Ánh Sao Trong Gió


Mùa hè năm 2006, Đường San San chuyển từ Thủ đô về ngoại ô thành phố Hải.

Mùa thu năm ngoái, anh trai cô vừa kết hôn.

Chị dâu Tô Hiểu Giai có thai được bốn tháng, là sinh đôi nên bụng to hơn hẳn những phụ nữ bình thường, mùa hè năm đó chuyển từ quân thôn về nhà.

Ba cô và anh trai đều là lính đặc chủng của quốc gia, anh trai Đường Nhật Nam là Trung úy, ba cô Đường Vỹ Thiên bấy giờ đã lên được cấp Thiếu tướng, hai người quanh năm suốt tháng đều ở quân khu giáp biên giới, nên lúc trước Đường San San đều ở nhà chú hai.

Chú hai cô Đường Vỹ Toàn là chủ tịch tập đoàn Đường Thị.

Nhà chú hai còn có thím hai và hai anh họ là anh hai Đường Nhật Duy năm đó chuẩn bị tốt nghiệp Đại học Thủ đô cùng anh tư Đường Nhật Minh hơn cô một tuổi.

Đường San San cùng Đường Nhật Minh từ nhỏ đã làm bạn, cô thân với nhà chú hai hơn cả anh trai ruột và ba mình, chính vì thế nên lúc chị dâu trở về nhà, cô quay lại căn nhà thật sự của mình bỗng cảm thấy ngột ngạt.

Tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, lại thêm tự do đã quan, Đường San San bỗng không thích người chị dâu lớn hơn cô tận mười tuổi và lúc nào cũng nghiêm nghị này.

Chính vì thế, Đường San San thông báo với ba và anh trai một tiếng, nhờ quản gia giúp mình làm thủ tục về sống với ông bà.

Ông nội Đường San San là một sĩ quan, từng xông pha trận mạc.

Hòa bình lặp lại, ông tham gia quân đội đến hàm Thiếu tướng.

Năm đó, ông tham gia phá hủy một băng đảng buôn ma túy ở vùng biên giới phía tây nam, bị thương nặng ở chân.

Sau khi bình phục, ông xuất ngũ, đưa bà nội cô từ thủ đô đến một làng quê ven biển có tên là Tùng An ở phía đông thành phố Hải, mặc kệ sự khuyên can của ba cô."San San về rồi à?" Ông nội cô Đường Nhất Nguyên chống gậy tre, mặc bộ quần áo vải màu bạc, không nhìn ra đây từng là một vị tướng quân tài ba, oai hùng năm nào.

" Đi tàu có mệt lắm không con?""Dạ không ạ." Đường San San đi tàu từ thủ đô đến nhà ga nội thành thành phố Hải rồi từ trung tâm thành phố bắt xe về đây, vì mua vé giường nằm nên Đường San San chỉ có việc lên tàu và ngủ, còn đi xe về cũng chỉ mất gần một tiếng.

Quản gia của nhà cũng bảo sẽ đưa cô đi nhưng cô từ chối, muốn tự mình đi xa lần đầu tiên trong đời.

"Mà ông ơi, ông vào nhà đi chứ sao lại đi ra đây chờ cháu thế kia?""A San San về rồi à?" Bà nội cô Nhan Như Ý từng là một họa sĩ, là một người phụ nữ vui vẻ, phóng khoáng.

Lúc trẻ thường tự mình ngao du khắp nơi, ngắm nhìn thế giới để vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp.

Vì bà đặc biệt thích phong cảnh và khí hậu nơi đây nên sau này đã cùng ông nội chuyển về vùng ngoại ô này sống.


"Đói bụng không? Bà nội có nấu một số món ăn mà San San thích nè, vào nhà đi con!""Vâng ạ.

Con về đây ở với hai người hai người đừng ghét bỏ con nha!" Đường San San cười tít mắt."Chúng tôi nào dám cơ!" Bà nội Đường vỗ vào vai cô.

"Cô về đây sống với hai thân già chúng tôi chúng tôi còn vui không hết đấy!"Tiếng cười đùa vui vẻ vang lên trong ngôi nhà nhỏ nhắn lọt giữa khu vườn trồng đầy hoa."Ông Lâm, cháu biết đường đi rồi, lát nữa ông không cần đón cháu đâu."Đường San San bước xuống xe, lễ phép chào người quản gia lớn tuổi.

Ông Lâm đã theo ông nội cô từ khi còn rất trẻ, cũng là người đã chứng kiến sự trưởng thành của cả ba, chú hai, cô út cũng như tất cả anh em nhà cô.

Khi ông bà cô chuyển về đây sống, vợ chồng ông Lâm cũng đi theo giúp việc trong nhà."Cháu chắc là mình nhớ đường chứ?" Ông Lâm ngước mắt nhìn cô chủ nhỏ của mình, đáy mắt đầy sự quan tâm."Cháu nhớ rồi mà.

Ông về chơi cờ với ông nội cháu đi kẻo ông ấy buồn." Đường San San mỉm cười bước chân vào Trường số 2 ngoại thành - nơi cô sẽ theo học những năm trung học này.

Trường học nằm trên đường lớn dẫn từ đường quốc lộ vào huyện thành.

Cô cũng đã nghe ông Lâm nói rồi, cả huyện thành Tùng Giang này chỉ có một ngôi trường trung học duy nhất.

Dãy nhà bên phải giành cho học sinh sơ trung, dãy nhà bên trái giành cho học sinh cao trung, được ngăn cách bởi một sân cỏ rộng lớn.

Trường không lớn lắm, ba dãy nhà lớn cao ba tầng được xếp thành hình chữ U.

Rõ ràng so với trường cấp một của cô là một sự khác biệt rõ rệt.Nhưng Đường San San vốn không để tâm lắm.

Cô thích huyện thành nhỏ bé nhưng ấm áp này.

Đường San San đi theo chỉ dẫn của bác bảo vệ tự tìm đến phòng giáo vụ của trường nhận đồng phục mới.

Thủ tục nhập học của cô đã được ông Lâm làm hết cho rồi, hôm nay đến đây chỉ vì cô muốn đến xem trường mới như thế nào thôi."Em bây giờ mà không mua đồng phục và hoàn tất các khoản thu chi nữa thì sẽ không kịp nhập học đâu, tuần sau là bắt đầu nhập học rồi." Đường San San vừa bước chân vào phòng đã nghe tiếng nói của một người phụ nữ."Nhưng cô ơi, bây giờ em thật sự không đủ tiền." Đường San San xoay người lại nhìn.

Đó là một cậu bạn, có lẽ cũng là học sinh vừa chuyển cấp như cô.

Cậu ấy có nước da ngăm đen, mái tóc đen dày bị cháy nắng hết một nửa.

Bóng lưng dong dỏng cao, Đường San San cao 1m55 nhưng có lẽ chỉ mới đến vai của cậu bạn đó.

Gương mặt góc cạnh, khí chất trên người cậu tỏa ra không hề khớp với bộ quần áo cũ kĩ cậu mặc trên người.

"Vậy cô hoàn thành thủ tục cho Trác Nghiên giúp em.""Ba mẹ đâu?" Cô giáo vụ thở dài.


"Vì sao lại chỉ có mình em đi làm thủ tục nhập học vậy?""Em không có ba." Giọng nói trầm thấp mà kiên định, khác xa so với dáng vẻ của một cậu bé mười hai tuổi.

"Mẹ và bà em có việc bận không đến trường được.""Cô ơi, em đến lấy đồng phục ạ!" Đường San San cắt ngang câu chuyện của cậu bạn kia, khẽ cất giọng gọi cô giáo vụ.

"Đường San San lớp 1-2.""À, em đợi cô một chút.""Bạn cũng lớp 1-2 à? Rất vui được làm quen nha!" Đường San San mỉm cười chủ động bắt chuyện với cậu bạn kia, khẽ liếc mắt nhìn bảng tên trên hai bộ đòng phục.

Trác Phong, Trác Nghiên.""Ừm." Đáy mắt Trác Phong có chút bối rối thoáng qua.

Một cô bạn xa lạ nghe được câu chuyện hoàn cảnh gia đình cậu, liệu rằng đến khi đi học cô bạn này có đi đàm tếu với các bạn khác trong lớp không? "Bạn...!Cùng tôi nói chuyện một chút được không?""Được." Đường San San khá bất ngờ về đề nghị này nhưng cũng đi theo Trác Phong ra khỏi phòng."Bạn...!Tên là gì?" Trác Phong mở đầu câu chuyện bằng câu hỏi như thế."Đường San San." Đường San San cũng vui vẻ trả lời lại."Ừm tôi là Trác Phong." Trác Phong mím môi, cố gắng sắp xếp chữ trong đầu để có thể diễn đạt ý của mình một cách nhanh nhất.

"Tôi chỉ muốn nói là chuyện ngày hôm nay, tôi mong chỉ có một mình bạn biết thôi.

Bạn biết đấy, chúng ta học cùng lớp, tôi không mong các bạn khác sẽ biết đến hoàn cảnh của tôi và em gái tôi.

Tôi sợ con bé nó buồn và suy nghĩ nhiều.""Em gái bạn? Trác Nghiên?" Đường San San nhớ đến hai bộ đồng phục kia.

"Yên tâm đi, tôi hứa với bạn, tôi không phải kẻ tọc mạch.""Vậy thì được, tôi cảm ơn." Trác Phong khẽ cúi đầu, nhanh chóng xoay người đi."Bạn...!Đang thiếu tiền à?" Bỗng Đường San San thốt lên một câu như thế.

Cô ngay lúc đó cũng không biết vì sao mình lại hỏi một câu khiếm nhã như thế với một bạn nam chưa kịp quen biết nữa.

"Chỉ là tớ có nghe bạn nói chuyện với cô...!Ừm..." Thời gian như ngừng lại.

Đường San San cũng thấy rằng bóng lưng kia đã cứng lại.

"Bạn có muốn mượn một ít không?""Bạn..." Trác Phong xoay người nhìn Đường San San bằng một ánh mắt phức tạp xen lẫn khó hiểu.

"Phải, mình đang rất thiếu tiền.

Nhưng...""Vậy thì để mình cho bạn mượn.

Nhanh chóng làm thủ tục nhập học đi." Đường San San cắt ngang câu nói của Trác Phong, nhanh chóng lấy trong ví mình ra một số tiền không nhỏ.

"Từ từ rồi trả mình cũng được."Đối với một đại tiểu thư như Đường San San thì số tiền kia chỉ là một con số nhỏ, nhưng đối với Trác Phong thì nó lại quá lớn.


Nhưng thật sự bây giờ anh đang rất cần, rất cần tiền.

Tiền mua đồng phục, tiền làm thẻ cơm, tiền chữa bệnh cho mẹ.

Suốt mùa hè cậu đã giấu bà, giấu Trác Nghiên đi làm rồi, nhưng với một cậu bé mười hai tuổi thì công việc kia kiếm được quá ít ỏi, nó thậm chí còn không đủ tiền nhập học cho cậu và Trác Nghiên nữa."Cảm ơn bạn." Trác Phong không còn cách nào khác ngoài việc cầm số tiền kia.

"Nhưng..." Nhưng cậu sợ rằng cô gái này sẽ đòi hỏi chuyện gì quá đáng, sẽ sợ rằng mình mắc nợ cô ấy thêm nhiều nhiều nữa."Nhưng mà tớ có điều kiện đấy." Đường San San mỉm cười.

"Tớ vừa chuyển về đây, vốn chẳng có bạn bè gì, tớ muốn làm bạn với cậu."Trác Phong ngẩn người khi nghe "điều kiện" của cô bạn trước mặt.

Làm bạn ư...!"Bạn"..."Được." Đây là nụ cười đầu tiên Trác Phong giành cho Đường San San từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện.

Cô nghiêng đầu ngắm nhìn anh, trong một phút bất chợt trái tim nhỏ bé kia khẽ rung động một chút.

Ánh nắng chiều rực rỡ xuyên qua tán lá xanh, khẽ hắt lên gương mặt cậu bạn kia.

Một cậu bạn mười hai tuổi vừa có nét tinh nghịch, lại vừa có nét trưởng thành so với các bạn đồng trang lứa.

"Cảm ơn cậu.""Không có gì." Đường San San khẽ gật đầu rồi lại ngước mắt nhìn lên cao.

Phía sau lưng cậu là một cây ước nguyện lớn.

Từng cơn gió cuối thu thổi qua, những sợi dây đỏ lại đung đưa theo nhịp.

Cả người và cảnh bỗng tạo nên một bức tranh đẹp đến lạ.

"Vậy cậu vào trong đi, tớ về nhé!"Lần đầu gặp nhau của Đường San San và Trác Phong là thế đấy.Thế gian này có biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ, đưa con người kéo lại gần nhau hơn.

Có những cuộc gặp gỡ cứ ngỡ là vô tình vô ý, nhưng hóa ra lại là món quà đặc biệt của số phận.

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa Đường San San và Trác Phong cũng là như thế.

Cuộc gặp gỡ này cứ ngỡ như tình cờ, nhưng lại như đã được định mệnh sắp đặt sẵn.

Cô bé Đường San San vui vẻ, đáng yêu có được người bạn đầu tiên sau khi về huyện thành này như thế đấy.

Nhưng cũng chẳng ai biết được mối quan hệ giữa họ dần dần sẽ khắng khít hơn thế, dần dần sẽ đặc biệt hơn thế.

Và cũng không ai biết được rằng, chỉ vi một lời đề nghị "cho mượn" của Đường San San đã vô tình đẩy cả cô và anh vào một mối quan hệ bế tắc khiến cả hai bỏ qua bốn năm dài ròng rã, đến mức tưởng chừng như đã mất nhau hoàn toàn rồi.Nhưng cũng thật may, sợi tơ hồng kia đã có thể kéo họ một lần nữa tìm về bên nhau..."Đường San San, cậu đi bộ à?" Trác Phong vừa hoàn tất thủ tục đi ra khỏi cổng trường liền gặp Đường San San đang chậm rãi bước đi."Vì tớ muốn ngắm nhìn cảnh vật xung quanh." Đường San San nghe tiếng gọi liền dừng bước.

"Muốn đi một vòng nơi này xem nó có khác gì nơi tớ sống trước đây không?""Vậy nếu cậu không ngại thì lên xe đi tớ đưa cậu đi một vòng quanh huyện thành." Trác Phong ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi nhỏ.


Cậu sợ cô gái này chê chiếc xe đạp cũ kĩ của mình."Được." Thật may là cô đã đồng ý lời mời của cậu.

"Nhưng có làm phiền cậu không?""Không đâu.

Lên đi." Trác Phong lắc đầu, vui vẻ làm một hướng dẫn viên nghiệp dư cho cô bạn Đường San San mới quen này.Chiếc xe đạp cũ đạp qua khắp mọi ngõ ngách của làng nhỏ, cô bé mười hai tuổi vẫn còn vô cùng lạ lẫm với mọi thứ, thích thú xen lẫn tò mò mà hỏi han nhiều điều.

Cậu nhóc ngồi trước cũng không cảm thấy phiền, vẫn rất vui vẻ giải đáp mọi thắc mắc của cô bạn mới quen.

Ánh chiều tà hắt lên bóng hai đứa trẻ, cung đường xinh đẹp chạy dọc bờ biển tràn ngập tiếng cười của cô gái nhỏ."Tớ đưa cậu đến nơi này!" Trác Phong bỗng nhiên xoay đầu, nói nhỏ với Đường San San.

Không hiểu sao trong lòng cậu dâng lên một đoạn ngọt ngào không hiểu được.

Cậu bỗng dưng muốn cho cô bạn mới quen này biết một mặt rất khác của cậu.Đường San San mỉm cười gật đầu, mái tóc dài khẽ tung bay trong ánh nắng vàng.

Cô thích mùi vị mằn mặn của gió biển này, thích cảm giác đạp xe dọc theo bờ biển trong ánh hoàng hôn như thế này.

Thật thích thú!Chiếc xe đạp dừng lại sau khi đánh một vòng lên đồi.

Đường San San nhìn về nơi Trác Phong chỉ tay, cô cứ nghĩ đó là một vách đá cụt, nhưng nhìn xuyên qua hàng thông hóa ra là một mỏm đá nhô ra, chạy một đường thấp dần đến sát bờ biển.

Đường San San nhìn xuống, độ cao có lẽ hơn 10m so với mặt nước biển, nhưng con đường dẫn xuống lại vô cùng đẹp.

Từng cơn sóng trắng vỗ lên phiến đá lớn tung bọt trắng xóa."Đồi cỏ này mọi người trong làng cũng ít đến, ngay cả lũ trẻ cũng không thích tụ tập ở đây, bởi chẳng có gì cả, nhưng tớ thích con đường đá này nhất.

Mỗi khi có chuyện gì buồn, tớ lại đến đây, trèo xuống dưới kia ngồi, nhìn từng cơn sóng vỗ vào chân tớ.

Ở đây ngắm sao cũng đẹp lắm, tối nào trời quang, cậu thích thì tớ sẽ đưa cậu đến đây, được chứ?" Trác Phong nhìn vẻ thích thú của Đường San San, khẽ mỉm cười.

Ở cô gái này có một sức hút kỳ lạ thật."Tớ muốn xuống đó xem thử!" Đường San San nhìn từ trên nhìn xuống mỏm đá như bậc thang liền nổi tò mò.

Từng phiến đá lớn nhỏ chồng lên nhau, tạo thành một con đường gồ ghề thật là khiến cô muốn khám phá"Được thôi, nắm tay tớ nhé.

Cẩn thận kẻo ngã." Trác Phong cũng gật đầu với cô bạn.Mặt trời dần xuống biển, từ góc nhìn của Đường San San, dường như cô đang đứng ở đường chân trời vậy.

Xung quanh là biển được nhuộm một màu đỏ rực như một tấm lụa đào.

Mặt trời to lớn, soi bóng xuống mặt nước."Lúc đầu đúng là hơi sợ, nhưng mà leo xuống rồi lại thấy thích." Đường San San và Trác Phong ngồi sau một phiến đá lớn, nhìn sóng biển đánh lên xung quanh mình.

"Cậu ở đây thích thật đấy!""Nhưng có đôi khi, tớ lại thích cuộc sống của cậu.

Thành phố lớ chắc đẹp lắm nhỉ?" Trác Phong lắc đầu, ánh mắt nhìn theo mặt trời."Ở đây mọi người đều rất nghèo....!Tớ thật sự muốn mình có cuộc sống tốt hơn, để mẹ tớ có cơ hội chữa bệnh tốt nhất, bà tớ không phải già rồi mà vẫn phải bươn chải khổ cực nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận