũng có thể thay đổi? Hoàn toàn không thể nào.

“Uy, Hách Giai Giai , cô tới rồi, tới đây, cô tới đây cho tôi!” Ngô Minh Hạo to mồm, một chút cũng không thay đổi. Đông Phương Nhiêu chậm chạp đi tới gần Ngô Minh Hạo. Trong thời gian ký kết hợp đồng cùng Ngô Minh Hạo gặp qua hai ba lần, nhiều lần đều mở đầu bằng cái loại này, Đông Phương Nhiêu cũng đã không còn khí lực đi cải chính hắn trước mặt mọi người kêu tên một thục nữ lớn như vậy, rất không lễ phép.

Hơn nữa Ngô Minh Hạo cũng rất kỳ quái, rõ ràng không quen thân, mỗi lần gặp mặt giống như quen biết tám đời, không kiêng kị dè dặt, hoàn toàn không có một chút phong phạm đại đạo diễn, ăn nói thô lỗ, thỉnh thoảng còn nói tục, ngược lại giống như mấy tên du côn lưu manh.

Ai biết Đông Phương Nhiêu vừa đi tới, Ngô Minh Hạo không e dè dắt tay Đông Phương Nhiêu, “Tới đây, tôi giới thiệu cho cô một người, người tài trợ chính, gọi hắn tới đây hắn kỳ kèo ba lần bốn lượt, mụ nội nó, đầu năm nay chẳng biết thế nào, cầu người so với lên trời còn khó hơn.”

Ngươi cũng biết? Những người kia cầm bó tiền lớn mời ngươi còn khó hơn lên trời đấy.

Biết Ngô Minh Hạo lớn miệng đỉnh đạc không có ý tứ gì khác, nhưng Đông Phương Nhiêu không có thói quen bị người dắt, hơn nữa cùng Ngô Minh Hạo lại không thân, Ngô Minh Hạo là một người nổi tiếng, cô vừa nhận vai nữ chính của hắn, mặc dù giữa hai người so với vàng còn thật hơn, nhưng nếu bị người ta chú ý, kết quả sẽ thế nào, Đông Phương Nhiêu không muốn công việc chưa ra mắt, dựa vào xì căng đan bước ra ngoài ánh sáng, bây giờ rất không ổn. Đông Phương Nhiêu đem tay từ cổ tay Ngô Minh Hạo lôi ra ngoài, Ngô Minh Hạo không để ý, đem tay lưu manh hướng Đông Phương Nhiêu tức giận vung lên một chiêu, ý bảo đuổi theo, người liền sãi bước, quẹo cua, rất nhanh cũng không thấy bóng dáng .

Quả nhiên, dắt Đông Phương Nhiêu đi tự có lý do của hắn, người nầy bây giờ đi quá nhanh!

Đông Phương Nhiêu không thể không tăng nhanh bước đuổi theo, xuyên qua hành lang đình viện quả nhiên nhìn thấy hai người đứng đó, một người là đi đứng cùng chạy không có gì khác biệt Ngô Minh Hạo, một người khác, đó chính là người đầu tư tài trợ mà Ngô Minh Hạo muốn giới thiệu cho cô biết.

“Uy, Hách Giai Giai , cô chậm quá!” Quả nhiên, Ngô Minh Hạo miệng nói ra như cái loa, ông già ở xa cũng nghe được hắn rống. Đông Phương Nhiêu cũng không do dự, mặt không đổi sắc đi lên.

“Muốn lôi kéo giúp cô một tay cô còn không chịu, những người khác còn chưa tới, cô tới sớm nhất, đừng trách anh em không có suy nghĩ, hắc hắc, gặp một chút đây là người nào, người trẻ tuổi nhất trong lịch sử nằm trong hàng Vương lão ngũ a!” Ngô Minh Hạo mặt như tên trộm, tuyệt không cảm thấy những lời này từ miệng hắn nói ra có cái gì không ổn. Dùng lời của hắn nói chính là, mụ nội nó, ngươi nha mình chính là một gạch đá Vương lão ngũ, không có nửa điểm tự giác!

Nhìn lại hướng người nam nhân kia, mũi cao môi mỏng, mày kiếm bay nghiêng, cứng rắn sinh ra một cổ kiêu căng. Giờ phút này cũng như Đông Phương Nhiêu nhìn hắn một dạng, hắn cũng đang đem ánh mắt ném đến trên người Đông Phương Nhiêu, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười), để cho Đông Phương Nhiêu không khỏi cảm thấy không thoải mái.

“Hắc hắc, biết ai không?” Ngô Minh Hạo là một người lỗ mãng, hoàn toàn có thể tự thuyết tự thoại (tự hỏi tự trả lời), không nhìn cảm thụ bất luận kẻ nào bên cạnh. Đem Ngô Minh Hạo trước kia hội tụ vào phim của hắn lấy ra hết thảy nhìn qua một lần, Đông Phương Nhiêu bây giờ không biết Ngô Minh Hạo thô lỗ như vậy như thế nào quay được phim điện ảnh nhả nhặn, khoảng cách quá lớn đi .

Đông Phương Nhiêu lắc đầu một cái, “Không biết.” Tỏ rõ thái độ. Hoàn toàn không nhìn thấy nam nhân kia bởi vì những lời này mà thần sắc trở nên đen tối khó lường.

Ngô Minh Hạo cười hắc hắc, “Thế nào ngay cả hắn không biết, Hách Giai Giai cô là động vật quý hiếm hi hữu trong giới giải trí a, nhất định phải nuôi nhốt đứng lên bảo vệ!”

Đông Phương Nhiêu hết ý kiến, Ngô Minh Hạo này thật vòng vo, nói nửa ngày, trọng điểm một chút cũng chưa đề cập đến.

“Ngài khỏe chứ, tôi là Hách Giai Giai , diễn viên manh hài trong phim điện ảnh《manh đồng》của đạo diễn Ngô Minh Hạo “ Đông Phương Nhiêu quyết định cố gắng cứu tế.

Há liệu nam nhân kia câu hồn cười một tiếng, nói, “Cô mạnh khỏe, tôi là Phương Diễn. Hách Giai Giai tiểu thư hết sức quen mặt, không biết đã gặp ở đâu.”

Đông Phương Nhiêu ngũ lôi oanh đỉnh.

Phương Diễn!

Phương đại gia!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui