***
Trời vừa sáng Gina đã đến đón Junhyung.
Ngồi vào ghế sau ô tô, hắn quay sang nhìn cô, giọng nói mang vài phần bất đắc dĩ: "Thật ra chị không cần đích thân đến, gọi thư kí Lee được rồi"
Gina cười hiền vỗ nhẹ lên vai cậu em trai: "Chị cũng là thư kí của cậu, không nên khó xử thay DooJoon. Vết thương ở đùi..."
"Rất tốt!" hắn gật đầu, cảm kích dâng đầy nơi đôi mắt thấp thoáng ý cười.
"Đưa tôi về công ti trước, bác Hong!"
***
Bước vào phòng chủ tịch, lướt nhanh một lượt qua mọi thứ, ánh mắt nam nhân âm thầm dấy lên vẻ phức tạp. Nằm viện gần một tháng, trở về đột nhiên thấy lạ lẫm với cuộc sống vốn dĩ của chính mình.
Ngồi xuống ghế chủ tịch, hắn cầm xấp hồ sơ nằm ngay ngắn trên mặt bàn lên xem. Là giấy tờ thu mua lại KIX, đứng tên Kim Hyunah.
"Anh rốt cuộc đã lấy lại những thứ đáng ra thuộc về em và con" hắn khẽ cười dù đôi mắt kia không giấu nổi suy tư.
***
Ring ring ring!
Điện thoại. DooJoon gọi?
"Tôi đây!" Junhyung nghe máy, tay vẫn không ngừng lật kí hồ sơ tài liệu.
(...)
"Mwo?" bàn tay đột ngột dừng lại, đầu bút vô thức bị nhấn mạnh khiến chữ kí nguệch đi.y
(...)
"Có biết ai làm không?" hắn vất bút, gỡ kính thẩy lên bàn.
(...)
"Được! Tí tôi sang chỗ cậu"
Tít!
...
Tắt máy xong, Junhyung cứ thế bấty động hồi lâu, rốt cuộc không kìm được phẫn nộ mà vung tay hất tung giấy tờ xuống đất.
LeeJoon mất tích rồi. Không biết ai bắt. DooJoon vô tình tìm thấy xe của LeeJoon đầu tiên nhờ định vị từ điện thoại anh ta làm rơi lại trên sàn xe.
***
Junhyung về nhà sớm hơn dự định, bà Choi quản gia lại còn đợi sẵn, mừng rỡ bưng ra bát canh gà nóng hổi:
"Thiếu gia về rồi. Mau lại đây, ngồi xuống ăn bát canh gà giải xui"
"Để sau đi. Con còn bận vài thứ quan trọng" hắn ôm nhẹ bà, qua loa từ chối rồi lên thẳng phòng mình.
***
Phòng hình cảnh quốc tế Interpol, 4:00 PM.
Lee MinHo khoanh tay nghiêm túc nhìn gã trai trước mặt: "Chúng tôi tạm giam cậu ta ở khu cách li. Các cậu có 10 phút"
"Đi thôi" Junhyung thờ ơ như chẳng để tâm lời anh nói, hắn chủ động đứng dậy đi trước.
"Yong Junhyung!" MinHo gằn giọng. Tên tiểu tử này, bao nhiêu năm rồi đối với anh vẫn luôn ngông nghênh ngang tàng như thế.
"..."
"Tôi thắc mắc. Loại người nhạt nhẽo như cậu có gì hay? Kikwang ra sức nói giúp cậu, Jiyoon, Joongki, Gayoon - người bên cục quân sự lần lượt gọi cho tôi. Yoo Ah In - công tố viên làm việc chưa bao giờ tất trách như cậu ta cũng bất ngờ gọi cho tôi"
"..."
"Cả tuần nay ngày nào Goo Haneul cũng uống rất say. Cô ấy khóc. Cậu biết trong lúc khóc lóc đến không còn tỉnh táo, cô ấy đã nói gì không?"
"..."
"Em có thể đối phó với tất cả những người ở bên cạnh anh ấy, có thể xấu xa với tất cả nhưng... anh ấy thì không. Em chỉ là cứng rắn ngoài mặt đối chọi Hyungie. Đừng tổn thương anh ấy"
"..."
"Cả Jinhyeon... cũng yêu cậu"
Câu cuối cùng, giọng MinHo có gì đó nghẹn ngào.
"..." nghe thấy tất cả hắn vẫn không quay lại, vẫn ngẩng đầu thẳng lưng bước tiếp.
Trước khi cửa phòng đóng lại, MinHo nghe được câu trả lời:
"Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu. Chính tôi cũng hiểu không tường"
.
.
.
Tất cả không chỉ vì hắn mà còn vì Yoseob. Hẳn Jiyoon và Gayoon đã nhờ Joongki, Ah In nói thêm vào, điều này đến hắn cũng không ngờ. Còn Goo Haneul... Sau lần xua đuổi nặng nề ấy, cô ta vẫn đến bệnh viện. Hắn cũng không hiểu, cô ta không vào phòng, chỉ đặt hoa ngoài cửa, đứng yên đó nhìn hắn bằng vẻ tiều tuỵ cùng đôi mắt có phần sưng đỏ, trang điểm cũng rất qua loa.
Có một trưa sau khi uống thuốc đã vô tình ngủ quên, mơ hồ hắn cảm giác có bàn tay chạm nhẹ lên trán mình, mơ hồ thứ gì đó ướt át tách một tiếng rơi xuống mặt, mơ hồ người đó thì thầm rất khẽ: "Muốn anh thôi nhìn em bằng đôi mắt quắc lên đầy thù hằn ấy thật khó khăn. Lúc nhận ra điều này khiến em đau đớn như thế nào thì đã muộn rồi. Không dễ dàng, không dễ dàng chút nào..."
Tỉnh tỉnh mơ mơ, lúc thức dậy chỉ thấy một bó hoa đặt ở cửa phòng.
...
Tình yêu thật sự khiến người ta thay đổi đến vậy? Rõ ràng là độc ác nhẫn tâm nhưng sau một đêm có thể biến thành bộ dạng khiến người ta xót xa đến vậy? Căm thù của hắn khiến người ích kỉ như Haneul nhận ra thế nào là tổn thương đau đớn ư...
Rốt cuộc căn nguyên của hôm nay là vì tình yêu của Yong Junhyung sao?
***
Junhyung bước vào căn phòng trống, ba mặt vách tường sơn trắng. Chàng trai lẳng lặng ngồi bên bộ bàn ghế màu đen duy nhất đặt giữa phòng, mái tóc đỏ hơi dài phủ một ít qua mắt. Đôi mắt kia...
"Yoseob!" hắn gọi.
Khoảnh khắc chàng trai ngẩng đầu, ngỡr ngàng theo nhớ nhung vỡ oà như thác lũ. Cậu bật dậy lao ập đến ôm chầm lấy đối phương, cơ hồ đã dùng toàn bộ sức lực trong một lúc của mình, mạnh đến mức cả lòng ngực và cánh tay đều rêm lên.