Sao em buông tay?
Sao không nhìn anh dù chỉ lướt qua đôi chút...
***
Tại khu trung tâm dãy hành lang tầng một, đôi mắt nam nhân muộn phiền lo âu xuyên qua màn mưa dày đắm nhìn xuống hướng cổng chính bệnh viện. Mưa xối mờ lớp tường kính trước mặt, cũng xối phăng những mong manh ấm áp, thế giới đang méo mó ngay từ cảm nhận trong lòng Yong Junhyung...
Ánh nhìn hoang mang mải miết như đang chờ đợi, như thể sợ mình sẽ bị lỡ mất khoảnh khắc quan trọng cả đời, lại như lạc lối chơ vơ... Thoáng chốc đôi đồng tử đen khẽ trướng, cơ hồ toàn thân hắn vừa run bật lên khi trông thấy hai chiếc ôtô đen chạy ra khỏi cổng bệnh viện, hoà vào dòng xe cộ hối hả dưới mưa, bàn tay nam nhân âm thầm siết mạnh, đầu lưỡi tê rần, cánh môi theo đó mím lại thật chặt, là nén đè tâm tư chưa kịp nói, hay siết ghì những sôi sục tâm can đang mãnh liệt bung nổ.
.
.
.
5 năm trước là anh bỏ rơi em dưới mưa, 5 năm sau em muốn trả lại anh cảm giác này sao?
Em cũng là thế này nhìn anh rời đi? Mưa trắng lối, trong khoảnh khắc sẽ không nhìn thấy gì nữa? Sẽ có thể nhanh chóng xoá đi hình ảnh đối phương?
Ngu ngốc! Yang Yoseob ngu ngốc! Sao em chọn cách này?
Đợi anh!
Không lâu nữa đâu... Anh hứa!
***
Ôtô băng mình rời bệnh viện. Ngoái nhìn lại, phía sau chỉ là con đường mưa trắng cùng bong bóng nước vỡ tan. Thế giới xung quanh Yoseob là ù ầm tiếng mưa đập nóc, là lộp bộp tiếng gió mang nước quật vào kính cửa xe. Chẳng thể thấy được gì, đó là lí do vì sao cậu đã không hề quay lại khi rút tay mình khỏi hắn.
.
.
.
Sợ sẽ nuối tiếc.
Sợ trái tim yêu anh sẽ phân vân ngay cả khi không được phép.
Sợ mình hèn yếu lung lay quyết định để rồi kéo anh vào hiểm nguy.
Mưa mù sẽ che hết tất cả, có ngoái lại cũng sẽ chỉ thấy một nửa thế giới chứa em thôi...
Em kéo bão đi xa, khoảng trời ấm cho anh và gấu nhỏ.
Vậy nhé, Yong Junhyung!
.
.
.
Thế giới bị phân thành hai nửa, mưa và nắng ấm. Định mệnh một lần nữa chia đôi theo quyết định của chính cậu.
Chậm rãi nhìn xuống cổ tay mình, chàng trai khẽ cười thầm nhủ:
"Còng hình số tám mới tinh tươm. Enel Moratti, bảnh thật đấy..."
***
"Oppa!"
"..."
Đang trầm tư, Junhyung giật mình vì tiếng nữ gọi bất chợt. Hắn quay lại, vừa nhìn thấy đối phương, mặt lập tức sa sầm:
"Sao cô lại ở đây?"
"Em đến để thăm anh" Goo Haneul cười, gót giầy nhọn thản nhiên nhịp nhịp trên sàn có ý tiến lại.
"Đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô, nhất là lúc này"
"Anh..."
"Đi đi!"
"Anh đã từng rất tốt với em..."
"Đổi lại cô hãm hại người tôi yêu nhất. Nói ra cô không thấy nực cười sao?" hắn nhếch môi cười trào phúng, không chút khách khí trừng mắt Haneul.
Ả không hề hổ thẹn mà đáp lại chẳng ngại ngần: "Bởi vì em yêu anh..."
Yêu? Yêu hắn? Hắn cần ư? Cả Jinhyeon sống lại hắn cũng không cần!
"Tôi phát bệnh vì chữ yêu từ miệng cô. Đi ngay trước khi tôi nổi giận. Cút!" Junhyung cắt lời, giọng nói hàm khinh miệt ghét bỏ khiến nữ nhân ngạc nhiên chết lặng người.
"..." trong quá khứ hắn chưa từng một lần hung dữ.
Goo Haneul yêu Yong Junhyung là thật, ả đáng bị sỉ nhục thế này ư? Yêu là sai? Đấu tranh giành tình yêu ai bảo là sai trái?
.
.
.
Không sai, là ả đã dùng sai cách, sai đối tượng mà thôi. Cố chấp đeo đuổi một tình yêu sai lầm suốt sáu năm, dùng thủ đoạn và tâm địa độc ác để miễn cưỡng giành giật. Đổi lại sẽ được gì ngoài những thứ này?
.
.
.
Nữ nhân sững người, cứ tưởng tống cổ xong tên nhãi đáng ghét rồi xuất hiện bất ngờ, ỷ ôi vài câu sẽ làm Junhyung cảm động nhưng hoá ra ả đã suy nghĩ quá ngây thơ. Hắn bây giờ lạnh lùng không ngại mắng chửi tổn thương ai.Nếu nhất quyết bị tuyệt tình xua đuổi, sao phải hạ thấp bản thân để hứng nhục nhã ê chề?
Goo Haneul chủ động thu hồi nụ cười cùng vẻ thành khẩn nguỵ trang. Ả lắc đầu vài cái, đôi mắt nhắm khẽ, đường chì kẻ mắt nhấp nhô vài nhịp rồi vén lên, quắc mạnh đầy đanh đá. Ả khoanh tay, quyết định lấy lại hết sĩ diện cho mình:
"Hừ! Là anh không phân biệt tốt xấu tuyệt tình trước, đừng trách tôi."
"Sao? Đe doạ tôi?" buồn cười thật.
"Haneul này không có được anh thì nó cũng đừng hòng. Biết tại sao cảnh sát đến đây bắt nó chứ?" ả cười đắc ý.
"..." Cảnh sát? Đến trước thời hạn? Lee MinHo cũng từng yêu Jinhyeon...
Junhyung kinh ngạc, một tia sáng nhá nhanh qua dòng suy luận, hắn cau mày. Chẳng lẽ...
"Cô!?!"
"Đúng! Là tôi đã đem giấy chứng nhận thương tích của bệnh viện đến gặp cảnh sát, nói rằng Enel Moratti đã từng suýt giết mình và tôi đây rất sợ hãi bất an khi nó còn nhởn nhơ ở bên ngoài. Hay thật đấy, anh ta vừa thấy tôi đã biểu hiện rất hay ho rồi. Ha ~"
"Đừng sống dưới cái mác của chị mình nữa."
"Đừng dạy đời tôi!"
"Cô không sợ Yoseob tố giác việc 5 năm trước à?" hắn gằn.
Lần đầu tận mắt chứng kiến vẻ thâm độc của Goo Haneul, thật quá sức tưởng tượng.
Ả ngoài độc ác ra cũng không ngu ngốc tí nào: "Ai sẽ tin nó chứ? Kim Hyunah, Kim HyunUk, Cook YanRyo đều đã chết. Nhân chứng vật chứng đều không có, quỷ mới tin các người. Hừ!"
"..."
"Nếu anh giúp nó, tôi sẽ tố giác cả anh"
"Câm ngay! Goo Haneul, cô nghĩ mình đủ năng lực làm việc đó?"
"Anh..." ả rùn vai, đột nhiên cảm giác ớn lạnh xông lên tận não.
Ánh mắt Junhyung không còn bình thường mà có gì đấy hung bạo. Giọng nam bị nén xuống đến tông trầm nhất có thể, khiến người nghe thấy rùng rợn. Và hắn đang cười...
"Tôi chờ đợi đấy! Thử xem? Có khi gia đình cô đột nhiên phá sản hay đại loại ai đó trong nhà sẽ nhảy lầu vào một sáng đẹp trời không xa lắm? Thế nào?"
"Anh... Anh..."
Ả lắp bắp, hắn nói gì...?
"Nếu Yoseob có bất cứ mệnh hệ gì. Các người sẽ chết không.toàn.thây..."
"Anh im đi!"
Không thể chịu đựng nghe uy hiếp nữa, ả hét to, cũng không nói thêm câu nào đã quay lưng chạy xuống lầu.
"..."
Nhìn bóng nữ nhân vội vã biến mất, Junhyung lừ mắt khinh thường, cũng tự xem như đây là bài học nhìn người thất bại trong đời mình.
...
"Đe doạ làm gì phí nước bọt. Đêm nay tôi sẽ bắn nát đầu cô ta" LeeJoon bất ngờ bước ra từ góc khuất gần đấy, âm trầm khoanh tay nói nhạt. Junhyung ngạc nhiên: "Cậu ở đây từ lúc nào?"
"Hyunseung bảo tôi ra đẩy cậu về phòng. Cậu ta có ca mổ khẩn"
"Tôi tưởng cậu sẽ lao lên ôtô đuổi theo xe cảnh sát?"
"Vô nghĩa! Phía Ý sẽ lo việc này" anh đáp, lắc đầu giấu bớt vẻ sốt ruột.
"..." Junhyung cười, tiếp đó chỉ im lặng. Đằng sau vẻ im lặng kia là vô vàn những suy tính, một kế hoạch lớn đầy phức tạp, mạo hiểm mà hắn đã vắt óc nghĩ hằng đêm.
"Đẩy giúp tôi về phòng" hắn nhìn anh đề nghị. LeeJoon cũng chẳng ngại ngần nhún vai:
"Đương nhiên! Tôi ra đây vì việc này mà"
.
.
.
Trên quãng hành lang không dài không ngắn, bước chân người bình ổn, từng vòng xe lăn đều. Mưa vẫn rơi như thác đổ ì ầm ngoài kia. Người ngồi trên xe bỗng vu vơ lên tiếng:
"Chiều qua tôi đã nghe thấy hai người nói chuyện"