"Cậu đùa ư? Tự do? Tôi á? Ha..." nếu có thể tự do dễ dàng như thế anh hẳn đã không phải tự ép mình buông tay, đã không bị động mắc kẹt ở đây như trạng huống hiện tại.
Nhắc đến hai chữ tự do, tiếng thở dài cũng không buồn dật ra nữa, hình như đã tan thành khói, thành hư vô mất rồi.
Junhyung định phản đối gì đấy nhưng LeeJoon đón đầu cắt ngang trước: "Thôi bỏ đi. Tôi muốn cảnh báo cậu, nếu tổ chức phát hiện ra bất kì ai biết được thông tin nội bộ, không chỉ Enel, tôi, mà cả cậu, Hyunseung và tất cả những người liên quan đều sẽ bị truy sát"
"..." truy sát?
"..." là đuổi cùng giết tận?
Im lặng.
Bầu không khí dần dần căng thẳng. Nét mặt Junhyung bắt đầu ẩn hiện những cảm xúc rối bời trong khi Hyunseung thể hiện rõ ràng hơn phản ứng của mình:
"LeeJoon không đùa đâu. Junhyung, cậu hãy suy nghĩ kĩ trước khi kéo thêm bất kì ai vào nguy hiểm"
"Cậu sợ sao?" hắn cau mày.
"Đúng!"
"Jang Hyunseung! Cậu..."
"Hyunah, Gina, Yomin, Gijoon!" không để Junhyung kịp giận dữ, anh cướp lời, đôi mắt kiên nghị vốn dĩ trong một thoáng khép lại, lẩn tránh sự tàn nhẫn của chính mình đối với Yoseob:
"Tôi sợ nếu xảy ra chuyện không may, ai sẽ chăm sóc họ? Cậu muốn bọn trẻ lớn lên thế nào đây?"
"..."
.
.
.
Khuôn miệng nam nhân đơ cứng rồi từ từ khép lại. Hắn nhìn bạn mình, nhìn sang LeeJoon. Không phản ứng, không nói gì, dù chỉ đôi ba lời trách móc cũng không.
.
.
.
Hyunseung nói đúng. Hắn đã quá chú tâm vào kế hoạch, cân nhắc quá kĩ hành động của từng người đến mức ngu khờ quên mất an toàn cho họ. Yong Junhyung không sợ chết! Hắn đã đem sự bất cần của bản thân gán hết lên những người thân quyến. Là hắn quá ích kỉ, chỉ lo toan hạnh phúc cho mình mà không màng an nguy của bao nhiêu người khác ư?
Không phải đâu!
Không phải...
.
.
.
Nắm tay ai đang siết quá chặt khiến yêu thương vô hình nghẹn ngào trong đau đớn.
.
.
.
Sao cứ bao nhiêu khoảnh khắc tự nhủ bản thân phải điên cuồng để sống thật lòng với trái tim yêu em đến si ngốc, anh lại nhận ra bấy nhiêu lần mình biến thành gã đàn ông nhẫn tâm nhất thiên hạ?
Anh chưa bao giờ nghĩ tình yêu luôn ép ta phải đánh đổi quá nhiều như thế...
Anh không ngại đánh đổi tất cả mọi thứ mình có nhưng an nguy của họ... thuộc về anh sao?
.
.
.
Mưa mê mải rót vào không gian những dải ướt nhạt nhoà dài vô tận, tiếng mưa quyện chặt bầu yên tĩnh khô khan trong phòng. Rất lâu sau khi những trằn trọc bắt đầu đấu tranh dữ dội nơi đáy mắt, Junhyung rốt cuộc thu về tất thảy mọi biểu hiện cảm xúc của mình. Môi hắn khẽ mấp máy và câu nói nhẹ tênh phát ra khiến Hyunseung lạnh người:
"Vậy... vẫn là hi sinh Yoseob mới đúng với đạo lí? 5 năm thời gian chưa đủ đau khổ cho em ấy, chưa đủ nuối tiếc cho tất cả chúng ta. Vẫn chưa đủ?"
"..."
"..."
***
Sau ngày mưa dài tầm tã là những sáng ấm nắng mai hồng.
Anh tỉnh giấc trong sắc tinh khôi của ngày mới lên. Bông hoa lồng đèn đung đưa vàng sắc nắng. Gió lộng trời cao em có hay?
.
.
.
Ở nơi nào, em lặng thu mình vào góc tối, tường lạnh căm đâu biết ngày hay đêm. Mưa đã tạnh nơi khoảng trời anh sống, còn trong em mưa xối ướt cõi lòng.
.
.
.
Những trưa hè cháy màu hoa phượng đỏ. Thay dải băng hồng, uống dăm viên thuốc, anh bồn chồn mong ngày xuất viện.
.
.
.
Nhận cơm trưa em mới biết mặt trời lên thiên đỉnh. Đã trưa rồi, bao lâu nữa thì đến tối? Hình như khi mất đi mục đích sống, thời gian trôi cũng thấy sao vô tình như hoa rơi nước chảy.
Thở dài! Đột nhiên muốn thấy bông đỗ quyên đỏ treo mình trên vách núi. Vì ngay đến một ngọn cỏ xanh em cũng không được quyền nhìn thấy nên mong ước gặp anh và con trở nên quá hão huyền.
.
.
.
Sáng, trưa, tiếp chiều về lênh láng. Đêm xuống chẳng biết từ bao giờ. Thời gian trôi rất nhanh nếu như ta quá chú tâm vào điều gì đấy mà quên mất rằng kim đồng hồ vẫn điểm từng khắc. Một tuần nhắm mắt đã trôi qua chóng vánh.
Hai người sống ở hai thế giới, kẻ muốn níu giữ kẻ muốn buông. Junhyung biết dù Yoseob không nắm lấy tay hắn, hắn cả đời cũng sẽ không buông tay cậu.
***
"Nhân sinh như giấc mộng. Chỉ mơ thôi sao phải để đau khổ phù phiếm kéo dài..."
"Em lẩm nhẩm gì vậy?" Gina bất ngờ xuất hiện từ sau lưng khiến Hyunah giật mình. Cô quẹt nhanh nước mắt:
"À không! Em chỉ..."
"Chỉ gì?" Gina chớp mắt chờ đợi.
"Chỉ vô tình nhớ đến lời một bài hát"
"Có liên quan đến Seobie sao?"
"..." Hyunah im lặng, cô xoay người nhìn về khoảng trời đen xa xăm phía trước:
"Em luôn nghĩ về anh ấy, trong suốt cả cuộc đời"
"..."
"Thế nên kế hoạch lần này ta phải làm thật tốt. Đi thôi!"