Ánh Sao Trong Gió


"Đường San San, đã lâu không gặp." Đường San San và Trác Nghiên đang vui vẻ chụp ảnh trong bộ quần áo cử nhân thì nghe tiếng giày cao gót bình thản bước đến.

Đường San San xoay người nhìn người phụ nữ duyên dáng trước mặt mình."Chị...!An An." Đường San San suýt nữa gọi nhầm thành chị họ, cũng may là đã sửa lại kịp.

Làm bạn với Trác Nghiên mười năm, cô vẫn chưa cho cô ấy biết gia thế thật sự của mình."Nghiên Nghiên, chụp cho chị và San San một bức hình chung nhé." Trịnh An An mỉm cười nhìn Trác Nghiên."Thôi đi, chụp ảnh với chị em bị dìm nhan sắc lắm." Đường San San bĩu môi.

"Một nữ minh tinh như em mà lại bị một người phụ nữ hai con như chị dùng nhan sắc xinh đẹp và một núi tiền đè ngộp thở, thật không công bằng.""Thế thì đừng làm minh tinh nữa." Trịnh An An nháy mắt.

"Về làm đại tiểu thư nhà họ Đường nào.""Trịnh - An - An!" Đường San San đen mặt.

"Chị trêu em à?""Nào hai người nhìn đây, ba hai một!" Trác Nghiên bắt chước dáng vẻ của một nhiếp ảnh gia.

"Rồi rồi đổi kiểu! Rồi, San San, chụp cho tớ và chị Trịnh một bức nào."Trịnh An An - chị họ Đường San San.

Mười tám tuổi được giải nhất cuộc thi thiết kế cho người mới tại P, nhận được thư mời nhập học ở một trường đại học bên đó, nhưng cuối cùng lại chọn theo học ở Học viện Nghệ thuật Hải Thành trước cô một khóa.

Chương trình học bốn năm, cô đem biến thành hai năm, năm hai mốt tuổi đã tốt nghiệp với bằng Xuất sắc, thuận lợi mở ra công ty thời trang Almira.

Anh rể cũng không tầm thường, hai hai tuổi đã là tiến sĩ, về nước gầy dựng sự nghiệp, sau bốn năm đã nắm trong tay chuỗi trường học và bệnh viện có sự góp vốn của chính phủ - Lục Thị.

Chị họ cùng năm đó mang thai, nhanh chóng kết hôn, sinh ra một cặp long phụng đến giờ vừa tròn ba tuổi.Chị họ chính là tấm gương sáng cho Đường San San.

Nhưng cô thật sự, không còn tin vào tình yêu đâu."Được được.

Cậu sang tạo dáng đi." Đường San San vui vẻ nhận lấy máy ảnh, thoáng nhìn Trác Nghiên trông có vẻ đã khôi phục lại thần sắc, không còn dáng vẻ khóc lóc đến mặt mũi nhem nhuốc như lúc nãy nữa.

"Rồi chị An An chụp cho chúng em mấy tấm chung nhé!""Được thôi.""Cô Trịnh này, phiền cô có thể chụp cho tôi với hai người đẹp ở đây một tấm được không?" Tiếng máy ảnh tách tách vang lên, cả ba cô gái đều không biết người đàn ông kia đã xuất hiện bên cạnh từ khi nào."Hửm, cậu Cố đây cũng có hứng thú chụp ảnh với nữ minh tinh Đường đây à?" Trịnh An An nhướn mày trêu ghẹo.

"Được thôi.""Chị..." Đường San San thoáng thay đổi sắc mặt, khẽ nhìn Trác Nghiên đang đứng bên cạnh."Vậy tôi xin nhường chỗ cho anh Cố đây rồi." Trác Nghiên đáp lại ánh mắt của Đường San San bằng một nụ cười khó hiểu rồi bước đến chỗ của Trịnh An An."Cảm ơn, nhưng tôi vẫn muốn chụp ảnh chung với em nữa." Cố Trác Phong tiến đến, tự nhiên tay ôm ấy bả vai của Đường San San, kéo cô vào lòng.

"Cười lên nào.""Hửm?" Trịnh An An nhìn đôi trai xinh gái đẹp như tạc tượng qua chiếc máy ảnh nhỏ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

Người đàn ông cao lớn mặc vest đen, một tay bỏ túi quần, một tay ôm chặt lấy bả vai cô gái.

Cô gái xinh đẹp cao ngạo miệng nở một nụ cười "thương mai", cơ thể khẽ né tránh bàn tay kia nhưng không thành.


Dẫu có thể hiện tự nhiên nhất có thể trước ống kính nhưng Trịnh An An nhìn cô em gái này từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể không nhận ra vẻ cứng đờ của cô được.

"Đẹp lắm.

Tiếp đến, Trác Nghiên, vào đi.""Bèo nước gặp nhau, hà tất phải như vậy cơ chứ?" Trác Nghiên nở nụ cười châm biếm nhìn Cố Trác Phong.

"Không lẽ đối với em gái qua đường nào anh Cố đây cũng có nhã hứng chụp một tấm à? Thế thì anh chỉ cần đi dạo một vòng quanh khuôn viên trường tôi thì đã có vô số cô gái muốn nhào vào lòng anh đấy.

Anh cũng không cần làm khó tôi như vậy đâu.

Học viện này thứ không thiếu nhất chính là người đẹp, càng không thiếu hơn là người đẹp sẵn lòng muốn làm bạn gái của anh Cố đây.""Nhưng mà mối quan hệ chúng ta làm sao có thể gọi là bạn trai bạn gái được chứ." Cố Trác Phong nhìn Trác Nghiên như con nhím xù lông cũng không lấy một tia giận dỗi.

"Hơn nữa, cùng một bụng mẹ chui ra làm sao gọi là bèo nước gặp nhau được, có đúng không cô Đường?""Haha, anh còn biết chúng ta cùng một mẹ cơ chứ." Trác nghiên nhếch môi, nở ra một nụ cười châm biếm.

"Nhưng tiếc là anh họ Cố, tôi họ Trác.

Trác Nghiên tôi và Cố Phong anh kể từ năm mười tám tuổi đã không còn một mối quan hệ huyết thống nào nữa rồi, mời anh Cố đây đi giùm cho.

Anh Cố cao cao tại thượng nhà Cố Thị, thứ không thiếu nhất chính là em gái.

Tôi họ Trác, không xứng đáng làm em gái của anh.

Mời anh đi khuất mắt tôi giùm cho.

NÀY!""Yên lặng nào, Nghiên Nghiên." Cố Trác Phong kéo Trác Nghiên vào lòng.

"Anh em chúng ta đã cùng trải qua tất cả những lễ tốt nghiệp cùng nhau, từ Tiểu học đến Trung học, nên lần này anh muốn có một tấm ảnh cùng em lúc em kết thúc đời sinh viên của mình.

Còn tất cả mọi chuyện có thể để sau anh giải thích được không?""Cố Phong!" Đường San San cũng bắt chước Trác Nghiên trực tiếp bỏ một chữ trong tên Cố Trác Phong đi, cô nghiến răng nhìn anh.

"Buông Nghiên Nghiên ra.

nếu không tôi không tha anh đâu.""Được." Cố Trác Phong mỉm cười nhìn Đường San San.


"Nghe lời em tất.

Nhưng anh muốn chụp ảnh với người quản lý của em đây, làm sao bây giờ?""San San, nhanh lên, có một vài học sinh chú ý đến đây rồi." Trịnh An An kéo tay Đường San San."Hừ, vô sỉ.

Một tấm ảnh thôi mà, xem như cho người hâm mộ cuồng nhiệt vậy." Trác Nghiên khẽ nhếch môi, bày ra dáng vẻ cao ngạo như một chú công đứng bên cạnh Cố Trác Phong.

Cố Trác Phong lại bày ra dáng vẻ vô sỉ thoải mái mà khoác vai Trác Nghiên."Được rồi, Cố tổng.

Anh hài lòng rồi chứ?" Trác Nghiên xoay người thoát khỏi cánh tay anh.

"Ảnh của anh tối nay tôi sẽ gửi qua tài khoản DeamCast giúp anh, tài khoản của anh là gì, quét tôi đi.""Được thôi." Cố Trác Phong khẽ gật đầu.

"Hẹn gặp lại.""Hừ." Trác Nghiên nhếch môi, ngạo nghễ đáp lại anh.

"Nếu có thể, tôi không mong cả đời này sẽ gặp anh lại một lần nữa đâu.""Anh Cố này." Đường San San tiến đến nắm lấy tay Trác Nghiên.

"Anh là chủ tịch của Trác Thụy, chúng tôi là nhân viên của Tinh Huy.

Theo lý mà nói thì chúng ta không nên gặp nhau mới phải.

Anh không sợ bị anti nhưng tôi thì sợ lắn.

Nên là tôi không muốn có một ngày nào đó mình bị lên báo bởi lý do "mồi chài CEO Trác Thụy" hay "có dã tâm một chân đạp hai thuyền đâu".

Tinh Huy và Trác Thụy là kẻ thù không đội trời chung, nên tôi cũng mong anh tự giác tránh xa quản lý của tôi ra một chút.

Tôi cảm ơn.""Rời Tinh Huy đi, không phải ở đó em luôn bị chèn ép sao?" Cố Trác Phong nhìn cô gái vừa vạch rõ mối quan hệ với anh kia, trong tim bỗng như có một nhát dao đâm mạnh vào.

"Sang công ty nào đó cũng được, Đường Nghệ cũng được, Trác Thụy cũng được, nơi nào em có thể phát triển được tốt hơn ấy.""Hahahahaha!" Đường San San như đang nghe chuyện cười.

"Tôi như thế nào anh cũng không cần quan tâm.

Hơn nữa, cho dù có chuyện gì, tôi cũng không bao giờ đầu quân cho Trác Thụy.


NEVER!""Đi San San, đừng nói nhiều với anh ta nữa." Trác Nghiên kéo tay Đường San San xoay người rời đi.Cố Trác Phong nhìn bóng lưng của hai cô gái quan trọng nhất duy nhất trong cuộc đời anh, ánh mắt lộ tia phức tạp.

Vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Trong một phút bất chợt nào đó, Cố Trác Phong đã cho rằng bản thân sai thật rồi.

Có lẽ lúc đó anh không nên rời đi, sẽ không khiến cho mối quan hệ giữa anh và hai cô gái nhỏ đó tiến đến cục diện không thể cứu vãn như ngày hôm nay.Tối hôm ấy, Đường San San náo loạn một trận với anh chị của mình, thành công giành được một bữa ăn thịnh soạn."Ái chà, hôm nay ăn ngon quá!" Đường San San vỗ vỗ bụng tròn của mình.

"Hiếm khi được tổng giám đốc của Đường Thị mời ăn thế này cơ.""Đường San San, em là heo à?" Đường Nhật Duy khẽ nhếch môi, đánh tay lái chạy một đường vào trong tiểu khu nơi Đường San San ở.

"Em có ý thức của diễn viên nổi tiếng không vậy?""Hôm nay là bữa tiệc mừng em tốt nghiệp nhá." Đường San San bĩu môi.

"Hai chị thấy đúng không? Thế mà anh ấy không cho em ăn kìa.""Thôi không sao, ăn nhiều mới khỏe được." Chị dâu Diệp Minh Châu ngồi ghế phụ lái khẽ bật cười.

"Chị cũng ở trong giới này, biết các diễn viên phải giữ dáng cực khổ như thế nào.

Còn tiểu công chúa nhà chúng ta vốn ăn nhiều mà không mập rồi thì cứ ăn thoải mái đi.

Anh trai em không thiếu tiền đâu.""Anh hai à." Chị họ Trịnh San San ngồi bên cạnh Đường San San cũng bật cười.

"Đừng nói là chỉ có một vài món ăn như thế mà anh cũng tiếc với em gái mình chứ?""Rõ là tiền túi của anh do chị dâu em giữ cả, một ngày được chị ý phát cho vài tờ tiền lẻ để tiêu xài." Đường Nhật Duy giả vờ mèo khóc chuột.

"Mãi mới giành giụm được bao nhiêu đó mà đã bị bọn em ăn sạch rồi.

Á á vợ vợ, hạ thủ lưu tình.""Há há Diệp đại đạo diễn quả là cao tay, bái phục!" Đường San San bật cười.

"Thôi em lên nhà đây, tạm biệt mọi người.""San San, giờ này con gái đi một mình nguy hiểm lắm." Đường Nhật Duy cũng mặc áo khoác, đội mũ và đeo kính râm vào rồi bước ra khỏi xe.

"Để anh đưa em lên nhà.""Đúng đó, bao nhiêu vụ tấn công người nổi tiếng trong thang máy rồi." Diệp Minh Châu khẽ gật đầu."Em ở trong xe với chị dâu không sao đâu." Trịnh An An cũng xua tay.

"Anh đưa San San lên nhà đi cho an toàn.""Đi thôi.

Đừng nhì nhằng nữa." Đường Nhật Duy kéo tay Đường San San.

Cô cũng không từ chối nữa, lễ phép chào hai chị rồi đi cùng Đường Nhật Duy vào trong khu chung cư.Nhưng cả bốn người đều không hề hay biết cảnh tượng đó đã lọt vào máy ảnh của một người nào đó."San San!" Sáng hôm nay không có lịch trình, Đường San San tự thưởng cho mình một buổi ngủ nướng thêm một chút.

Nhưng cũng chưa qua bao lâu,.cô đã nghe tiếng gọi thất thanh của Trác Nghiên."Có chuyện gì thế?" Đường San San bật dậy ngơ ngâc nhìn cô bạn thân của mình.

"Cháy nhà à?""Còn hơn cả cháy nhà!" Trác Nghiên khẽ tức giận.

"Tin đồn hẹn hò của cậu đã bị khui ra rồi.""HẢ?" Đường San San nghe nói xong mà nghệt mặt ra.


"Cậu có bạn trai từ khi nào mà giấu tớ vậy?""..." Cô có bạn trai lúc nào mà cô còn không biết đấy."Thôi tớ không nói chuyện với cậu nữa." Trác Nghiên xoay người rời đi.

"Bữa sáng trong bếp, đừng ra khỏi nhà, đừng lên mạng.

Tớ đến công ty gặp chị Hứa đây."Đường San San khẽ gật đầu, ngơ ngác tiêu hóa tin tức vừa rồi kia.

Sau khi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, trí não cô mới hồi phục lại đôi chút.

Năm năm vào nghề, dẫu công ty có ép cô xào couple nhiều lần nhưng cô kiên quyết không đồng ý.

Thế nên là từ đó đến giờ cô chưa dính phải vụ bê bối hẹn hò nào.Suy nghĩ đầu tiên của Đường San San là Cố Trác Phong, dẫu sao hôm qua anh ta cũng kiếm chuyện với cô thế cơ mà.

Lúc đó cũng đông người, có khi có người chụp ảnh lại rồi đăng lên cũng nên.

Đường San San quyết định dùng tài khoản phụ của mình vào xem.Đập vào mắt Đường San San là tiêu đề: Tiểu hoa đán Đường Tuyết Tranh bắt gặp hẹn hò với trai lạ, được đưa về đến tận nhà, bên cạnh là một chữ Bạo đỏ rực.

Đường San San cảm thấy miếng bánh mì trong miệng mình dường như không còn mùi vị gì nữa.

Cô cũng đã lờ mờ đoán ra được chuyện gì rồi.

Ấn vào trong ảnh đính kèm là cảnh cô mang khẩu trang và kính râm, đứng bên cạnh là một người đàn ông ăn mặc che kĩ càng với chiếc xe hơi Lamborghini đời mới nhất.

Có thể người khác không biết nhưng Đường San San có nhắm mắt cũng nhìn ra ông anh hai nhà mình - Đường Nhật Duy.

Hơn nữa bức ảnh vừa được chụp vào tối hôm qua, lúc Đường Nhật Duy đưa cô lên nhà.Nghĩ cũng lạ thật, lúc đó cô đã cảnh giác nhìn xung quanh không hề phát hiện ra một tên paparazzi nào cả.

Hơn nữa khu nhà cô sống là khu nhà của Tinh Huy cho nghệ sĩ nhà mình, chỉ có người có thẻ ra vào mới có thể vào được nơi này, vậy chắc chắn ở đây không thể có paparazzi rình rập một cách bất ngờ vậy được.

Chỉ có thể là một nghệ sĩ nào đó của Tinh Huy mà thôi.

Nhưng như vậy có nghĩa gì chứ? Là có người muốn hạ bệ cô sao?Đường San San gọi cho Trác Nghiên giải thích chuyện tối hôm qua, vờ bảo rằng đó là bạn của mình.

Lúc đó trong xe có cả chị An An và một người nữa nhưng kính xe làm theo kiểu che khuất, bên ngoài không thể thấy bên trong có những gì được.

Trác Nghiên nghe xong cũng tỏ vẻ biết rồi, cô ấy đang cùng công ty đè chuyện này xuống.

Dẫu sao cũng là tin đồn hẹn hò, chỉ cần phản bác lại rằng hi người họ chỉ là bạn cùng đi ăn chúc mừng tốt nghiệp là sẽ không sao.

Đường San San gật gù, tỏ vẻ đã biết rồi tắt điện thoại, không quên nói cảm ơn với Trác Nghiên và Hứa Mỹ.Đường San San không bận tâm nữa, dễ gì có được một buổi sáng thoải mái như thế này, cô quyết định ăn sáng xong rồi đi cày phim thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận