***
Khi Yoseob trở về phòng Junhyung vẫn say ngủ như lẽ đương nhiên. Cậu cẩn thận vén chăn rúc sâu vào lòng hắn, áp má mình lên vòm ngực nóng hổi lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ, khúc nhạc ru cậu ngủ mỗi đêm.
Vòng tay siết Yoseob chặt hơn, trên đỉnh đầu phát ra tiếng nói khẽ:
"Đừng lừa dối anh..."
Hắn... hắn nói gì... gì cơ?
.
Thịch!
.
.
Thịch thịch!
.
.
.
4chữ nhẹ như cánh lông vũ chao nghiêng nhưng không khỏi làm Yoseob hoảng sợ, sợ đến tưởng chừng như tim mình ngừng đập, cứng ngắc người lúc lâu mới dám ngẩng lên nhìn.
Junhyung... nói mớ.
Phù!!!
.
.
.
Nữ nhân trong lòng thở đều đều chứng tỏ đã ngủ say, lúc này nam nhân lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, đôi mắt sáng quắc trong bóng đêm mang chút khổ sở.
Anh đã cho em 1dấu hiệu, dừng lại đi Yang Yoseob...
***
Yoseob không có động tĩnh gì trong 2ngày sau đó, đổi lại cậu ngày càng trầm lặng.
Trầm lặng cho đến ngày thứ 3, ngày cuối cùng của kì hạn.
.
.
.
Thư phòng!
Junhyung trầm tư trên ghế dựa. Hắn gần như đã biết thứ Yoseob muốn đánh cắp, chỉ là... lí do? Tại sao cậu lại muốn lấy chúng? Cậu và Kim Hyun Uk không có bất kì mối quan hệ nào hay...
Tất cả là hắn ngu ngốc để bị lừa dối!
.
.
.
RẦM!
Junhyung phát hoả đấm mạnh khiến mặt bàn rung chuyển.
2ngày qua Yoseob không có hành động gì rõ ràng càng làm lệch lạc suy đoán của hắn, Goo Haneul bảo điều tra hộ "lời cam kết" đã vô tình nghe được nhưng cũng hoài công vô ích.
.
.
.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa cắt ngang cơn giận đang bộc phát, hắn đè xuống cảm xúc hỗn độn, "ừ" 1tiếng đồng ý cho người bên ngoài tiến vào.
Yoseob bê cốc nước cam đặt lên bàn, nhẹ giọng:
"Anh uống đi cho mát, là em tự tay pha đấy"
"Tự tay?" mắt hắn mị xuống, tia nghi ngờ loé lên nhưng nhanh chóng bị bỏ qua. Hắn đã hứa với bản thân rằng khi chưa có gì rõ ràng thì hắn chọn tin tưởng vợ mình.
Junhyung mỉm cười đưa ly nước lên miệng, chỉ thiếu 1khắc nữa để thứ chất lỏng cam vàng ngọt ngào kia chạm vào môi thì điện thoại reo bất ngờ. Hắn khựng lại, nhấc máy:
"Đừng uống nước cam. Em giúp anh canh chừng Yoseob, cô ta đã thả thứ gì đó vào ly" giọng Haneul gấp gáp qua loa.
Ầm 1tiếng, Junhyung cảm giác chất lỏng sóng sánh tưởng chừng được kết tinh từ sự quan tâm, tình yêu thương kia phút chốc trở nên đắng nghét, đắng đến tê lòng. Bởi vì cậu... rốt cuộc giăng bẫy hắn!
"Đã rõ!"
Cạch!
Vờ như vừa tiếp 1cú điện thoại từ công ty, Junhyung bình tĩnh chỉ phía tủ sách cách đó không xa:
"Lấy hộ anh xấp tài liệu trên kia"
"Nae"
Quả nhiên Yoseob không nghi ngờ xoay người đi lấy, chớp thời cơ hắn đổ nước cam vào chậu kiểng cạnh bàn làm việc sau đó đưa ly lên môi vờ như vừa uống xong 1ngụm. Lúc quay lại thấy vơi hơn nửa ly, Yoseob thở phào nhẹ nhàng rút lui:
"Được rồi đây là tài liệu. Anh làm việc ít thôi, mau về phòng nghỉ ngơi."
Vấn đề còn lại chỉ là đợi hắn ngủ say mà thôi, thuốc sẽ phát tác sau 1tiếng nữa.
***
Rời thư phòng cũng đã 9giờ. Yoseob vội vàng đi về phía phòng kính, khoá chặt cửa và tự nhốt mình rất lâu bên trong.
Thừ người nhìn đăm đăm vào đôi tay đang run bần bật trước mặt, cậu cắn môi ra sức co duỗi từng ngón tay xong cười khổ nhỏ giọng:
"Đã khó khăn ra quyết định sao còn sợ hãi thế này. Đừng hèn nhát, kiên cường lên!"
Rèm mi dày run run rồi từ từ khép lại... Khép chặt sự đắn đo dằn vặt, khép chặt yếu đuối của Yang Yoseob. Bàn tay vì ôm lấy bụng mình mà cũng dần đuổi đi cơn run rẩy.
"Con à... xin hãy truyền cho mẹ ít sức mạnh"
.
..
...
***
Mùa đông ở Seoul chẳng hiếm lạ những cơn mưa. Mưa đêm... Không quá to mà dai dẳng âm ỉ đầy ám ảnh. Cành lá cũng oặt oèo như ngao ngán sự mít ướt của bầu trời, dường như mùa đông là mùa nhạy cảm của Lão Thiên thì phải.
Yoseob không dám ra khỏi phòng, cậu vô thức đếm tiếng mưa lộp độp vỗ mái lúc xa lúc gần đến tận khuya, khi chắc chắn Junhyung đã ngấm thuốc và ngủ.
***
Thư phòng 1mảnh yên tĩnh, nữ nhân loay hoay trong bóng tối ôm xấp giấy tờ bỏ vào phong bì có sẵn sau đó mở điện thoại bấm 1dãy số, chờ đợi.
Tua... Tua!
Bên kia bắt máy rất nhanh, giọng Kim Hyun Uk tràn đầy kích động:
(Lấy được chưa?)
"Rồi"
(Dễ dàng như thế? Mẹ kiếp mày có thông đồng với nó không đấy? Nếu tao biết được thì con mày sẽ...)
"Không!!! Anh ta chỉ là quân cờ để tôi lợi dụng. Tôi thề! Tôi..." Yoseob hoảng hốt lập tức phủ định, lão sẽ giết đứa bé mất.
Tách!
Đột ngột có người bật đèn.
Xoạch! Lạch cạch!
Giấy tờ, điện thoại đồng thời rơi xuống sàn.
Hắn...đứng đó!