"Đại thiếu gia tập đoàn BEAST, tổng giám đốc JOK lại đi đeo mặt dây chuyền bằng đá dạ quang đơn giản thế này sao?" Yoseob chun mũi chọc ghẹo, tay mân mê ngôi sao nhỏ trên cổ nam nhân.
"Ai bảo nó là đôi mắt duy nhất của đứa khờ nào đó, làm mất chẳng phải sẽ không được nhìn thấy em nữa ư?"
Cậu hề hề cười phủ bàn tay nhỏ lên tay Junhyung đang ôm ngang eo mình, siết chặt hơn để tìm chút cảm giác an toàn.
Hạnh phúc đang có đối với Yoseob mà nói, đẹp nhưng mong manh như bông bồ công anh tinh khôi. Nảy mầm bón phân tưới nước, hoa nở tuyệt đẹp nhưng chẳng ngăn nổi cơn gió nhẹ cuốn cánh hoa tan tác tự phương nào...
"Anh vẫn hận Hyunah?" nhìn vu vơ phía mấy bông Irit xanh bên chậu phong lan đỏ cậu khẽ khàng hỏi
"..." thân thể nam nhân cứng ngắc không có câu trả lời
5s
10s.
30s..
1'...
"Chứng tỏ anh yêu Jinhyeon rất nhiều, yêu đến mù quáng" giọng cậu ảm đạm mang chút uất ức
"Nếu Jinhyeon sống lại anh sẽ không do dự từ bỏ Yang Yoseob?"
"..." vòng ôm lại lỏng ra thêm 1tí.
Yoseob đã suy nghĩ trằn trọc cả tháng nay, cậu không thể chịu đựng cảm giác mập mờ này.
Cười khổ buông ra bàn tay nặng trịch, cậu lách người khỏi Junhyung
"Em là 1nghệ sĩ xiếc đại tài"
Phải! Bản thân cứ thấp thỏm đứng mãi trên sợi dây mỏng chênh vênh mang tên hạnh phúc, cố gắng giữ thăng bằng để không phải té, bước 1bước lo sợ tiến 2bước bất an. Chi bằng biến sợi dây thành con đường bằng phẳng?
"Em muốn chứng minh Hyunah không giết Jinhyeon yêu dấu của anh"
"Yoseob!"
"Sao? Không gọi Seobie nữa à?" cậu quay ngoắt lại mỉa mai chua xót.
Đầu tiên phải thoát khỏi cái chớp của Hyunah, chìa khoá chính là tai nạn trong quá khứ. Dù biết khơi lại chuyện này sẽ khiến Junhyung nổi điên nhưng trốn tránh thì mãi mãi không thể có được hạnh phúc
"Ngày mai cùng em đến 1nơi"
"Đừng làm anh mất vui" hắn gằn
"Chưa biết nơi nào đã không muốn đi? Hay anh sợ đối diện sự thật rằng mình là kẻ mù quáng?"
"Yang.Yo.Seob"
"Mỗi một sinh mệnh đều đáng được trân trọng"
"..."
"Là anh dạy em! Sinh mệnh Hyunah không đáng giá ư?"
"JINHYEON THÌ SAO?"
"PHẢI! JINHYEON ĐÁNG GIÁ, LÀ NGHÌN VÀNG VỚI ANH LÀ TẤT CẢ CỦA YONG JUNHYUNG! CÔ TA CHẾT CÓ ANH ĐAU LÒNG CÒN HYUNAH THÌ KHÔNG" Yoseob gào lên, nước mắt nghẹn nơi khoé mi chẳng thể trào
"NHÌN EM ĐI! NÓI EM BIẾT ANH THẤY AI? HYUNAH HAY YANG YOSEOB?"
"..."
"Ánh mắt lẩn tránh của anh đã nói lên tất cả. Đủ rồi..." cậu buồn bã xoay người hất giọt nước mắt mới trào văng xa nơi khác
"Seobie!" Junhyung hạ giọng kéo vợ vào lòng ôm siết
"Được rồi anh đi, đừng khóc" hắn sẽ đau lòng, chẳng biết từ bao giờ nước mắt của Yang Yoseob lại có uy lực như thế...
***
Chiều muộn tại khu phố nhỏ phía Nam Seoul.
Junhyung ngồi trầm ngâm trong chiếc Ford bạc, nhìn bóng mình qua gương chiếu hậu môi tự nở nụ cười cay đắng giễu cợt bản thân...
---FLASH BACK---
"Ở trong xe chờ em. Em đi hỏi thăm những người xung quanh đây xem" tai nạn gần 1năm trước ai còn nhớ chứ
.
.
.
Còn lại 1mình Junhyung nhàm chán nhìn vu vơ phía mấy cửa hàng sát lề, lưỡng lự giây lát hắn quyết định ra khỏi xe
***
Người phụ nữ đứng tuổi hơi sững người ngờ ngợ khi thấy Junhyung đẩy cửa bước vào, 1lúc lâu mới e dè lên tiếng
"Cậu... Hình như là chồng của cô gái bị xô vào xe lớn trong vụ tai nạn gần 1năm trước?" bà nhớ rất rõ vì ấn tượng vô tình trực tiếp chứng kiến vụ cãi vã ngay trước quán mình
"..." hắn cau mày, ý bà ta đang nói Jinhyeon?
"Bà biết tôi?"
"Ha! 1năm xảy ra vài vụ tai nạn cũng không ai quan tâm nhưng tôi đặc biệt nhớ rõ ngày hôm đó"
"..."
"Cô gái hơi gầy là gì của cậu?"
"Không phải bà vừa nói là vợ tôi sao?"
"Không! ý tôi vợ cậu là cô gái thân hình rất đẹp, trông xinh hơn"
"Mwo?" vậy ngay từ đầu người bà ta nhắc đến là Hyunah? Bị xô vào xe tải là ý gì?
"Vợ cậu thật à? Con bé bị cô gái gầy gầy xô thẳng ra đường, chẳng may xe lớn tránh nó mới đâm thẳng vào lề. Kết quả kẻ có dã tâm lại thế mạng, haizz"
"..."
---END FLASHBACK---
Là hắn mù quáng trách nhầm Hyunah thật sao? Jinhyeon hiền lành nhu mì sao theo lời kể lại hoàn toàn khác...
Nhưng tất cả không còn quan trọng, quan trọng chính là cảm giác trong tim khi biết được sự thật, bình thản đến kinh ngạc... Dường như Hyunah và Jinhyeon không còn là mấu chốt điều khiển cảm xúc của hắn nữa mà là...
Cạch!
Yoseob ngồi vào xe đấm đấm mát xa 2chân, khuôn mặt chìm xuống thất vọng:
"Chẳng ai nhớ cả"
"..." là nữ nhân này ư?
.
.
.
"Không cần tìm hiểu nữa!"
"Wae?"
"Không còn quan trọng"
"..." ý hắn là gì?
"Để họ an nghỉ đi Seobie"