Một ngày không gặp cách 3thu... Chỉ những ai đồng cảnh ngộ mới hiểu được cảm giác của Yoseob lúc này.
Cậu quay phắt lại và hắn đứng đó, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt đen u tĩnh ngà ngà nhìn cậu như tỉnh như say, như ảo ảnh mà cũng như thật.
Tại sao hắn ở đây?
...
-FLASHBACK-
Hyunseung chau mày, hơi khó chịu nhả từng chữ rõ ràng qua điện thoại:
"Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ. Hyunah là cô gái có nguyên tắc đạo đức. Cô ấy không mưu tính gì cả" tên bạn khó ưa có lẽ vẫn nghĩ anh không hề hay biết chuyện hoán đổi linh hồn nên để Yoseob dùng thân xác Hyunah lợi dụng mình. Hắn tưởng giả thì cứ cho là giả, xem như không biết gì đi.
(...)
"Được được! Cậu không quan tâm nhưng tôi quan tâm, ok?" tên trời đánh này khi nổi cơn ghen lên ăn nói thật khó nghe.
(...)
"Đến đi! Nói rõ ràng một lần, cô ấy rất muốn gặp cậu"
Tít!
Anh tắt máy quay sang nhìn Hyunah, lắc đầu cười cười:
"Tại sao lúc trước em lại yêu thằng nhóc này? Cáu bẳn và lạnh lùng là mẫu hình lý tưởng của cô sao Kim Hyunah tiểu thư?"
"Ya anh thật là... Từ bé đến lớn em chỉ biết 1mình anh ấy. Ai bảo ngay từ đầu anh không xuất hiện trong kí ức của em chứ!" cô nhoài người nũng nịu, giọng điệu tràn đầy uỷ khuất nhưng không giấu nổi vẻ hạnh phúc.
"Anh thật sự nuối tiếc đã xuất hiện quá muộn trong kí ức của em. Mianhae... vì những đau đớn, tổn thương mà em phải gánh chịu"
"..." Hyunah ngẩng đầu đối diện đôi mắt anh, phút chốc cảm thấy xót xa đến không thốt nên lời.
Nuối tiếc của anh, thâm tình của anh, yêu thương của anh... là tất cả nỗi ân hận trong em...
.
.
.
"Không phải anh muộn. Là em đã bỏ lỡ khoảng kí ức về anh, Seungie ah..."
-END FLASHBACK-
Thoáng đơ người, bờ môi đẹp run rẩy...
"Hyungie?" vô thức gọi tên hắn lần nữa bằng chất giọng yếu ớt hơi khàn, rồi không ngăn nổi kinh ngạc cũng như nhung nhớ bao lâu, Yoseob nhào ngay vào lòng ôm chầm người phía trước.
Tấm lưng rộng, vòm ngực này, mùi hương này... Hắn là thật, là thật!
Cậu thở dốc gấp gáp hít lấy mùi vị nam tính quen thuộc, mặc kệ chiếc măng-tô ướt đẫm nước đang nhỏ giọt vương vãi trên nền đá, thấm ướt cả quần áo cậu.
Junhyung phỗng ra như tượng, lí trí bị trôi tuột mất bởi hành động bất ngờ này, chỉ cảm giác được thân thể mềm yếu kia đang run rẩy. Cánh tay buông thõng bất tri bất giác muốn siết lấy eo và nhấc bổng nữ nhân trong lòng.
Khi lí trí mất đi, hắn không thể điều khiển trái tim mình, trái tim điên cuồng nhớ Yang Yoseob...
Junhyung từ từ cụp mi, hơi cúi đầu, môi hắn chạm nhẹ lên tóc cậu, cánh tay vươn lên tưởng chừng sắp ôm lấy vợ nhưng...
Hắn trừng mắt, bừng tỉnh khỏi cơn mê muội khi nhận ra thứ đang cầm trên tay. Phải rồi! Hắn đến đây là để...
.
.
.
"Buông tôi ra!"
"..."
***
Cả 2ngồi đối diện bên bàn ăn, Junhyung lừ người, cố gắng phớt lờ khuôn mặt tái nhợt của Yoseob.
"Đây...đây là..."
"Đơn li hôn. Cô mù sao?" hắn khoanh tay.
"Khoan đã!" cậu cắt ngang, khẩn trương đem sự thật giải thích rõ ràng. Cả tuần qua nóng lòng gặp cũng vì vậy nhưng không ngờ hắn lại chủ động đến đây cùng tờ đơn li hôn.
"Em biết anh tức giận nhưng đây chỉ là hiểu lầm, mọi chuyện..."
"Hiểu lầm? Ý cô là chuyện lục lọi thư phòng hằng đêm, bỏ thuốc ngủ vào nước và ăn cắp đống hồ sơ bẩn thỉu cho cha mình đều là giả?"
"Em..."
Junhyung cười nhạt nhìn gương mặt Yoseob tái thêm vài phần.
"Đúng! Đó là thật, nhưng nguyên nhân..."
"Kim Hyunah!"
"M..mwo?" hắn gọi cậu là gì?
"Cô tính lợi dụng Hyunseung đến khi nào?"
"Em là Yang Yoseob! Em không lợi dụng ai cả"
"Trừ tôi?"
"Nhất là anh!"
Blap blap!
Junhyung vỗ tay, nét châm biếm ngày càng sâu.
"Tôi thật khâm phục cô. Đến lúc này vẫn diễn kịch hay như thế"
Hắn mãi mãi không thể quên được đêm hôm ấy, 5chữ "quân cờ để lợi dụng" là giả sao? Chính miệng cậu đã thừa nhận những gì mình làm, cậu đang ở nhà Hyunseung cũng là sự thật rành rành, nói hắn hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ!
"Anh nghĩ em làm điều đó?" cậu thẫn thờ
"Cô dám nói mình không làm?"
"..."
"Nghe cho rõ: Kim Hyunah hay Yang Yoseob cũng không còn quan trọng. Bất kể là ai, tôi muốn cô nhanh chóng cút.khỏi.cuộc.đời.Yong Junhyung này"
"..." hắn...
Cạch!
Thứ gì đó bị thẩy lên bàn, từ từ lăn đến trước mặt cậu, ánh dạ quang yếu ớt nhập nhoè... Yoseob chết lặng, nắm tay siết chặt đùi.
Duy Mục...
.
.
.
Đánh mất nó sẽ không còn được nhìn thấy em nữa...
.
.
.
Anh sẽ giữ thật chặt...
.
.
.
Cậu cảm giác khoé mi nặng trịch, cổ họng khô đắng vỏn vẹn bật ra vài chữ khô khốc:
"Anh thích trẻ con chứ?"
"..."
"Con..."