Thêm một lần mặt trời lặn rồi mọc, còn 3 ngày nữa sẽ đến thứ bảy cuối tuần. Thời gian là khái niệm gì đó thật sự nhạy cảm vào lúc này, từ tiếng đồng hồ tích tắc đến những dao động thầm kín của thiên nhiên... Từ màu nắng chuyển đến đám mây trôi, động thái nào cũng khiến người ta phải nao nao thở dài.
Gina đưa Yomin đến bệnh viện thăm JunSeob nhiều hơn. Cứ mỗi lần nhìn thấy Yoseob vui vẻ bên con trai, cô lại lặng lẽ quay đi bùi ngùi quẹt nước mắt. Giống như lúc này vậy...
Yoseob ngồi bên cạnh con trai, say sưa ngắm thằng bé đang hí hoáy gì đấy lên giấy.
"Con làm gì vậy?"
Nghe hỏi, Yomin ngẩng đầu long lanh hai mắt: "Con vẽ mẹ"
"Mẹ..."
"Bố Hyungie bảo khi nào Minnie trở thành người đàn ông vĩ đại nhất thế giới thì mẹ sẽ về"
"Người đàn ông vĩ đại nhất thế giới..." hắn vẫn nhớ ư?
"Đúng! Bố bảo phải biết bao dung cho cả người tốt và kẻ xấu"
"Bao dung... Thế con có hiểu bao dung là gì không?" cậu cười, vuốt tóc con trai hỏi.
Cứ tưởng một đứa trẻ 5tuổi sẽ nghệch ra lắc đầu nhưng Yomin lại nhe răng đắc ý cười dào dạt như thể chỉ chờ được hỏi câu này thôi. Nó bắt đầu lim dim mắt, vừa phát biểu vừa gật gù như thầy đồ già giảng đạo Khổng Tử ngày xưa:
"E hèm... Bao dung là gì? Bao dung là dành tình yêu rộng lớn bao la cho muôn vật muôn loài, phải nhân từ, vị tha. Phải nâng niu từng ngọn cây cọng cỏ như thi nhân xưa, đêm không nỡ buông cần câu vì sợ làm tan bóng trăng trong nước, ngày không dám quét hiên nhà vì sợ làm tan mất bóng hoa in trên thềm. Bao dung là... là... Ây da đoạn sau con lại quên nữa rồi."
"..."
Trời.đất.ơi! Yoseob há mồm, cảm tưởng hàm mình như sắp rớt xuống đất.
"Học rành rọt như thế con có hiểu không?"
"..." Yomin mắt tròn mắt dẹt lắc đầu nguầy nguậy.
"Ai... Khụ... Ai dạy con mấy thứ này?"
"Kikwang ahjusshi"
"..."
Yong Junhyung đáng chết! Tự thân không dạy con cho tử tế, ném cho Doojoon thì đã rồi, lại còn để tên đại ngố Lee Kikwang search mớ văn chương trừu tượng trên google để dạy thằng bé.
Nhưng... như thế rất đáng yêu! Yong Yomin con trai cậu lại là đứa trẻ lanh lợi, thông minh, khả ái như vậy...
"Con muốn mẹ!" vừa nói thằng bé vừa lướt ngón tay bé xíu lên bức tranh mới vẽ.
Ánh mắt buồn thế này là ánh mắt nên có ở một đứa trẻ 5 tuổi ư? Khiến người ta đau lòng đến vậy...
"Xin lỗi con! Xin lỗi Minnie"
Xin lỗi vì không cách nào ở bên con lâu hơn.
.
.
.
Dưới ánh sáng ban ngày đau thương, đôi mắt Gina nhức nhối khi trông thấy chàng trai ôm vùi đứa trẻ vào lòng. Yomin phải đợi bao lâu mới gặp được mẹ đây?
Đợi đến bao giờ...
***
Trời dần ngả chiều, một buổi chiều hoàng hôn rơi muộn trên thành phố. Có thể gọi đây là hoàng hôn chứ? Ngay cả khi nắng hồng bị thay thế bằng màu mưa ảo não?
Bệnh viện buồn bã đắm mình trong cơn mưa mùa hè đầu tiên. Yoseob dời mắt khỏi màn mưa ngoài cửa sổ, cậu nghiêm túc hỏi LeeJoon:
"Nói đi! Anh định làm gì?"
Trước thái độ có phần căng thẳng của cậu, anh cũng không ngại nói ra quyết định của mình:
"Không thể trì hoãn nữa, đêm nay anh sẽ liên lạc về Ý."
"..."
"Em nhớ ngày đầu tiên về Hàn chứ? Trong bộ vũ khí anh nhận ở cảng Busan có một chiếc điện thoại kèm theo. Họ chỉ thị: có biến ắt phải dùng!"
"Nếu chúng ta gọi về, chuyện gì sẽ xảy ra? Còn anh thì sao? Nhiệm vụ thất bại, họ sẽ không trả tự do cho anh, Jiyoon sẽ..."
"Cô ấy biết anh là sát thủ vụ ám sát người bên Cự Thiên rồi" LeeJoon cắt ngang.
"Mwo?"
"Anh đã chia tay. Nếu tiếp tục sẽ chỉ hủy hoại cuộc đời của cô ấy mà thôi."
"Nhưng..."
"Bỏ đi! Lo chuyện của em trước đã."
"Không được. Anh bị lộ rồi cũng sẽ gặp nguy hiểm như em. Nếu Jiyoon nghĩ anh lợi dụng cậu ấy, cậu ấy sẽ..."
"Anh đã xin cô ấy một tháng. Cô ấy sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì."
"Mianhae! Vì em mà hai người..."
"Không phải lỗi của em. Là anh sơ ý đánh rơi tang chứng ở hiện trường, là khăn tay cô ấy tặng nên chỉ mình cô ấy biết. Jiyoon sẽ giữ lời thôi!"
"Vậy... nếu em cương quyết không về lại Ý, anh cũng sẽ bị liên lụy ư?"
"Em điên hả Enel?" LeeJoon sững sờ cao giọng hỏi. Đứa em này làm sao vậy? Nếu ở lại cậu sẽ không còn đường sống đâu. Án tử cũng có thể lắm.
Yoseob im lặng nhìn xuống sàn nhà, tự quay cuồng trong những mông lung vô định, nền gạch men trắng phau thấp thoáng phản chiếu mờ nhạt hình ảnh của chính mình. Một lát sau cậu ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kiên quyết:
"Không thể liên lụy hạnh phúc quá nhiều người. LeeJoon anh nghe này, liên lạc bảo họ đưa anh về. Em sẽ nhận tất cả! Không ai chứng minh được khăn tay đó là do anh đánh rơi, ngay cả Jiyoon. Em sẽ nói vì anh muốn bao che cho em, cậu ấy chắc chắn tin!"
"ENEL!"
"Phải! Em là Enel Moratti, là sát thủ máu lạnh của chính phủ Italia, là người làm việc với thái độ lãnh cảm bất cần nhất tổ chức, là người duy nhất chưa bao giờ thất bại. Nhưng bây giờ em không muốn phải tiếp tục giết người để sống nữa, em thấy có lỗi với Junhyung, với Yomin, Hyunah và rất nhiều người khác. Em đã sống suốt 5 năm chỉ vì một ý định nung nấu trả thù cho con trai, giờ thì xong hết rồi. Em biết mình không có quyền luyến tiếc nữa, người như em không có tư cách để tham lam hay đòi hỏi thêm bất cứ đặc ân nào của Chúa."
"Em..."
"Em không muốn trở về!"
.
.
.
Cả hai người mải mê tranh luận trong phòng bệnh kia chẳng hay bên ngoài cánh cửa đang hé mở từ lúc nào đã có thêm một người.