"Yong Guk!" cô gọi giật bạn lại rồi gào to trong gió, quên hẳn chuyện giữ yên lặng: "Cậu chắc chắn chiếc khăn này của hung thủ?"
Bóng lưng gã tiếp tục di chuyển đến chỗ chiếc mô tô dựng sẵn gần đó, ngồi lên xe và vớ lấy mũ bảo hiểm.
"90% theo linh tính nhạy bén của đại thiên tài Bang!" Yong Guk quay đầu nhìn bạn, cười nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi tròng mũ vào, rồ ga phóng đi.
Đừng thấy lạ, gã không phải người của cục mà là đệ tử ruột của cha cô. Ông thu nhận Yong Guk từ khi gã chỉ là một thằng bé mồ côi 12tuổi chuyên đi ăn cắp vặt. Ông cho gã mái nhà, trường học và dạy gã những kĩ năng chuyên nghiệp nhất để trở thành mật vụ. 4năm trước ông đưa Yong Guk vào tổ chuyên án, đội phòng chống tội phạm hình sự. Với lối ngông cuồng, bụi bặm và phong trần vốn có cùng khả năng linh hoạt nhạy bén, sau một thời gian gã được chọn làm gián điệp trong Cự Thiên. Thoắt cái đã 3năm, Bang YongGuk đã già dặn hơn nhiều, tuy nhiên thói quen "đối xử tốt và tin tưởng tuyệt đối" vào Jeon Jiyoon vẫn không hề thay đổi. Nhờ thế nên hễ có bất kì manh mối nào, gã sẽ tìm cô đầu tiên. Nhưng lúc này, Jiyoon ước gì Yong Guk chưa từng gọi cho mình, chưa từng giao ra thứ này!
Bờ bãi lặng ngắt như tờ, bóng nữ nhân đứng im lìm, chôn chân tại chỗ. Cô tưởng như mình đang tan, tan theo gió sông đêm, tan trong màu ánh sáng nhợt nhạt, tan trong ngỡ ngàng, trong bộn bề mâu thuẫn giằng xé tâm can...
-END FLASBACK-
Môi cô hơi run, tay nắm chặt, lòng bàn tay vã ra một ít mồ hôi. Yoseob giết người vì trả thù đã làm cô vô cùng khó xử, chẳng lẽ LeeJoon là sát thủ đã giết người của Cự Thiên?
Yoseob bắn súng thiện xạ như vậy? Lần đầu tiên gặp LeeJoon cũng là ở phòng tập bắn...
.
.
.
"Dạy tôi cách bắn chệch tim 1li"
.
.
.
Rồi sau đó một tuần, Kim HyunUk bị ám sát, Enel chắn đạn không thành công. Enel? Chắn đạn? LeeJoon sử dụng súng thành thạo?
.
.
.
"Tôi làm việc cho Đảng dân chủ Ý"
.
.
.
Nhân viên bàn giấy sang Hàn Quốc du lịch? Thật ra là đưa Yoseob trở về trả thù? Dối trá! Tất cả đều dối trá!
Lần đầu tiên xâu chuỗi lại toàn bộ những chi tiết từ khi bắt đầu gặp anh, cô chợt nhận ra mình bị tình yêu thôi miên đến mù quáng, đến đần độn trong mớ ảo ảnh giả dối mà anh giăng ra, đê mê và đẹp tuyệt mĩ.
.
.
.
"Em cảm giác... Nếu một ngày nào đó đối diện hung thủ, em sẽ không thể xuống tay."
"Cô sẽ làm gì nếu hung thủ là người quen của mình?"
"Người thân?"
"Thậm chí là người cô yêu"
.
.
.
Những lần trò chuyện, những câu hỏi vu vơ...
"Thì ra anh đã cố ám chỉ ngay từ đầu" cô chua chát nhận ra sự thật. Có chăng đã...
Quá muộn, việc cần làm bây giờ là xác minh trước. Sau đó? Đối mặt?
Đối mặt ư...
***
Ở bệnh viện.
Qua gần mươi ngày nằm viện cùng nhau. Junhyung và Yoseob đã giải quyết được khá nhiều khúc mắc trong lòng thông qua những cuộc trò chuyện, lặng yên nghe câu chuyện của đối phương và xót xa.
Yomin lúc mới sinh ra trông như thế nào? Khi con tròn 1tuổi, rồi sinh nhật 2tuổi... Năm đầu đi nhà trẻ ra sao... Yoseob đã cười, cười rất nhiều như tranh thủ cho khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi được sống trọn vẹn bên người thân. Cậu bình thản kể cho mọi người nghe câu chuyện 5năm về mình, lược bỏ hết những lần truy sát, những lần bị thương, những lần biến thành ác quỷ vô tình, tất cả qua giọng kể của cậu chỉ đơn thuần như trần thuật đơn một buổi diễn văn không hơn không kém. Dù thế Junhyung vẫn thấy được đau đớn của Yoseob, khổ tâm, tuyệt vọng và căm phẫn của cậu. Hắn âm thầm nhìn tay cậu siết thật chặt theo dòng biến cố, rồi đắng nghét lòng khi bàn tay kia khẽ mở ra lúc kết thúc mẩu chuyện. Lòng bàn tay in sâu dấu móng, có lẽ cậu không cảm giác đau khi dùng nó để che đi khổ sở.
Khổ sở cùng thiệt thòi của Yang Yoseob dần chuyển thành phẫn nộ trong Yong Junhyung. Nhưng hắn không còn là gã trai trẻ 22tuổi ngông cuồng, bộp chộp thiếu chính chắn, động tí là phát điên, là kết tội, là phải trả thù tàn nhẫn nữa.
Hận thù cứ thế khép lại đi! KIX cũng đang đứng bên bờ xụp đổ. Làm ăn phi pháp, buôn lậu vũ khí, nay chủ tịch bị giết, lũ gà chơ bợ toán loạn lao đao, bấy nhiêu đã quá đủ rồi.
.
.
.
"Này! Thần người chuyện gì đấy?" Doojoon gọi.
Gina mới đẩy Yoseob xuống khuôn viên hít thở một lát, tên bạn lại như kẻ mất hồn.
"À, tôi đang nghĩ phải xử lí Goo Haneul thế nào. Trước giờ không nghĩ ra cô ta thâm độc đến vậy"
"Vì cậu ngu! Mọi người ai cũng ghét cô ta rõ rành rành"
"Ya thằng nhóc! Ăn nói với bạn thân thế à?"
"Không chứ cậu muốn thế nào?"