Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Nói mấy chữ cuối cùng “Mẹ của Mộng Mộng” thì giọng điệu của anh vô cùng dịu dàng, ánh mắt sắc bén cũng biến thành hòa nhã, đồng thời lơ đãng lộ ra vẻ đau thương và khổ sở khó che giấu.

“Con mắt của cô cũng sạch sẽ như cô ấy, tôi tin tưởng lòng của cô cũng sẽ thuần khiết lương thiện như cô ấy!” Thạch Vũ liếc nhìn cô, nhẹ nhàng nói.

Lâm Tuyết nhàn nhạt cười, khẽ nói: “Cám ơn!”

Thạch Vũ giết chết con nhà quyền quý cưỡng gian xong rồi giết chết vợ anh, mang theo đứa bé trốn tới đây, có thể thấy được anh có vẻ chính trực của đàn ông. Người trọng tình trọng nghĩa như vậy, có ân sẽ báo có oán phải trả, vì Lương Tuấn Đào nhìn trúng nhân phẩm của anh ta nên mới dám mạo hiểm đánh cược người nhìn như người dưng này.

“Tôi có thỉnh cầu, nếu anh tin tưởng tôi, nên đồng ý tôi có được không?” Lâm Tuyết biết yêu cầu của mình hơi kỳ lạ, nhưng cô muốn thử một lần! Mộng Mộng còn nhỏ, mà hoàn cảnh sinh tồn này quá không thích hợp cho sự phát triển của con bé!

“Cô nói đi!” Trên gương mặt cương nghị của Thạch Vũ có vẻ dịu dàng và hiền hòa không giống ngày thường.

“Tôi muốn… Mang theo Mộng Mộng đi cùng!” Thấy Thạch Vũ bỗng nhiên biến sắc, cô vội nói tiếp, “Anh đừng kích động, hãy nghe tôi nói! Tôi sẽ không lừa bán con bé, cũng không phải dùng con bé làm con tin uy hiếp anh, chỉ có điều đáng thương cho tình cảnh bây giờ của con bé…”

“Không cần phải nói!” Thạch Vũ khoát tay dứt khoát từ chối, “Tôi sẽ không để cho con bé rời khỏi tôi! Con bé đã không có mẹ, đi theo tôi dù khổ một chút, nhưng ít nhất con bé còn có cha!”

Ý nghĩ này cũng đúng! Lâm Tuyết cũng không kiên trì nữa, dù sao Thạch Vũ mới là người giám hộ của Mộng Mộng.

Nói lời cáo từ thì Thạch Vũ lại hỏi cô: “Tới nơi này bao lâu, cô chưa từng nhìn ruộng anh túc đúng không?”

Anh túc? Chính là cách gọi của hoa thuốc phiện! Lâm Tuyết lắc đầu, nói: “Đó không phải là ma túy sao? Có gì để nhìn?”

Ngũ quan khắc sâu của Thạch Vũ hiện lên ý cười, nói: “Ruộng hoa anh túc ở tam giác vàng nổi danh toàn cầu, cô không lạc vào cảnh giới kỳ lạ đó, vĩnh viễn không biết nó đẹp đến cỡ nào!”

Thật sao? Dù sao phải về nước rồi, trước khi đi xem ruộng hoa nổi tiếng trên thế giới này cũng là chuyến đi không tệ, “Chung quanh đây có ruộng hoa sao? Tôi thấy tất cả đều là cây to!”

“Người ngoài không tìm được, tôi dẫn cô đi!” Thạch Vũ xung phong nhận việc nói.Ruộng hoa nằm ở chỗ sâu trong rừng rậm, đi hơn nửa giờ, khó trách Thạch Vũ nói người ngoài bình thường không tìm được.

Lần đầu tiên Lâm Tuyết nhìn thấy cánh đồng hoa anh túc như biển lớn không giới hạn thì khiếp sợ tuyệt đối không thua kinh ngạc khi nhìn thấy cánh đồng hoa lavender ở Provence nước Pháp.

Quá đẹp! Hoa anh túc màu đỏ như lửa trải khắp núi đồi, gần như bao trùm toàn bộ mặt đất. Màu đỏ như lửa làm chủ, còn có màu khác như màu đỏ mào gà, màu hồng phấn, màu đỏ tím còn có màu vàng… Nở rộ hừng hực khí thế, cái đẹp và sức sống bừng bừng của nó đủ để khiến bất cứ người nào tiếc hận.

Lâm Tuyết rong chơi trên biển hoa, thán phục cái đẹp của nó, đồng thời không thể tin tưởng được hoa xinh đẹp nhất cõi đời này lại là nguồn gốc của ma túy! Vẻ đẹp mang độc càng thêm mê hoặc gian ác, cho nên có rất nhiều người bị thuốc phiện làm mê muội không cách nào tự kiềm chế.

Hái hoa anh túc đủ màu sắc, chỉ trong chốc lát đã bó thành một bó to, Thạch Vũ nói: “Cầm lấy, tôi đan cho cô một giỏ hoa! Mang về chơi!”

Ham chơi nhất thời, Lâm Tuyết giao chỗ hoa anh túc này cho Thạch Vũ, hai người ngồi chỗ mát mẻ, nhìn anh đan giỏ hoa.

Thạch Vũ có một đôi tay khéo léo, cây hoa như nhảy múa dưới bàn tay anh, chỉ chốc lát sau đã đan thành một giỏ hoa anh túc tươi mới.

Mang theo giỏ hoa này, Lâm Tuyết nhìn thế nào cũng thích, liền xách ở trong tay thưởng thức, nói với anh: “Cám ơn nha!”

Có lẽ do biển hoa xinh đẹp đầu độc tâm trí, có lẽ nụ cười của cô gái quá mức xinh đẹp động lòng người, có lẽ nhất thời không kiềm chế được, Thạch Vũ thế mà lại cúi đầu hôn lên mặt cô một cái.

Điều này khiến cho người ta bất ngờ rồi, Lâm Tuyết như gặp kẻ địch, vội vàng né tránh xa xa, đồng thời đề phòng lạnh lùng liếc nhìn anh ta. Mà vẻ mặt đối phương lại rất bình tĩnh, thậm chí mơ hồ có chút hy vọng nhìn cô.

Khuôn mặt tươi cười trầm xuống, Lâm Tuyết nghiêm nghị cảnh cáo: “Tôi là người đã có chồng, hy vọng cử chỉ của anh tự trọng một chút!”

Thạch Vũ thấy cô tức giận, cũng cảm giác hành động của mình hơi càn rỡ. Hết cách rồi, hành động vừa rồi của anh hoàn toàn không chịu sự khống chế của não bộ, cứ hôn cô như vậy, giống như bị ma quỷ ám ảnh. Sắc mặt hơi lúng túng, vì để tránh cho không khí lạnh cứng trong nháy mắt, anh đề nghị: “Tôi đưa cô trở về thôi!”

“Không cần! Tự tôi đi!” Lâm Tuyết ném giỏ hoa kia đi, xoay người sải bước về con đường lúc đi tới.

Cậy vào bây giờ là ban ngày, mặt trời chiếu trên cao, mặc dù con đường khó đi, cô cũng có lòng tin đi ra ngoài. Cố ý bước nhanh hơn, kéo dài khoảng cách với Thạch Vũ.

Có lẽ cô quá khinh suất rồi, không chú ý ảnh hưởng, không nên đơn độc ra ngoài cùng Thạch Vũ, cảm giác anh ta không giống như đồ háo sắc, tuy nhiên lại không nghĩ đến hành động của mình khiến cho anh ta nghĩ sai.

Bắt đầu từ bây giờ, cô nhất định phải trói buộc hành động và lời nói của mình, kiên quyết không thể để cho đối phương thêm bất cứ lý do và lấy cớ hiểu lầm gì.Thạch Vũ chỉ có thể theo cô từ xa xa, định kêu cô đi chậm lại một chút, nhưng sợ cô sẽ hiểu lầm anh có ý đồ xấu. Tính cách của anh vốn tương đối trầm mặc không giỏi nói chuyện, thấy Lâm Tuyết tức giận, càng không biết nên giải thích như thế nào cho phải.

Hai người đều cố ý kéo dài khoảng cách, cho đến khi trong lúc vô tình Lâm Tuyết bước đi hơi xa.

Rừng nhiệt đới rậm rạp che khuất ánh mặt trời, bụi cây dây leo cỏ xanh tận dụng mọi chốn, ở chỗ này gần như nguy hiểm giống như biển rộng mênh mông, hơi không chú ý sẽ bi lạc trong mảnh đại dương màu xanh lục này.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, đợi đến khi Thạch Vũ phát hiện không thấy Lâm Tuyết, cuối cùng kéo căng cổ họng la lên, cũng không có bất kỳ hồi âm nào!

“Lâm Tuyết? Cô đang ở đâu? Nghe được lời nói của tôi không? Đừng chạy loạn, rất nguy hiểm!” Thạch Vũ kêu hết lần này đến lần khác, nhưng thủy chung không nghe thấy Lâm Tuyết đáp lại.

Cô là một người phụ nữ thông minh, thời điểm này không thể nào cố ý giận dỗi không để ý tới anh, nhất định đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Hoặc đạp nhầm vào bẫy thú, hoặc chính là bị rắn độc cắn bị thương hôn mê bất tỉnh. Cổ họng Thạch Vũ kêu đến khô rát rồi, núi rừng yên tĩnh trừ tiếng gió núi thổi qua và tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót ra thì không có bất cứ động tĩnh gì.

Lâm Tuyết không biết mình té xỉu như thế nào, cô nhớ mình đang đi trên đường về, chân dột nhiên chợt lạnh, giống như bị con muỗi chích một phát, lập tức đã mất đi tri giác.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, nằm ở trong một gian phòng ngủ trang trí xa hoa, bên cạnh hình như đứng không ít người, đang nhỏ giọng trò chuyện với nhau, mà trọng điểm của lời nói lại chính là cô.

“… Căn cứ vào mẫu máu bước đầu phán đoán cô ấy chắc là con gái ruột thịt của Hoắc tiên sinh, dĩ nhiên cuối cùng vẫn phải chờ đợi kết quả giám định DNA ra mới có thể xác định!”

Một giọng nói già nua lại vô cùng kích động vang lên: “Thật tốt quá! Tôi biết ngay Tịnh Sơ sẽ không tùy tiện giao thân cho người đàn ông khác… Chỉ có điều tại sao con bé lại gọi tên đàn ông Lâm Văn Bác là cha?”

Tiếp theo nghe được giọng một người đàn ông trẻ tuổi hơn quen tai đáp lại: “Thân phận của Lâm Tuyết là con gái riêng của Lâm Văn Bác, lúc mười tuổi do dì của cô ấy dẫn tới nhà họ Lâm đi theo Lâm Văn Bác sống cùng!”

“Hoắc tiên sinh, còn có một việc cần báo cáo với ngài, chính là khi tôi làm xét nghiệm máu cho cô ấy, phát hiện cô ấy mang thai!”

“Hả?” Âm thanh già nua này hiển nhiên rất kinh ngạc, còn mơ hồ mang theo rối rắm, “Con bé mang thai đứa nhỏ nhà họ Lương?”

Bọn họ đang nói cái gì? Lâm Tuyết giật mình không nhỏ, vội vàng quay đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện người nói chuyện bên giường theo thứ tự là một vị bác sỹ mặc áo choàng dài cùng với một ông cụ dáng vẻ gầy gò, mặt khác cô nhận ra người đàn ông trẻ tuổi có giọng nói hơi quen thuộc kia, bởi vì anh ta chính là Hoắc Vân Phi!

Thấy Lâm Tuyết tỉnh, mấy người đang nói chuyện lập tức ngừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô. d

Một hồi lâu, trên mặt lão già kia hiện lên nụ cười hiền hòa mà đi tới đây, ân cần hỏi: “như thế nào? Còn thấy chóng mặt không?”

Lâm Tuyết ngây ngốc, không trả lời câu hỏi của ông ta, mà bò dậy, ổn định tinh thần, lúc này mới hỏi: “Ông là ai? Tại sao tôi lại ở đây?”

Có một dự cảm chẳng lành, cô giống như rơi vào trong tay người nhà họ Hoắc! Tròng mắt trong veo đề phòng liếc nhìn Hoắc Vân Phi, người phía sau đầy mặt nặng nề, giống như đang rối rắm vấn đề gì đó.

“Đứa nhỏ, cha là cha con!” Ông cụ dùng ánh mắt cha hiền nhìn cô, thương yêu kéo tay cô.

Vội vàng hất tay của ông ta ra, Lâm Tuyết nào tin chuyện hoang đường của ông ta, lui vào bên trong, lạnh lùng chất vấn: “Ông rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”

“Kêu cái gì?” Hoắc Vân Phi đi tới, liếc nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô, lạnh lùng thốt lên, “Ông ấy là cha tôi cũng là cha của cô! Bây giờ nghe hiểu chưa?”

Nghe hồ đồ rồi! Chỉ có điều từ trong lời Hoắc Vân Phi nói Lâm Tuyết cũng hiểu được ông cụ này chính là Hoắc Gia Tường đứng đầu trùm buôn thuốc phiện tiếng tăm lừng lẫy ở Tam giác vàng.

“Trói tôi tới định bắt tôi làm con tin?” Lâm Tuyết ảo não trong lòng, tại sao không nghe lời Lương Tuấn Đào trở về nước sớm một chút, kết quả bị người nhà họ Hoắc bắt cóc, không biết Lương Tuấn Đào sẽ gấp thành cái dạng gì.

Hoắc Gia Tường nhìn đôi mắt lạnh lùng đề phòng của Lâm Tuyết, không khỏi rất khổ sở, liền tiến nhanh một bước, kiên nhẫn giải thích: “Sao cha lại bắt con làm con tin chứ? Con là con gái đã thất lạc nhiều năm của cha mà!” Ông nói đồng thời giao báo cáo xét nghiệm máu vào trong tay cô, nói, “Máu của chúng ta cùng một nhóm, chờ kết quả giám định DNA ra, thì có thể nhận nhau!”

“…” Đây là tình huống gì? Diễn tuồng gì? Lâm Tuyết chỉ liếc nhìn phần báo cáo kia, cũng không có gì xúc động, trong tròng mắt trong veo không hề thay đổi.

“Ban đầu mẹ con cũng vì gây gổ với cha, độc ác bỏ lại anh trai con, không kêu không đánh một tiếng đã đi mất rồi! Nhiều năm như vậy cha vẫn không tìm được mẹ con… Không ngờ lúc mẹ con đi đã có thai, lại sinh cho cha một cô con gái xinh đẹp như vậy!” Hoắc Gia Tường cảm khái nói xong, không nhịn được định đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết, thở dài nói, “Ánh mắt này, gương mặt này, thật sự rất giống mẹ con!”

“Đừng động!” Lâm Tuyết đột nhiên trở tay giữ chặt cổ tay Hoắc Gia Tường đang đưa tới, vặn ngược tay ông ta, tay khác rút châm độc bằng lông trâu giấu bên hông ra đặt giữa cổ gáy Hoắc Gia Tường, quát lên: “Độc trên châm này kiến huyết phong hầu *, tay của tôi khẽ run, ông có thể bỏ mạng già! Nếu các người không muốn để ông ta chết, vậy nhanh chóng chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải rời đi!”

(*) kiến huyết phong hầu: chỉ độc tính cực kỳ mạnh, thấy máu là ngạt thở mà chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui