Mọi người chẳng ai bảo ai vội vã thoát thân khỏi "hiện trường", cảm thấy thật tội nghiệp cho thiếu phu nhân nhưng họ chỉ là người làm công nhỏ bé thôi a.
Bà quản gia già nheo nheo đôi mắt kèm nhèm khó xử nhìn ra phía cửa, muốn nói gì đó nhưng lời ra đến miệng lại ngậm ngùi nuốt ngược vào trong. Kết quả chỉ thở dài xoay người trở lên, trước khi đi không quên hàm ý 1câu:
"Thiếu gia, bên ngoài trời mưa rất lạnh"
"..." thoáng cái Junhyung rùng mình, lí trí mơ hồ trở về đôi chút để lòng hắn dâng lên cảm giác xót xa cho kẻ phản bội ngoài kia.
Trời mưa tầm tã rét buốt như thế, 1cô gái đêm hôm sẽ phải đi đâu? Tiếng nức nở yếu dần nhưng tiếng thét gào trong lòng hắn ngày càng dữ dội.
Cô gái hắn yêu đang không ngừng khóc gọi tên hắn
.
Hyungie... Hu.. Hu hu...
.
Hyungie.. Hyungie...
.
Từng lời từng chữ thống thiết dội vào lòng, gõ vào tim hắn, càng gõ càng đau, đau đến khiến người ta rồ dại mất kiểm soát.
"Câm ngay!" dứt câu Junhyung vớ chiếc bình cổ trang trí gần đó quật mạnh về phía cửa không thương tiếc.
XOẢNG!!!
"Hm..." Yoseob bật người ra xa cửa theo quán tính, bụm chặt miệng trong ngỡ ngàng tột độ.
Tiếng khóc im bặt!
.
.
.
Im ắng!
.
.
.
Tan tành. Những mảnh sứ vỡ vương vãi như lâu đài thuỷ tinh tan nát.
.
.
.
"..." không biết Yoseob nghĩ gì, cậu cứ đơ dại mở to mắt nhìn như xuyên thấu qua cánh cửa, thứ chất lỏng mằn mặn tuôn theo kẽ tay chảy xuống, lạnh ngắt!
.
.
.
Bên trong nam nhân cũng sững người, hắn vừa mới...
"Oppa!"
Giật mình vì tiếng thì thào bên tai kèm theo vòng ôm mềm mại từ phía sau, Junhyung khó chịu quay sang, hắn không muốn bị ai làm phiền vào thời điểm chết tiệt này.
Khuôn mặt đanh lại cùng tia giận dữ tràn ngập trong mắt nam nhân khiến Goo Haneul bất giác rợn gai óc, ái ngại buông ra hắn và nguỵ tạo vẻ cảm thông buồn bã:
"Xin lỗi, em chỉ muốn an ủi... Mau lên phòng nghỉ ngơi, em nghĩ cha cô ta đang đợi ngoài kia để đón con gái mình. Hân hoan vì tưởng kế hoạch bán đứng anh đã thành công. Em không muốn nhìn anh bị lừa thêm lần nữa"
"..."
Thấy Junhyung còn đôi chút đắn đo, ánh mắt dán về phía cửa mãi không dời. Ả nhấn mạnh:
"Đừng để bị Kim Hyunah lợi dụng, oppa"
"..." Kim Hyunah ư? Phải chăng Yang Yoseob mà hắn yêu chỉ là ảo tưởng? Cậu thật sự đã chết rồi? Không có phép màu nào cả! Không có!
Chút mềm lòng hoàn toàn bay biến.
Nam nhân siết chặt nắm đấm, dứt khoát xoay người nhanh chóng biến mất sau khúc ngoặt thang lầu.
.
Xa.
.
Xa dần..
Yoseob lặng nghe tiếng bước chân mãnh lực nhỏ dần rồi tất cả chìm vào yên tĩnh.
Goo Haneul đắc chí cười vô cùng thoã mãn:
"Tôi sẽ làm tên cô biến mất khỏi hộ khẩu nhà này. Hừ!"
***
Xung quanh chỉ còn bóng tối ướt át, gió và hơi lạnh.
Hyungie, van cầu anh trở lại...
Đừng đi...
.
.
.
Hắn đi thật rồi...
Cậu phải làm sao đây?
"Hm.. Hư.. Gr..." mưa lấm tấm hắt vào, mỗi giọt như 1nhát dao cứa qua da. Cố gắng chịu đựng thì trời sẽ sáng chứ? Chỉ cần ở đây đến sáng mai mà Yang Yoseob vẫn còn sống thì Junhyung sẽ cho cậu 1cơ hội chứ?
Tự nhủ như thế, cậu lịm dần đi bên vách cửa, thứ nước ướt nhẹp trên mặt chỉ là nước mưa, nước mưa có lẫn muối mà thôi!
***
Trong cơn chập chờn đấu tranh với địa ngục mùa đông, 2tay ôm chặt vai siết tới bắp tay đỏ lằn dấu trên màu da tái ngắt, khi Yoseob cảm giác từng tế bào cơ thể run rẩy rồi đóng băng dần, tinh thần từ từ mờ nhạt mụ mị thì lí trí lại trỗi dậy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chính cậu đã đẩy mọi chuyện đến trạng huống ngày hôm nay, vì bản thân quá yếu đuối, vì sợ hãi mà không tin tưởng hắn. Nếu nói ra sự thật ngay từ đầu, Junhyung sẽ bảo vệ đứa trẻ an toàn mà không phải dùng đến cách khờ khạo này.
Sáng mai cậu sẽ nói tất cả!
Yoseob lập cập, giọng nói suy nhược lẫn trong tiếng mưa đêm:
"Cho em 1cơ hội, Hyungie"
***
Bỗng...
Nhập nhèm!
Vài vệt sáng nhá lên trong bóng tối sượt nhanh qua, tiếng chân người đạp nước xa gần.
Yoseob giật bắn mình! Có ai quanh nhà? Hay ngoài cổng?
Thứ ánh sáng quỷ quái vừa sượt qua là gì?
1tia sáng tỏ chầm chậm lướt qua, tứ chi bắt đầu rụng rời. Không lẽ... Kim Hyun Uk phái người tới?
"And.. Andwae" cậu há hốc mồm muốn đập cửa hét lên gọi Junhyung nhưng... Nếu thế hoá ra "lạy ông tôi ở bụi này"
Yoseob cắn răng kiềm tiếng rên, bò mọp trên nền khổ sở đứng dậy.
Thịch... Thình thịch!
Tiếng tim đập như trống vỗ, hoảng loạn không ngừng. Cậu biết mình phải đối mặt với nguy hiểm ngay lúc này! Một mình!
Slap.p..
Có tiếng bánh xe cán nước gần cổng chính.