Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Trong tròng mắt tuấn tú của Đoàn Dật Phong thoáng qua vẻ đau khổ thật sâu, giống như ba chữ Hà Hiểu Man là một lưỡi dao sắc bén, đâm thật sâu vào trái tim anh.

Ba vị chiến hữu thép tụ tập chung một chỗ đương nhiên có chuyện nói không hết, vì sợ lạnh nhạt vợ yêu, Lương Tuấn Đào đề nghị đi chơi golf, còn kêu quản lý hội sở gọi một cô gái tới bạn gái cho Đoàn Dật Phong, đáng tiếc Đoàn Dật Phong có xa cách với phụ nữ, xua xua tay từ chối, “Mấy ông đi chơi đi, tôi ở đây nhìn là được rồi!”

Lâm Tuyết chưa bao giờ đánh thắng golf, chỉ có điều cô rất thông minh, dưới truyền dạy nhẫn nại của Lương Tuấn Đào đã nhanh chóng nắm được mấu chốt. Lại đánh cho đâu ra đấy, thắng được từng trận ủng hộ của đàn ông.

Lương Tuấn Đào mặc quần áo thường quả thật đẹp trai ngây người, hấp dẫn ánh mắt gái đẹp trong sân, mặc dù nhìn thấy rõ bên cạnh anh có Lâm Tuyết, nhưng vẫn không tiếc tạo ra các cơ hội định đến gần anh.

Dĩ nhiên, thủ trưởng Lương của chúng ta chỉ ga lăng mỉm cười với bọn họ, sau đó ôm vợ yêu vào trong ngực, nói gì cũng không cần nhiều lời, rất trực tiếp tỏ rõ cho những oanh oanh yến yến vây quanh tới này – tôi đã có phụ nữ rồi!

Âm thầm, các người đẹp nhỏ giọng thảo luận, mới biết vị soái ca đến người và thần cùng căm phẫn này lại là Lương nhị thiếu tiếng tăm lừng lẫy ở kinh đô, khó tránh khỏi có vẻ Vương giả khí phách trời sinh, gương mặt điên đảo chúng sinh này quả nhiên danh bất hư truyền.

Ai mà không biết Lương nhị thiếu cưng vợ như mạng? Mặc dù hết sức tiếc nuối, nhưng mọi người vẫn biết điều né qua một bên, dời mục tiêu tới hai vị soái ca khác.

Người đàn ông mũi thẳng miệng vuông đó có vẻ hoang dã lại lắng đọng, người đàn ông diện mạo lạnh lùng có vẻ đau thương trời sinh, đều rất hấp dẫn người.

Bọn họ chính là Phùng Chu Long và Đoàn Dật Phong, một người bên cạnh mặc dù có cay nồng, nhưng anh vốn không thèm liếc mắt nhìn, một người bên cạnh trống không, giống như chỉ chờ gái đẹp thích hợp xuất hiện, dĩ nhiên đưa đến mấy đẹp rục rịch ngóc đầu dậy.

Phùng Chu Long ngược lại không ghét phụ nữ liếc mắt nhìn trộm, nhưng Đoàn Dật Phong lại căm thù đến tận xương tủy, đoán chừng những năm này thật sự phiền chán những gái đẹp tự cho mình đa tình thích ngã vào lòng.

“Chỗ nhiều phụ nữ thật phiền toái!” Đoàn Dật Phong đề nghị tới hội quán quyền anh đánh quyền, nơi đó đa số là đàn ông, tương đối sẽ không thu hút mơ ước của hoa hoa cỏ cỏ này.

Đàn ông đều tồn tại nhân tố bạo lực, cần định kỳ tìm chỗ phát tiết, đánh quyền không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Đề nghị lập tức nhận được hưởng ứng của hai người đàn ông khác, chỉ có điều sự tình vừa đúng dịp, vừa vặn Hà Hiểu Man cũng tới, cũng không phải có hẹn trước, thuần túy trong lúc vô tình đụng phải.

Cô đi chơi cùng mấy người đồng nghiệp, mặc áo khoác rộng thùng thình trên người, không nhìn ra đã có thai, đoán chừng thời gian mang thai không khác Lâm Tuyết.

Tiến lên chào hỏi Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết, giống như không quen biết Đoàn Dật Phong, tự động che chắn.

Đoàn Dật Phong lại đột nhiên chấn động, tròng mắt tuấn tú nhìn chằm chằm vào Hà Hiểu Man, thân thể cường tráng giống như bị đóng đinh, không nhúc nhích.

Đã bao nhiêu năm không ở gần như thế nhìn cô rồi? Lần chia tay trước dường như đã có mấy đời.

Lâm Tuyết kéo tay Hà Hiểu Man, hai người đưa mắt nhìn cách ăn mặc của nhau cũng không khỏi cười thầm. Họ quả nhiên có duyên, ngay cả mang thai cũng không khác thời gian lắm.

“Tuấn Đào, anh và hai người bạn đi chơi đi! Nhiều ngày không gặp Hiểu Man rồi, em muốn hàn huyên với riêng cô ấy một chút!” Lâm Tuyết nói như vậy với Lương Tuấn Đào.

Cô nhìn ra Hà Hiểu Man không muốn đối mặt với Đoàn Dật Phong, nên để Lương Tuấn Đào dẫn đi.

“Được!” Lương Tuấn Đào biết Lâm Tuyết và Hà Hiểu Man rất hợp nhau, ở chung một chỗ bát quái nói chuyện phiếm tốt cho tâm tình vui vẻ của cô, lại nói Đoàn Dật Phong mất hồn mất vía chỉ lo nhìn chằm chằm Hà Hiểu Man, thật sự không có thể thống thể diện gì, vẫn rời đi thì thích hợp với anh ấy hơn. Lập tức liền gật đầu dặn dò, “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh!”

Lúc ba người đàn ông đi, thứ cay nồng kia sợ bị Phùng Chu Long vứt bỏ, mặt dày mày dạn cứng rắn kề cận, không chịu lưu lại. Lâm Tuyết cười nói với Phùng Chu Long: “Em vừa đúng tán gẫu chút chuyện riêng tư với chiến hữu, anh cứ mang theo bạn gái của anh đi đi!”

Hà Hiểu Man giải thích đôi câu với đồng nghiệp của mình, họ cũng rời đi, lưu lại không gian riêng tư cho hai người nói chuyện phiếm.

Đã lâu không gặp mặt, đương nhiên có lời nói mãi không hết. Lần này Lâm Tuyết tò mò nhất chính là chuyện cũ giữa Hà Hiểu Man và Đoàn Dật Phong, nhưng Hà Hiểu Man rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện xưa.

“Tất cả giữa tớ và anh ấy đều là chuyện quá khứ! Cho dù ai đúng ai sai đều không quan trọng! Tớ đã từng hận anh ấy, hiện giờ gặp được anh ấy ngược lại thật bình tĩnh, giống như người xa lạ vậy!” Hà Hiểu Man giải thích quan hệ giữa cô và Đoàn Dật Phong như vậy.

Thấy Hà Hiểu Man không muốn nói thêm, Lâm Tuyết cũng biết điều không tiếp tục hỏi. Lập tức, hai người làm mẹ tiêu chuẩn trao đổi chút tâm đắc sau mang thai, cùng nhau bàn về việc sắp xếp chờ đứa bé ra đời.

Họ hẹn xong, nếu như hai người sinh đều là con trai hoặc đều là con gái thì làm mẹ nuôi của đứa bé đối phương, nếu như sinh một nam một nữ, tương lai sẽ làm thông gia.

Hai người đầu kề bên đầu, rì rầm nói nhỏ, thỉnh thoảng cười, vô cùng vui vẻ.

Không ngờ không khí hòa hợp như vậy, cố tình có người chạy tới phá hư phong cảnh! Khi bọn họ đang bàn luận đến ăn ý thì có một cậu thanh niên trẻ tuổi lòe loẹt chạy tới, khóe miệng cười toe tóe tự cho là nụ cười rất tuấn tú, đến gần nói, “Hai người đẹp, kết bạn đi!”

Trên tóc cậu thanh niên kia cũng không biết bôi bao nhiêu dầu, quả thật là một đầu bóng loáng, tạm thời đặt tên cho cậu ta là “Đầu dầu” đi!

Lâm Tuyết nhíu mày, Hà Hiểu Man khoa trương hơn, che miệng định ói.

Tròng mắt “Đầu dầu” xoay chuyển nhanh như chớp, cẩn thận quan sát hai người đẹp một phen, cảm thấy người mặc váy đen chính là quá lạnh lùng, vẫn là người mặc áo khoác kia tương đối dễ dàng giải quyết, liền đặt mông ngồi bên cạnh Hà Hiểu Man, giống như con giun không xương uốn éo qua, vẻ mặt cợt nhả nói: “Người đẹp, sao không để ý tới người ta?”

“Tránh ra!” Hà Hiểu Man thật sự không chịu nổi mùi thơm son phấn trên người cậu thanh niên này, thật mắc ói.

“Ôi, tính khí còn rất cay này, ha ha, càng cay ông đây càng thích!” “Đầu dầu” thò móng vuốt bẩn thỉu ra định sờ mặt Hà Hiểu Man.

“Bốp!” Hà Hiểu Man dĩ nhiên không chút do dự cho cậu ta một cái tát.

“Mẹ, con đào thúi, dám đánh ông đây, cho mặt mũi mà còn lên mặt!” Bị đánh một bàn tay, “Đầu dầu” lập tức vạch mặt, đưa tay định nhéo Hà Hiểu Man. “Oa!” Một giây sau, cậu ta lập tức hét thảm lên, đôi tay che phần giữa chân ngồi xổm người xuống.

Thì ra Lâm Tuyết túm lấy cổ tay cậu ta lại thuận tiện đá một cái vào chỗ quan trọng của cậu ta, lúc này cậu thanh niên kia chỉ đau đến ngồi xổm trên mặt đất cả người run lên trán đồ mồ hôi, nào còn có hơi sức đi vô lễ với phụ nữ.

Hà Hiểu man không khỏi giơ ngón tay cái lên với Lâm Tuyết, khen: “Bản lĩnh giỏi!”

Lâm Tuyết khẽ mỉm cười với cô ấy, bâng quơ nói: “Không khí nơi này bị kẻ cặn bã ô nhiễm đến ngột ngạt, chúng ta đi thôi!”

Hai người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên không biết có một nhóm người từ nơi nào nhảy đến, có cánh tay trần có lưng trần, người người lại xăm rồng xăm phượng, vừa thấy đã biết chính là lưu manh…

“Con đàn bà thúi, dám ra tay với lão đại của tụi tao, chán sống rồi đúng không!” Tên dẫn đầu đi lên trước dìu “Đầu dầu”, lại chà chà tay, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ ra tay với hai người phụ nữ.

Hà Hiểu Man nhíu đôi mày thanh tú lại, nhỏ giọng nói với Lâm Tuyết: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!”

Lâm Tuyết không cho là đúng lắc đầu một cái, an ủi cô ấy: “Đừng sợ, tớ tự có cách!”

Bước tới một bước, Lâm Tuyết hỏi tên dẫn đầu kia: “Trong đám mấy người ai là lão đại?”

Người nọ chỉ vào “Đầu dầu” vẫn che giữa chân rên rỉ, nói: “Anh ấy chính là lão đại của tụi tao! Hai người đồ đàn bà đê tiện dám động thủ đánh anh ấy…”

“Nếu biết anh ta bị hai phụ nữ đánh còn không có lực đánh trả lại, mấy người nhận anh ta làm lão đại có ý tứ gì chứ?” Lâm Tuyết tỏ vẻ giống như rất khó hiểu, “Theo ý tôi, anh còn không bằng trực tiếp đá anh ta vào trong thùng rác, tự mình làm lão đại thì tốt hơn!”

Người nọ ngẩn ngơ, có lẽ không ngờ trong mắt người đẹp này mình còn có tiềm chất như vậy.

Lâm Tuyết âm thầm buồn cười, nhìn ra được những người này đều là lũ không có đạo hạnh không có đầu óc! Chỉ có điều câu lạc bộ golf Gia Lý Hải cao cấp như vậy, sao lại cho phép lũ lưu manh giang hồ không hợp thời này tiến vào đây? Hơi khó lý giải.

“Khốn kiếp! Còn không mau bắt hai con đàn bà này đi, chẳng lẽ mày thật sự định làm lão đại!” “Đầu dầu” ôm đũng quần rên rỉ kia cuối cùng có thể nâng người lên được rồi, đưa một tay ra cho tên dẫn đầu một cái tát, “Nhanh, bắt hai con đàn bà này lên xe mang đi, hôm nay ông đây phải khiến cho hai con đàn bà này chút hiểu biết về thủ đoạn làm lão đại của ông đây!”

“Lão đại, không tốt đâu!” Người cầm đầu kia dường như có chút đầu óc, “Anh Ngũ nói phụ nữ trong này không thể tùy tiện lộn xộn, bất cứ người đàn ông nào bên cạnh bọn họ đều có lai lịch lớn!”

“Sợ cái gì? Tao là em họ của anh Long, xảy ra chuyện tự có anh Long ra mặt giải quyết!” “Đầu dầu” chỉ vào Lâm Tuyết ra lệnh cho bọn họ, “Chỉ cần tóm cô ta là được! Mẹ nó, dám đạp gốc rễ của ông đây, không phải chỉnh cô ta đến cầu xin tha thứ không thể!” Cuối cùng vì khích lệ tinh thần còn tăng thêm một câu, “Mau ra tay, đợi ông đây xong xuôi sẽ để cho mấy người hưởng thụ!”

Sắc mặt mấy tên lưu manh kia đều hơi khó coi, nghe nói lão đại bởi vì quan hệ lung tung mà bị bệnh lây qua đường sinh dục, ai dám chơi người phụ nữ lão đại từng chơi chứ? Mặc dù như thế, ra lệnh không thể cãi lời, bọn họ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, từ từ bọc đánh * Lâm Tuyết.

(*) bọc đánh: chỉ tấn công quân địch từ sau lưng hoặc từ hai bên hông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui