Anh Sẽ Là Đôi Mắt

"Hay muốn xin Gina noona về luôn bên đó?"
"YA!!!"
"Không cần thương lượng" hắn tuyệt tình phun 1chữ NEVER xong thả người xuống cạnh Doojoon, ngửa cổ vô lực tựa lên vành salon, ngón tay day day cố vuốt phẳng những nếp nhăn khó chịu trên trán.
Junhyung khép mắt, gắng gượng cất giấu tia ủ rũ sâu vào lòng.
.
.
.
"Tôi nghe bảo Hyunah xảy ra chuyện"
"..."
Thịch!
Tim bất giác khiêu thật mạnh, hắn mở mắt. Con ngươi không đảo mà trừng trừng hút lấy trần nhà.
Hyunah? Kim Hyunah ư... Đến lúc này thật sự hắn cũng không đủ lí trí hay sáng suốt để phân biệt nữa. Rốt cuộc là Hyunah đã đóng 1vở kịch hoàn hảo từ hơn nửa năm trước, hi sinh cô nhi viện, giết chết Yoseob rồi giả vờ trở thành cậu để lấy lại đống hồ sơ dơ bẩn cho Kim HyunUk? Hay thật sự có 1Yang Yoseob trên đời khiến hắn yêu thương đến mức dễ dàng xoá nhoà hình bóng Jinhyeon trong tim?
Junhyung không biết, hắn chỉ biết cảm giác về Yoseob quá rõ ràng, quá thực, thực đến mức bản thân hoá thành rồ dại ngu ngốc.
Mà nếu Yoseob thật sự có thật thì sao chứ? Đốn mạt hơn khi không phải Hyunah mà chính cậu. Giăng bẫy, lợi dụng hắn để...
Không! Một Yong Junhyung luôn luôn tỉnh táo, ngạo mạn, tuyệt đối không thể chấp nhận sự sỉ nhục này.
***
"Doojoon!"
"..."
"Tôi đã quyết định rồi"
"..."
Khoé môi hắn giật nhẹ, khẽ quay đầu nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, dường như lí trí, con tim và sự phẫn nộ đang đấu tranh nhau dữ dội. Cuối cùng thứ chiến thắng là...
.
.
.
"Tôi sẽ li dị" hắn lạnh lùng.
"Mwo?"
"Khoan, khoan đã! Nếu cậu nói điều này vào nửa năm trước thì quá bình thường, nhưng bây giờ có đánh chết tôi cũng không tin"
"Gina bảo Hyunah đang ở nhà Hyunseung, 2người thật sự xảy ra chuyện à?"
"Mwo? Cô ta đang ở nhà Hyunseung? Ai nói với Ginie?"
Junhyung nghe giọng mình cương cứng, câu chữ bật ra bởi luồng hơi mạnh đầy hằn học.
"Woonie, nó bảo... À mà sao các cậu ai cũng gọi Hyunah là Yoseob, trước đây làm gì có?"
Junhyung mất kiên nhẫn, rõ ràng hắn giật mình, sững sờ, cơn thịnh nộ vô cớ nổi lên được cố gắng kiềm nén.
"Dongwoon bảo gì?"
"Này, mặt cậu như đang muốn giết người vậy. Biết ghen sao còn đòi li dị?" Doojoon huých cùi chỏ vào người bạn, vẻ đùa cợt thường ngày lại hiện ra, anh cười xấu xa, đang định nói gì đó thì điện thoại reo. Nhìn tên người gọi đến, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngọt ngào, anh hào hứng bắt máy:
"Mới đi 30phút đã nhớ anh rồi sao, chị hai?"
Doojoon chọc ghẹo.
(...)
"Mwo? Anh về ngay"
Bíp!
...
"Aishh khu Haengpok Beautiful nhà vợ cậu bị sự cố khi đang tu sửa, tôi phải sang xem xét. Nói chuyện sau!"
Mưa gió dầm dề thật chọc giận người ta mà, mấy công trình thi nhau gặp sự cố.
***
Doojoon đi rồi không khí trong phòng lại chùng xuống vài phần, nặng nề như muốn kéo tuột tâm trạng người ta xuống đến chỉ số âm, khoảng âm vô cùng.
Nam nhân khuôn mặt tuấn mĩ tối sầm u ám như sắc trời bên ngoài, quai hàm hơi bạnh ra hiện rõ từng đường nét khốc liệt hoàn hảo.
Hắn rõ hơn ai hết Hyunseung yêu Hyunah sâu sắc.
Mới bị đuổi đã đến ở nhà 1người con trai đã có vợ, Yoseob quá cao tay để lợi dụng Hyunseung hay Boyoung quá hiền lành để kẻ trơ tráo không biết xấu hổ như cậu đè đầu cưỡi cổ?
Tối hôm đó rõ ràng khóc rất dữ dội, thế mà 1bước rời khỏi nhà đến nay 3ngày cũng không liên lạc. Tìm được chỗ dựa khác rồi nên rất tự tin ruồng bỏ hắn ư?
Nghĩ đến đây Junhyung nghiến răng bật cười, nụ cười nhạo báng chính bản thân.
"Yong Junhyung cũng có ngày hôm nay cơ đấy?"
"Được! Tôi sẽ thoả mãn cô"
Hắn thì thào, bàn tay đang siết chặt buông lỏng trượt lên cổ, nắm lấy ngôi sao nhỏ ẩn hiện sau lớp áo sơ mi, hơi dùng sức 1chút, tiếng dây kim loại âm thầm rạn đứt.
2đầu dây chuyền rớt ra, trong lòng bàn tay Junhyung là gì? Hắn đang tháo xuống Duy Mục hay tháo xuống tình yêu của Yoseob?
.
.
.
"Đôi mắt duy nhất! Đánh mất nó sẽ không thể nhìn thấy em nữa"
.
.
.
***
"HYUNGIE, ĐỪNG ĐI!!!"
Yoseob bật dậy, mồ hôi lấm tấm đầy trán.
Cậu thở hồng hộc trấn tĩnh, lau mồ hôi dáo dác ngó xung quanh.
Đây là đâu? Cậu ngủ bao lâu rồi?
Day nhẹ thái dương, Yoseob từ từ hồi tưởng chuỗi sự việc đã xảy ra...
Hyunah, phải rồi!
"..." chuyện quỷ gì đây? Cổ họng đau rát như bị xé toạc, giọng nói thều thào gọi không thành tiếng.
Bất lực với cơ thể, Yoseob tự xuống giường, cậu thấy khoẻ hơn đôi chút khi ra khỏi phòng.
***
Căn biệt thự này quá to, đi nãy giờ rốt cuộc vẫn lạc.
Nơi này là đâu? Có vẻ lạnh hơn những nơi khác, cánh cửa trước mặt cũng lạnh ngắt. Cậu tò mò...
"KHÔNG ĐƯỢC MỞ!!!" tiếng Hyunah bất chợt hét..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui