Dongwoon vô thức thốt ra tên Yoseob, kinh ngạc bất giác nhen lên từ đáy mắt. Có gì đó như tỉnh ngộ, lại như phân vân giữa rất nhiều những cảm xúc đang chèo kéo nhau, xô đẩy, nhào nặn đến méo mó tấm kiên định trong lòng. Cậu đã mặc niệm với bản thân về mục đích của cuộc viếng thăm này, chính là phải bóc trần sự giả tạo của Enel Moratti, ngờ đâu kẻ kia mới chỉ xướng một câu, vở diễn đã muốn hạ màn.
"Sao cậu lại..."
"Lại biết chứ gì. Câu chuyện về Kí Ức Nhỏ cậu nghĩ ngoài Kikwang ra thì còn ai biết nữa? Mình..."
"Khoan! Dừng lại!"
"..."
Dongwoon giơ tay ra hiệu Enel ngừng nói. Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, chàng trai vuốt mặt, hít sâu như vừa gặp phải chuyện gì đấy rất khó xử. Cậu bắt đầu đi lại, đầu tiên là từng bước chậm rồi dần dần nhanh hơn.
Qua.
Lại.
Qua lại.
Qua lại, qua lại!
"Yoseob!"
Đột nhiên kẻ điên dừng lại, ngẩng đầu gọi to như thế. Tiếng gọi dắt theo ngàn vạn cảm xúc cùng lúc ùa về.
Dongwoon đi như chạy đến giường bệnh, bắt lấy vai Yoseob: "Là cậu thật?"
"Sao lại thay đổi đến mức đáng sợ như vậy?" cậu ôm chầm bạn mình, câu nói không phải để hỏi, không phải trách móc mà là đầy xót xa xen lẫn nghẹn ngào.
Yoseob bị ôm bất ngờ, đau đến ná thở, may mắn vết thương ở sau lưng và Dongwoon cũng sớm buông ra.
"Cậu thật khác so với trước đây"
"Phải! Từ thể xác đến tâm hồn, mình không còn là Yang Yoseob nhu nhược luôn chỉ biết trốn tránh như 5năm trước nữa" cậu cười, có gì đó buồn bã ẩn sau câu nói.
"Enel Moratti có thể toan tính, có thể đánh nhau, có thể đóng kịch. Có thể giết người..."
"Yoseob?"
"Đó là lí do cậu không thể nhận ra mình"
"Sao cậu lại muốn hại Junhyung hyung? Sao phải bắt cóc Yomin? Sao cậu dám... giết người?"
"..."
"Ban đầu là bất chấp mọi thứ để trả thù. Lần này là vì bảo vệ Yomin... và anh ấy."
Cậu không muốn dài dòng kể lể, cũng không sợ hãi bất kì sự trừng phạt nào ở tương lai.
"Mình đã giết rất nhiều người, giết ít đi vài kẻ đáng chết cũng không giúp mình được lên thiên đường đâu"
Câu nói pha chút đùa cợt được thốt ra một cách nhẹ tênh từ miệng bạn mình khiến Dongwoon thấy sốc.
"Chúa ơi... Ai đã biến cậu thành thế này? Sao có thể xem việc giết người đơn giản như thuận tay di chết vài con kiến vậy Yoseob?"
"Kim HyunUk chết rồi, cậu không vui mừng sao?" Yoseob lảng tránh vấn đề bằng vẻ lạc quan vô tư nhất có thể. Dongwoon lại không dễ dàng bỏ qua mà ngày càng tức giận:
"Cậu thật ngu ngốc. Cậu biết giết người hậu quả sẽ như thế nào chứ? Sao có thể ấu trĩ..."
"Vậy phải làm sao?" Yoseob cắt ngang, cậu thấy tức giận, uất ức và bắt đầu đốp chát lại:
"Junhyung bỏ rơi mình. Mình bị giết khi trên đường đến toà để làm thủ tục li hôn, rồi tưởng rằng con trai đã chết. Thế giới lúc đó đã tàn lụi trong Yang Yoseob rồi."
"..."
"Khi trở về mình thấy gì chứ? Ngày đầu tiên trông thấy anh ấy ôm hôn ả đàn bà đáng chết đó. Mình đã để tang cho mảnh quá khứ đáng nguyền rủa ấy, mình quyết định quên hết. Mình ghét cách Hyungie nhu nhược như hiện tại, nếu là 5năm trước, anh ấy đã giết chết lũ khốn nạn ấy rồi. Mình ghét Hyungie ngu ngốc mù quáng bảo vệ con khốn Haneul. Mình ghét anh ấy có mắt không tròng..."
"ĐỦ RỒI YOSEOB!" Dongwoon nạt. Quả thật Enel Moratti bây giờ đúng là một phần lớn trong bản chất của Yoseob. Dù cậu luôn ủng hộ bạn mình nhưng lần này không thể để Junhyung bị trách lầm được.
"Hyung ấy vì yêu cậu, vì rất yêu cậu. Ngày cậu mất, Junhyung đã điên cuồng tìm giết Kim HyunUk, nhưng vì Yang Yoseob đã từng muốn anh ấy phải bao dung, ngàn vạn lần đừng biến thành ác quỷ. Anh ấy phải sống tốt, trưởng thành hơn rất nhiều để nuôi nấng Yomin, để bảo vệ thằng bé. Anh ấy nuốt hết mọi bốc đồng, phẫn nộ để hi sinh tất cả cho Yomin, cậu đừng hiểu lầm và thôi ngay kiểu xem việc trả thù của mình rất đúng đắn đi!"
"Là... thế ư?"
"3năm trước Hyunseung tiết lộ việc xác cậu biến mất. Hyung ấy phát điên lên tìm kiếm ròng rã hơn năm trời. Thêm nữa VRUS lập ra là để đánh xụp KIX một cách đường đường chính chính, cậu hiểu chưa? Junhyung vẫn đang trả thù"
"..."
"Vì thế cậu đừng xem rẻ bản thân, đừng buông xuôi và tự huỷ hoại mình nữa!"
"..."
Lặng yên...
Từng câu từng tiếng lần lượt thấm vào lòng Yoseob. Cậu lại nhớ đến lần đầu tiên Junhyung dạy mình rằng phải biết quý trọng bản thân. Enel thì sao? Sau mỗi lần nổ súng, cậu lại nhắm mắt cảm nhận mình đang chìm sâu hơn xuống địa ngục, từ bỏ bản thân, bán đi linh hồn.
.
.
.
Đừng buông xuôi.
Đừng từ bỏ.
Có thể sao...?