***
Academy plaza là một trong những khách sạn 5 sao cao cấp bậc nhất Seoul, thuộc quyền quản lí của chủ tịch Park Jae Hun - cha ruột Park Boyoung.
6 năm trước Boyoung đột nhiên hồi sinh với một trái tim khoẻ mạnh thần kì, kèm theo đó là di chứng "mất trí nhớ" mà bác sĩ không tài nào giải thích nổi. Hơn 1 năm sau, khi xác định con gái đã bình ổn tinh thần và làm quen với cuộc sống mới, cha mẹ cô quyết định mời chuyên gia đào tạo riêng khoá học quản trị nhà hàng khách sạn cho cô.
Hiện tại Hyunah đang làm quản lí bộ phận tại khách sạn gia đình, cô yêu ông bà Park như cha mẹ sinh thành của mình.
Về phần quá khứ 19 năm địa ngục, xin tha thứ cho cô ích kỉ để lựa chọn quên đi. Dù có phải tự nguyền rủa bản thân hàng trăm lần, cô vẫn muốn quên hết!
...
Đêm nay theo đề nghị của LeeJoon, Hyunah đã sắp xếp một phòng VIP tại Academy để anh giải quyết vài việc cá nhân.
.
.
.
Mùi giấy khét hăng hăng lan trong không khí, ánh lửa lịm dần rồi cuối cùng tắt ngúm trong chiếc thùng đốt giấy inox.
LeeJoon vẫn nhìn như thôi miên vào đám tro đen dưới đáy thùng. May mà vài ngày sau vụ Goo Haneul bị siết cổ, anh đã giấu hết đống giấy tờ Enel điều tra về KIX, súng ống cũng dời sang nơi khác nên cả tuần qua cảnh sát không tìm ra bằng chứng nào khi khám xét căn hộ, nhưng nơi đó không còn an toàn nữa.
Huỷ xong mớ giấy tờ này, thêm một số hồ sơ đối tượng ám sát, bây giờ có nên báo cho bên Ý? Doojoon cho biết cứ đà này Enel chắc chắn sẽ bị kết án tù. Phải liên lạc về Ý, yêu cầu "họ" gây sức ép lên phía Hàn và đề nghị chuyển giao tội phạm để Enel được thi hành án phạt tại Ý. Nhưng làm thế đồng nghĩa với việc tuyên bố nhiệm vụ thất bại, hội đồng cấp cao... lũ ác quỷ độc tài vô tình ấy sẽ làm gì?
"Nếu như cứu em thoát khỏi địa ngục này để đưa em vào một địa ngục khác, hyung..."
Không! Vẫn còn một cách! Đó là anh phải tiếp tục ám sát đối tượng cuối cùng trong danh sách. Nhiệm vụ vẫn hoàn thành, chỉ là gặp chút trục trặc, có thể họ sẽ...
Tính ting!
Giật mình vì tiếng chuông cửa vang bất chợt, anh đẩy nhanh thùng đốt giấy sang bên.
***
"Sao lại đòi gặp anh vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Đã ăn gì chưa?" LeeJoon kéo người yêu ngồi xuống cạnh mình, ân cần hỏi.
"Bây giờ là 1giờ sáng, anh hỏi em ăn tối chưa có phải là quá trễ rồi không?"
"..." câu vặn lại của Jiyoon khiến anh ngẩn người mất vài giây.
"Trông em có vẻ không vui? Là chuyện công việc sao?"
"..."
Cô không trả lời, lúc này chỉ cảm thấy ngộp thở, đau đớn trước sự quan tâm của anh mà thôi. Phải chăng tất cả đều là dối trá? Hay cô đã nghĩ sai, đã suy đoán hồ đồ, đã hiểu lầm?
"Em sao vậy? Trông em xanh quá. Có thấy mệt không?"
"..." chỉ có lắc đầu.
Jiyoon mở túi xách lấy ra một thứ.
"Em muốn trả anh thứ này"
"Mwo? Hoá ra là rơi ở chỗ em" hơn nửa tháng trước phát hiện chiếc khăn biến mất, tìm kiếm thì không thấy, anh ngờ ngợ nó bị rớt lại sau vụ ám sát nhưng qua nhiều ngày không tìm được, bận bịu rồi quên bẵng mất. Hoá ra là rơi ở chỗ cô.
"..."
Jiyoon cảm nhận được LeeJoon đang ngạc nhiên. Đầu tiên là hơi giật mình, sau đó ngạc nhiên rồi vui mừng.
Anh vừa âm thầm thở ra nhẹ nhõm, còn câu nói vô tình thốt ra kia là ý gì?
"Thật đúng anh đã đánh rơi chiếc khăn?"
"Ừ? Không phải rơi ở chỗ em à?"
"Anh thật sự đã đánh rơi nó..."
Giọng nói yếu dần, như đang nứt ra giữa những đắng cay vỡ oà. Cô vô thức lập lại câu nói, là hỏi cũng đồng thời là câu trả lời, tự khẳng định với bản thân.
"Sao vậy? Em có ổn không?"
"Đừng vuốt tóc em! Lúc nào anh cũng dùng âu yếm để xuê xoa tất cả!" cô to tiếng gạt phắt tay anh khỏi tóc mình.
"Jiyoon?"
"Tại sao anh yêu tôi? Đã bao giờ anh thành thật với tôi chưa? Nói đi! Anh quen tôi là để lợi dụng? Vì tôi là người thụ lí vụ Cự Thiên nên anh mới tiếp cận tôi! Hằng ngày anh đều cười vào mặt tôi mà nhủ thầm: "đồ ngu" đúng chứ?"
"Em?"
"Biết chiếc khăn này từ đâu tôi có không?"
"..." nghe đến đây đã bắt đầu sáng tỏ, LeeJoon nhíu mày, tia phức tạp lướt nhanh qua đáy mắt.
"Là tìm thấy ở hiện trường vụ ám sát Hwan DaeGu"
"..." quả nhiên...
"Sao? Chết lặng vì bị tôi bóc trần sự giả tạo? LeeJoon - sát thủ giết người hàng loạt cuối cùng đã lộ danh tính"
"Chắc anh hả hê lắm vì dắt mũi được tôi trong suốt thời gian qua?"
"Anh yêu em là thật"
"ĐỪNG NÓI ANH YÊU TÔI!" cô lớn tiếng. Nước bất giác dâng đầy trong mắt, và trái tim như bị tiếng "yêu em" giày xéo đến tan tành.
Jiyoon không biết, không thể phân định lời nào là thật, lời nào là giả dối đây..