"Rất ghét" hắn chặn đứng câu nói dang dở.
"Tôi ghét nhất bọn trẻ con hôi sữa"
Lúc này Junhyung chỉ muốn phủ định, phủ định mọi thứ trên đời 1cách vô tri.
Hắn quay lưng, bóng lưng xa dần theo từng nhịp bước.
Tách!
Yoseob cuối cùng giải phóng cho thứ nước nặng trĩu bám nơi khoé mắt. Bên tai 2chữ chấn động cứ lùng bùng:
.
Rất ghét.
.
.
Ghét.
.
.
.
Ghét...
Anh nói ghét sao? Kẻ có tội là em, chỉ 1mình em thôi mà...
"Không thể!" cậu bật dậy đuổi theo. Tinh thần bắt đầu hoảng loạn vì ý nghĩ đây sẽ là lần cuối cả2 gặp nhau.
***
Khoảng sân rộng đắm mình trong bong bóng mưa, âm u mờ ảo đến não nuột. Trong tiếng lào rào xé đến tiếng gọi khản đặc:
"HYUNGIE!!! Khoan đã!"
Junhyung đã ra đến chỗ đậu xe giữa sân, hắn gần như ướt sũng và nữ nhân đang đứng trong mưa cũng bê bết thê thảm. Mưa khiến bóng hình đối phương mờ nhạt xa xăm...
"TỘI LỖI CHỈ MÌNH EM GÂY RA! ANH KHÔNG THỂ HẬN NGƯỜI KHÁC" cậu hét.
"TÔI SẼ GIẾT TẤT CẢ NHỮNG AI CÓ LIÊN QUAN" hắn gầm lên.
Yoseob chấn động, đột nhiên nhận ra Junhyung đã trở nên tàn nhẫn như thế từ khi nào?
Cách nhau 1sải tay và tấm rèm mưa dày, ánh mắt nữ nhân mê mông...
"Thế giới này rất rộng lớn. Một người đàn ông vĩ đại có thể bao dung cho cả người tốt và kẻ xấu. Hyungie..." cánh tay gầy yếu mảnh mai đang nắm chặt run run vươn ra...
"Xin đừng gây tội ác" cậu ngàn vạn lần không muốn hắn trở thành ác ma.
"..." hắn vuốt nước mưa đầm đìa trên mặt, hốc mắt ran rát không biết vì mưa hay...
Cả 2nhìn nhau, tia mềm yếu nảy sinh trong 1giây mất kiểm soát.
"Tại sao cô làm thế?"
"Vì bảo vệ 1người"
"Tôi?"
"..." cậu lắc đầu và ánh nhìn hoà hoãn trong mắt Junhyung biến mất.
"Là vì c..."
Ring ring!
Tiếng iphone reo bất chợt, hắn nhếch môi, không muốn nghe thêm nữa.
"Haneul, có chuyện gì?" giọng trả lời dịu dàng khiến kẻ khác đau đớn vô cùng.
Không biết ả nói gì nhưng trong 1phần vạn giây, mặt Junhyung biến sắc nghiêm trọng. Hắn giận dữ đập thẳng điện thoại xuống nền sân, tan tành.
"KIM.HYUNAH! Mẹ kiếp cha con cô là lũ cầm thú"
Rầm!
Cửa xe đóng sầm.
Một trận gió thốc tới, rào rạt.
.
.
.
Hắn đi rồi!
Cậu đổ xụp người ngồi bệt trên nước, mưa xối suối tóc mềm chảy dài rũ rượi. Vì Haneul nói 1câu, hắn không truy không hỏi, không đúng không sai mà rống giận, ánh mắt vằn tia kích động, tràn ngập căm ghét khinh bỉ đó cuối cùng cũng xuất hiện.
Yoseob khẽ mở lòng bàn tay nắm chặt, ngôi sao nhỏ lập loè. Nước mưa lạnh ngắt mà thứ nước rơi trên tay, phủ trên Duy Mục lại nóng hổi lạ kì.
***
Một khoảng trời trắng xoá.
Mưa hay giọt tình đang tưới ướt hai ta?
Em mỉm cười vươn đôi tay hứng lấy
Xung quanh là yêu mà tay em trống rỗng,
Chỉ chạm vào rồi trôi mất không hay
Mưa vẫn rơi như tình ta vẫn chảy.
Em bất lực để trôi mất tình anh...
***
"Xin lỗi, mẹ xin lỗi đến phút cuối vẫn không thể nói ra... Huhu... Mẹ sợ... Sợ cha sẽ nói rất ghét con, sợ cha sẽ hận con... Hu..hm... Là mẹ liên luỵ con, xin lỗi. Xin lỗi... Huhu..hm..."
Nữ nhân ôm chặt bụng mình khóc rống giữa trời mưa mùa đông. Yoseob biết tất cả đã không còn đường cứu vãn!
Cách đó theo khoảng không gian địa lí xa dần, nam nhân trong xe hốc mắt đã đỏ ngầu, Goo Haneul báo Kim HyunUk vừa đến gặp mẹ hắn, bà lên cơn đau tim ngay sau đó và đang cấp cứu trong bệnh viện.
"Khốn nạn! Tôi thề sẽ giết hết nếu mẹ tôi có chuyện gì"
Tiếng hãm phanh rít rát, chiếc Ford vụt mất sau ngõ cua, để lại chỉ là cái lầy lội không tả của nước và đất cát.
Đoạn đường tình yêu này không thể đi tiếp nữa rồi!
***
5tháng sau...
Nữ nhân ôm tấm bụng tròn cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh ban công.
Ánh mắt không gợn tia cảm xúc, Yoseob ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa hạ. Chưa vào hạ, chỉ là cuối xuân thôi, trời quang đãng và mùi cây cỏ thơm nồng.
"Trong ánh sáng ban ngày kì lạ, tình yêu bị lu mờ 1cách đau thương..." cậu chậm rãi đọc lời đề mục của 1cuốn tiểu thuyết. Targore có phải cũng ưu thương khi viết ra điều này?
Hyunah nói phụ nữ mang thai rất nhạy cảm và dễ xúc động. Đó là lí do dạo gần đây cậu hay khóc và linh cảm nặng nề ư?
Lòng ngậm ngùi, khoé mi lại chợt nặng. Yoseob tự nhủ không thể khóc vào buổi sáng đẹp trời thế này.
Cậu úp sách trên đùi rồi đưa tay mân mê ngôi sao nhỏ trên cổ, nở nụ cười buồn, cánh tay còn lại vươn ra khoảng trời nhuộm nắng phía trước, hươ nhẹ như đang cố lau đi khoảng không gian thiếu vắng Junhyung mà bụi đã phủ mờ.
Mùa đông nặng nề trôi qua cùng nỗi cô đơn hiu quạnh: giáng sinh, năm mới, lễ tình nhân...