Anh Sẽ Là Đôi Mắt

"Tại sao Yomin còn sống... trong khi em đã chết trước đó?"
Đây là điều Yoseob thắc mắc nhất. Cậu muốn biết, muốn xác thực sự thật này hơn bất cứ thứ gì.
"Hyunseung tìm thấy em... Minnie được mổ non từ xác mẹ" Junhyung nhăn trán, hắn thường không cho phép bản thân mình nhớ lại khoảng quá khứ tang thương này. Mỗi khi phải hồi tưởng hay vô tình bị ai đó khơi gợi, hình ảnh cuối cùng của vợ lại dội về. Hàng chục vết thương dập nát, bửng máu, hơi ấm dần tiêu thoát và thân thể cô lạnh hơn qua từng khắc, như đông lại, bàn tay nhỏ gầy cứng ngắc trong tay hắn...
Lần lượt hết sai lầm đến tội lỗi cứ thế ngồn ngộn, ứ tràn. Nghẹn ngào muộn màng hoá thành nước mắt. Lúc Jinhyeon chết, trong hắn chỉ là tức giận, là oán trách, chỉ hận mà không đau. Nhưng khi Yoseob mất... Yong Junhyung đã khóc, rất nhiều. Vất bỏ hết cao ngạo cùng tự tôn để khóc trước rất nhiều người.
Lần đầu tiên hắn ngộ ra... Một kẻ biết khóc mới có thể biết lau nước mắt cho người khác. (quote từ phim "Thiên sứ tình yêu")
Phải đau mới biết đồng cảm với những người đang đau.
Rốt cuộc cũng thật sự đau 1lần, khóc 1lần.
Yêu 1lần, xa 1lần...
.

.
.
"Anh không khoẻ? Rất đau sao?" Yoseob ninh mi hỏi, Junhyung sực thoát khỏi dòng hồi tưởng nhưng cũng không đủ sức để lắc đầu. Càng không thể nói với cậu rằng "anh thật ra đang đau lòng".
Đang định hỏi vô số chuyện về Enel Moratti, bỗng có người vào phòng khiến hắn ngừng lại.
***
Sohyun mừng rỡ nhảy chồm tới giường Yoseob, vừa há miệng muốn nói chợt mặt mũi "đực" ra, biểu hiện xoay chiều 180 độ. Kinh hỉ biến thành dè dặt xúc động:
"Anh... A... Cậu... A không... Chị... Cũng không phải!" cô lóng ngóng xua tay, 2mắt như sắp khóc đến nơi.
"Anh thật sự là Yoseob? Yoseobie?" không giống trong kí ức của Sohyun, cô chị gái xinh đẹp ngốc nghếch hoá ra ở trong thân xác thật sự là đẹp trai đến vậy, dù có chút lạ lẫm, chút không quen.
"Cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Em... á không được!" chưa cần người kia trả lời, cô đã muốn ôm chầm lấy cậu. Sực thần tốc nhớ ra Yoseob đang bị thương nên...
"Andwae andwae!!! Sẽ làm anh đau đến chết luôn đó! A a đồ ngốc Kwon Sohyun này! Bamboya ~"
Cốp! - "Oop ~ Ây da shh!!!" cô tự líu ríu tự vụng về mắng mình rồi cũng tự cốc vào đầu mình như kẻ bị bệnh "tự ngược" không hơn không kém.
"Hyunie? Bao nhiêu năm rồi, em vẫn không chịu lớn lên!" cậu không nhịn được, phì cười rồi nhăn nhúm mặt vì vết thương bị động đau điếng.
Junhyung cứ trố mắt nhìn như thể con bé người yêu của cấp dưới mình là người ngoài hành tinh xuống. Trong lòng rầu rĩ, đã bao nhiêu lần khuyên thằng nhóc Mir nên đổi cô nào thông minh trưởng thành một chút mà nó vẫn cứ ê a điệp khúc "vợ em là thông minh nhất rồi. Được học tắt chương trình phổ thông nhảy cóc lên đại học thì cả cái Đại Hàn dân quốc này có mấy ai a ~". Nồi nào úp vung nấy, các cụ phán cấm có sai.
Nhưng dẹp mấy chuyện hàn lâm cây cảnh sang một bên, tại sao Sohyun lại ở đây? Ai dám to gan giao người bệnh vào tay con bé này chăm sóc?
"Bây giờ là lúc nào? Mọi người đâu?" hắn thều thào.
"Huh? A? Junhyung oppa cũng tỉnh rồi? Aaaa ~ Mà anh nói gì? Hyunie không nghe? Anh nói to một tí!"

"..." đùa sao? Hắn như thế này còn đủ sức há mồm nói to sao? Đến ruồi bay vào muốn ngậm miệng còn khó! Con bé này rốt cuộc khi nào mới thông suốt được điều cơ bản nhất là người bệnh nếu hôn mê lâu, sau khi tỉnh dậy, đầu tiên phải cho người ta uống nước. Đến gần cố gắng nghe xem người bệnh nói gì, ..v..v
Trước khi nhà tư bản kịp lên tăng sông mà chết thì một vài người khác vừa vặn xuất hiện đúng lúc.
"Boss!!! Tỉnh rồi sao?" Mir cùng Thunder reo lên. Theo sau là Jiyoon, Gayoon, Jihyun đi cùng Seungho. Cuối cùng là Leejoon.
Thành viên câu lạc bộ thiên văn năm xưa tề tụ về đây đầy đủ cả. Khi bắt đầu còn khá lạ lẫm với thân phận thật và vẻ ngoài của Yoseob, hơn nữa ấn tượng về Enel đã không mấy tốt đẹp.
...
Leejoon lẳng lặng đến ngồi cạnh giường Yoseob, cười nhẹ nhõm. Đằng sau nét cười vẫn khó giấu được vẻ mệt mỏi đôi phần.
"Ơn trời em đã tỉnh" anh nhấn nút điều khiển, nâng từ từ nửa đầu của giường lên, rót 1 cốc nước cẩn thận cho cậu uống. Bên kia Jiyoon cũng chăm sóc Junhyung tương tự, nhưng hắn bị thương có vẻ nặng hơn, uống nước thôi cũng phải nhăn mày. Cô ân cần:
"Hyunseung oppa bảo tầm nửa ngày đến một ngày sẽ tỉnh, vậy mà hai người hôn mê tận 2 ngày, làm chúng tôi lo quá. Tỉnh lại cũng cùng lúc, khéo thật!"
***
Uống ngụm nước ấm, cổ họng bớt khô và có phần dễ chịu. Junhyung nhẹ người thở ra: "Bây giờ là lúc nào?"
"11 giờ tối." Jihyun đáp.

"Không phải giờ này cấm thăm bệnh sao?"
"A boss ~ Anh có cần phải vừa chạm mặt đã tỏ ý xua đuổi được không? Bệnh viện của Hyunseung, chúng em là VIP!" Thunder biểu tình đả đảo chế độ độc tài tư bản. Mir rào đón, phụ họa vẽ rắn thêm chân: "Đúng! Đúng a ~ đuổi chó cũng phải ngó mặt chủ? Anh đừng không tự nể mặt mình hay hơn nữa là Hyunseung hyung. Chúng em là đến thăm boss a ~"
"Này thằng nhóc! So mình với chó đang là mốt à? Sớm biết dân IT ủ bệnh lắm như cậu, từ đầu tôi đã không để Sohyun dây vào." Jihyun giáng thẳng 1 cú vào đầu tên bạn rồi quay sang giường Yoseob, mặc kệ ở bên kia Thunder vêu mỏ "trả miếng": "Này này bà cô đã có chồng như cậu sao không bỏ được cái chiêu "xúc xiểng không cần xẻng" ấy đi hả?"
...
"Ưhm... Yoseob?" Jihyun cười, do dự rồi nắm lấy tay cậu.
"Bọn mình rất nhớ cậu, suốt 5 năm qua. Thật không thể nào tin nổi chuyện hoán hồn đổi xác điên rồ này. Tuy nhiên mình thật sự biết ơn nó vì đã giữ lại Yang Yoseob trên đời. Thật sự đấy..."
"Jihyun à... Bộc trực thẳng thắng, cậu vẫn như xưa" Yoseob bóp nhẹ tay bạn, trong lòng chua xót vì đã có lúc mình lựa chọn từ bỏ họ. Và nếu như không biết Yomin còn sống, có lẽ cậu cũng sẽ tổn hại những người bạn này khi bất đắc dĩ mất...
...
Leejoon ngồi một bên tỉ mẩn quan sát, dù vậy tâm trí vẫn không nương náu bất kì nơi nào trong căn phòng. Lòng anh đang bộn bề vì cuộc nói chuyện ban nãy cùng người yêu. Dường như bên công tố chỉ mất 2 ngày để thu thập chứng cứ, móc nối thông tin. Chỉ cần bệnh viện chứng nhận Enel bình phục, cậu sẽ lập tức bị bắt phải thụ án, bị điều tra. Thời gian không còn nhiều cho đến khi vết thương lành lại. Jiyoon cùng cô bạn Gayoon dường như vô cùng khó xử, và mọi chuyện uẩn khúc Enel làm còn quá mập mờ với họ. Anh phải sớm bàn với cậu về việc họp mặt đông đủ mọi người và làm rõ, nói hết 1 lần những ẩn tình nội bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận