Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em

Nhận được tin tức, Lương Tuấn Đào quá mức kinh hãi. Anh hoàn toàn không ngờ ở câu lạc bộ golf Gia Lý Hải hạng sang này lại xuất hiện hạng lưu manh không hợp thời, càng không thể tưởng tượng được bọn nhóc này lại dám to gan lớn mật chấm mút vợ anh!

“Đừng nóng vội, ban ngày ban mặt không có chuyện gì! Lại nói em dâu xuất thân quân nhân, quả đấm cũng không phải ngồi không!” Phùng Chu Long vừa đi theo Lương Tuấn Đào quay lại, vừa an ủi.

“Cô ấy đang mang thai!” Đây là chỗ mà Lương Tuấn Đào lo lắng nhất, lỡ như ra tay, tổn thương đến đứa bé của bọn họ thì làm như thế nào… Sau khi suy nghĩ một chút anh đều có cảm giác như ngày tận thế, mình trở nên yếu đuối như vậy từ khi nào.

Đợi đến khi ba người bọn họ cấp tốc chạy về, lại thấy một hình ảnh khiến cho người ta ngoài ý muốn giật nảy mình.

Lâm Tuyết và Hà Hiểu Man vẫn ngồi dưới gốc cây bưng nước trái cây chuyện trò vui vẻ, đám lưu manh côn đồ kia lại “Đứng quân tư” dưới ánh mặt trời, nhìn tư thế còn rất tiêu chuẩn, nếu như tên nào xuất hiện hiện tượng lơi lỏng, Lâm Tuyết sẽ để cho kẻ đó bước ra khỏi hàng, “Đầu dầu” kia cũng là một trong những người bước ra khỏi hàng, gương mặt khổ sở.

Đám nhóc kia hoàn toàn không ngờ người phụ nữ này lại lẫn lộn trong quân đội, trình độ nghiêm nghị không hề thua kém huấn luyện viên chuyên nghiệp. Người nào đứng quân tư không hợp quy cách, sẽ phải phạt thêm một giờ, hiện giờ “Đầu dầu” đã bị phạt hai lần, cho nên anh ta phải đứng chừng ba giờ mới được.

“Xảy ra chuyện gì?” Lương Tuấn Đào từ xa bước như bay đi tới bên người Lâm Tuyết, ôm lấy cô vào trong ngực, vội vàng quan sát cô, xác định cô hoàn hảo không chút tổn hại nào, trên mặt cũng không có bất kỳ vết thương vẻ mặt khổ sở nào, có thế mới từ từ yên tâm. Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, trong miệng hỏi cô, nhưng ánh mắt lại như đao băng bắn về phía đám côn đồ đang bị phạt đứng dưới ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu kia, “Nói cho ông xã, những thứ sống chết không biết điều kia dám trêu chọc em? Anh không làm thịt bọn chúng không thể!”

Đoàn Dật Phong ngồi xuống từ xa xa, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Hà Hiểu Man, rồi khi cô ngẩng đầu lại vội vàng trốn tránh. Thì ra, anh ngay cả đối diện với ánh mắt cô cũng không có dũng khí. Biết cuộc sống của cô với Lãnh Bân rất hạnh phúc, hơn nữa… Lại liếc nhìn dưới áo khoác lộ ra bụng của cô, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện đau khổ khắc sâu.

Phùng Châu Long đẩy thứ cay nồng giống như kẹo mè xửng kia ra, chậm rãi đi tới trước mặt đám lưu manh, quét nhìn một lần, tất cả mọi người câm như hến. “Đầu dầu” tỏ vẻ đau khổ, cà lăm giải thích, “Anh họ, em thật sự không biết cô ấy là bà xã của Lương nhị thiếu, nếu không cho dù cho em mượn mười cái lá gan em cũng không dám… Ối!”

Lời còn chưa nói hết, “Đầu dầu” đã bị Phùng Châu Long tung một cước đạp ngửa mặt lên trời. Cái gáy “Rầm!” đụng vào trên mặt đất, ngã trợn mắt nhìn thẳng.

“Mẹ nó, mắt mày mù à? Hôm nay là ngày vui mừng tao và Đào lâu ngày mới gặp, mày lại làm ra chuyện như vậy cho tao! Tiểu Ngũ đâu? Chết ở đâu rồi?” Phùng Châu Long tức giận khiển trách.

Được gọi là tiểu Ngũ vội vàng đứng ra, sắc mặt cũng bị sợ đến chuyển xanh, chỉ có điều còn trấn tĩnh hơn “Đầu dầu, “Anh Long, là khuyết điểm của em, hôm nay không nên để cho mấy đứa này tới đây!”

“Biết là khuyết điểm của chú là tốt rồi, toàn bộ xử lý theo quy củ!” Sắc mặt Phùng Châu Long xanh mét, ánh mắt một lần nữa chuyển về phía “Đầu dầu”, quát hỏi, “Nói, có tổn thương tới em dâu của anh mày không?”

“Không có, tuyệt đối không có!” “Đầu dầu” liều mạng xua tay, vội vàng nói rõ, “Mới vừa rồi, vừa định ra tay, cô ấy đã nói rõ thân phận với tụi em! Ai dám động đến người phụ nữ của Lương nhị thiếu? Trừ phi không muốn sống nữa!”

Lúc ấy, Lâm Tuyết nghe được “Đầu dầu” nhắc tới anh Long và anh Ngũ, cũng biết chỉ Phùng Châu Long và tiểu Ngũ là tâm phúc bên cạnh anh ta. Cho nên cô mới chắc chắn như vậy không để cho Hà Hiểu Man báo cảnh sát, nếu không cô nào dám lấy đứa nhỏ trong bụng mình và Hà Hiểu Man ra mạo hiểm.

Quả nhiên, biết rõ thân phận của Lâm Tuyết, “Đầu dầu” háo sắc nhưng nhát gan đó bị sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần, lập tức hận không thể quỳ xuống cầu xin tha thứ. Thấy thái độ nhận sai của anh ta tốt, hơn nữa cũng không có tổn thất gì, Lâm Tuyết liền tiến hành cảnh cáo nhẹ phạt bọn họ đứng “Quân tư” dưới ánh mặt trời một tiếng! Bởi vì “Đầu dầu” trộm mánh lới bị cô phạt nhiều thêm hai giờ.

Làm rõ ràng nguyên nhân, Lương Tuấn Đào không khỏi bật cười. Mắt sáng thâm thúy dò xét về phía vợ yêu, đột nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô.

“…” Thật sự không thể tưởng tượng nổi người này lại hôn cô ở trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt ửng đỏ, cô đẩy anh ra, giận lườm một cái.

Lương Tuấn Đào cười ha hả, kéo cô đứng lên, bởi vì sợ vợ yêu bị phơi nắng, liền đứng dưới gốc cây ở xa xa, chỉ vào đám người đang đứng phạt kia, hỏi cô: “Xử lý như thế nào?”

“Nếu là người của Lung tử, vậy cho anh ta tình cảm và thể diện đi!” Khóe miệng Lâm Tuyết nhếch lên cười nói, “Phạt bọn họ đứng quân tư một tiếng, tên lòe loẹt đó ghê tởm nhất, phạt anh ta đứng ba tiếng!”

“Không được!” Lên tiếng phản đối là Phùng Châu Long, anh trầm mặt nói, “Trừng phạt như này quá nhẹ rồi! Nếu tôi nói mỗi người tháo một cánh tay, để cho bọn chúng cả đời này cũng nhớ lỗi lầm của mình!”

Vừa nghe những lời này của Phùng Châu Long, những kẻ lâu la lưu manh kia thay đổi sắc mặt, “Đầu dầu” phịch té quỵ xuống đất, thê thảm gào khóc nói: “Anh họ, tha cho em đi!” d1en d4nl 3q21y d0n

Được anh ta dẫn dắt, tất cả tên lâu la lưu manh kia đều “Phịch phịch” quỳ xuống theo, bị sợ đến mặt không còn chút máu, định xin tha thứ cũng không dám nói ra tiếng. Bởi vì Phùng Châu Long lập quy củ, ai dám xin tha thứ tăng hình phạt lên gấp bội.

Tiểu Ngũ cũng thay đổi sắc mặt, những người này do anh mang vào, nếu quả thật muốn truy cứu, anh cũng khó trốn trách nhiệm.

Lâm Tuyết đúng lúc nói chuyện, “Tôi không muốn quá máu tanh, ảnh hưởng tới dưỡng thai đứa bé!” Ở Tam giác vàng đã liên tục giết bốn người, hiện giờ làm những tên lâu la lưu manh này gãy tay gãy chân, cô thật sự sợ đứa bé dính máu tanh quá nhiều sẽ biến thành một tiểu sát tinh.

Lương Tuấn Đào vốn có ý tưởng nhất trí với Phùng Châu Long, tối thiểu tháo một bộ phận nào đó trên người mấy tên trứng thúi này, để cho bọn họ nhớ chấm mút vợ anh sẽ bị dạy dỗ thảm hại nặng nề. Thấy Lâm Tuyết không thích làm cho quá máu tanh cũng liền theo cô, lại nói cô cũng không tổn thương gì, nên cho Phùng Châu Long chút thể diện.

“Vợ tôi đã lên tiếng, coi như mấy người may mắn!” Ánh mắt Lương Tuấn Đào âm trầm lạnh lẽo, nói, “Liền theo ý vợ tôi, để cho mấy người đứng quân tư một tiếng!”

Phùng Châu Long không khỏi lau mắt mà nhìn Lâm Tuyết, không ngờ cô cũng không có ý sủng mà kiêu, quả nhiên không giống đàn bà tầm thường. Có nguyên tắc nắm chắc đường lối biết rõ đạo lý hiểu biết trước sau, gật đầu một cái, nói: “Nể mặt mũi em dâu, lần này tạm thời cất lại một cánh tay của bọn họ! Chỉ có điều quân tư một tiếng là do em dâu phạt, ngoài ra tôi còn muốn phạt thêm bọn họ đứng hai tiếng!”

Liền phạt quân tư ba tiếng, những tên lâu la lưu manh kia đã cảm động đến rơi nước mắt, dù sao bảo vệ được cánh tay. Đứng dậy từ dưới đất, rối rít nói xin lỗi và tạ ơn với Lâm Tuyết.

Lâm Tuyết lại cười nhạt, nói cho bọn họ biết: “Khi đứng nghiêm tập thể mấy người tự tiện bước ra khỏi hàng, lại phạt thêm một tiếng nữa!”

Vẻ mặt những tên lâu la lưu manh kia đau khổ, mới hiểu ra lời của cô, nếu như lộn xộn sẽ phạt thêm. Mặt của “Đầu dầu” càng khổ sở hơn, bởi vì liên tục chịu phạt, hơn nữa theo Phùng Châu Long thêm vào hai tiếng, anh phải đứng dưới ánh mặt trời sáu tiếng! Đoán chừng khi mặt trời xuống núi, anh sẽ biến thành người khô rồi.

“Phì!” Hà Hiểu Man không nhịn được bật cười, nói với Lương Tuấn Đào: “Vợ của anh thật giỏi!”

Lương Tuấn Đào hạnh phúc ôm lấy Lâm Tuyết, một lần nữa hôn cô một cái, thỏa mãn ha ha vui mừng nói: “Vợ của tôi lên được phòng khách xuống được phòng bếp dạy dỗ quân lính đánh thắng được lưu manh!”

Tính tình Lâm Tuyết điềm tĩnh lạnh nhạt lại hiểu rõ tất cả trong lòng, nên làm cái gì không nên làm cái gì, cô đều rõ ràng toàn bộ. Cũng không kiểu cách cậy mạnh, cũng không mềm yếu có thể bắt nạt, luôn vào lúc thích hợp khiến cho người ta hai mắt tỏa sáng lại buồn cười.

“Được rồi, khi khoe hạnh phúc cũng nên chú ý một chút tới những kẻ độc thân như chúng tôi đây!” Phùng Châu Long bĩu môi, kéo “Kẹo mè xửng” đó một lần nữa dính vào trong ngực, trong lòng cũng đang suy tính, có phải mình cũng nên tìm một cô gái bình thường để kết hôn không! Mục tiêu ấy hả… Anh nhìn về phía Lâm Tuyết, cảm thấy dựa theo cô làm tham khảo là được!

Thông minh xinh đẹp, lại biết bảo vệ mình lại hiểu được đúng mực, khó trách Đào yêu thích cô ấy như vậy.

Hà Hiểu Man nhận được điện thoại của Lãnh Bân gọi tới, sau khi cúp cười với bọn họ nói, “Ông xã mời tôi ăn cơm trưa, không thể chơi tiếp với mọi người rồi!”

“Mau đi đi! Hôm nào có thời gian nhớ hẹn tớ!” Lâm Tuyết hé miệng nói.

“Ừ, không thành vấn đề!” Hà Hiểu Man vẫy vẫy tay với bọn họ, “Bye bye!”

Cho đến khi bóng dáng nhỏ bé của Hà Hiểu Man biến mất, Đoàn Dật Phong mới chậm rãi thu tròng mắt lại, trên gương mặt tuấn tú có vẻ như chán nản không gì sánh được. Nhiều năm như vậy vẫn không chịu hết hy vọng, luôn tồn tại một tia ảo tưởng như vậy ở trong lòng, hôm nay tận mắt thấy cô ấy vui vẻ và hạnh phúc, trong lòng trong mắt cũng không tiếp tục còn một chút vị trí nào dành cho anh, anh cuối cùng tuyệt vọng rồi.

Anh nghĩ, có lẽ nên tìm phụ nữ kết hôn, dù sao mẹ già ở nhà đã đợi trắng cả tóc. Ngẩng đầu lên, anh lộ nụ cười tái nhợt với Lâm Tuyết, nói: “Cám ơn em!”

“Cám ơn em?” Lâm Tuyết hơi kỳ quái, “Cám ơn em chuyện gì?”

“Cám ơn em khiến cho anh hạ quyết tâm, quyết tâm muốn kết hôn!” Đoàn Dật Phong tự giễu nhếch môi, “Tìm một cô gái y hệt như em, không nũng nịu, không màng danh lợi, dịu dàng, vợ hiền mẹ đảm điển hình!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui