Xoạt!
"Cố lên em"
Hyunseung cởi áo khoác trùm nhanh cho Yoseob rồi tức tốc bế cậu ra xe.
Cr.ă..c...
Giữa tiếng vải và thân thể cọ xát khẽ vang lên tiếng kim loại đứt gãy, êm nhẹ như bông tuyết đậu trên lá cỏ.
...
Bóng người đã đi xa, lẫn trong tuyết hồng 1sợi dây bạc cùng ngôi sao nhỏ, ánh sáng xanh leo lét ánh tia lạnh lẽo cô độc...
***
Đau quá!
.
.
.
Rất lạnh!
Tôi đang ở đâu? Thiên đường hay địa ngục...
.
.
.
Cảm giác dập dềnh lơ lửng, không còn đau đớn...
***
Hyunseung đến bệnh viện cũng vừa lúc mọi người ùa vào.
"YOSEOB! YOSEOB Đ..."
"Mw..o.? Cô ấy..." chưa bao giờ Junhyung cảm giác...kinh hoàng như khoảnh khắc này. Hắn hét lên và nhìn thấy người mình điên cuồng tìm kiếm, điên cuồng nhung nhớ...đẫm bệt trong máu, nằm bất động.
Da thịt cậu gần như...dập nát, phù thũng, máu đọng khô nơi khoé miệng, khoé mắt...
Lưỡi hắn đơ cứng, tê liệt!
Hyunseung gấp gáp chuyển giường đẩy cho y tá đưa vào phòng mổ, anh siết vai bạn, căng thẳng tột độ với điều sắp phải nói ra:
"Bình tĩnh nghe tôi!"
"..." ánh mắt Junhyung vẫn tê liệt bám theo Yoseob.
Anh đau lòng lay mạnh vai bạn:
"Em ấy tắt thở rồi"
"M..w.o? Cậu nói gì? CÔ ẤY KHÔNG CHẾT!"
"JUNHYUNG! Em ấy chết trên đường đến đây! Điều cậu cần làm bây giờ là cứu đứa trẻ! Kí vào giấy đồng ý phẫu thuật"
"SEOBIE CHƯA CHẾT, CỨU CÔ ẤY!"
"CON CẬU CŨNG SẼ CHẾT! ĐỨA BÉ ĐANG THIẾU OXI! KÍ ĐI!"
Không gian như ngưng đọng, bên tai hắn ù ặc tiếng "chết".
.
.
.
Chết!
.
.
.
Hốc mắt nam nhân đỏ hồng ứ nước.
Tách!
Chữ kí nguệch ngoạc nhoè nhoẹt bởi thứ nước nóng hổi.
"Giữ lấy đứa trẻ! Cứu sống con tôi!"
"Tôi hứa" Hyunseung cấp tốc chạy vào phòng mổ. Ting 1tiếng cánh cửa đóng lại và đèn đỏ bật sáng.
...
"Kim.Hyun.Uk" cơ hồ âm thanh rít ra kèm theo tiếng nghiến răng kèn kẹt, đôi mắt thẫm đen đanh lại loé lên tia giết chóc âm tàn.
"KHỐN KHIẾP!"
RẦM!
Hắn hét lên, thô bạo đạp hàng ghế chờ rồi điên cuồng lao đi.
***
RẦM!
BỐP!
"AÁA!!!" tiếng phụ nữ hoảng sợ la hét.
"ĐỒ QUÁI VẬT! CÔ ẤY LÀ CON RUỘT ÔNG"
BỐP!
Nam nhân đè lên người gã đàn ông luống tuổi, ánh mắt vằn tia máu đỏ điên cuồng đấm vào mặt lão đến bật máu.
Hắn muốn giết người! Hôm nay nhất định hắn sẽ giết chết đồ khốn nạn này!
BỐP!
XOẢNG!
Junhyung vung tay đập vỡ bình gốm trang trí, không ngần ngại dí hẳn mảnh vỡ nhọn hoắt vào yết hầu Kim HyunUk.
"ĐỪNG... Tôi..van cậu... Đừng giết tôi..."
"CÔ ẤY VAN CẦU ÔNG CÓ QUAN TÂM?"
Nếu không ai ngăn cản ngay lúc này, hắn nhất định sẽ đâm thủng yết hầu lão già bất nhân này.
Phập!
"AAÁ!"
"CÂM MIỆNG" chỉ là đâm vào vai.
BỐP!
1đấm trả lại em nụ cười!
.
.
.
"Hyungie ~ chúng ta đi mua ổ khoá tình nhân"
.
.
.
BỐP!
2đấm trả lại em hạnh phúc!
.
.
.
"Chúng ta sẽ là 1gia đình"
.
.
.
BỐP!
3đấm trả lại em lời xin lỗi!
.
.
.
"Em vì muốn bảo vệ 1người..."
.
.
.
Nhát đâm này...trả lại mạng sống cho em!
Junhyung vung cao mảnh gốm, siết đến mức chính bàn tay cũng bị cắt chảy máu ròng ròng. Bắp tay nổi hằn gân xanh, run rẩy cùng cơn phẫn nộ.
Nước mắt hắn rơi khắp người Kim HyunUk, đầm đìa trong đau đớn.
Bỗng trước mắt dội về hình ảnh nữ nhân cô đơn ngày mưa buồn trong quá khứ...
.
.
.
Tội lỗi chỉ mình em gây ra, anh không thể hận những người khác!
.
.
.
Thế giới này rất rộng lớn, người đàn ông vĩ đại có thể bao dung cho cả người tốt và kẻ xấu. Xin anh đừng gây ra tội ác...
.
.
.
Hyungie ~
.
.
.
Hyungie ~
.
.
.
"AAAAAAA"
Phập!
Tách... Tách...
Nhát đâm cắm phập xuống...phần nền ngay sát cổ Kim HyunUk.
.
.
.
Anh à, đàn ông thì không được khóc...
.
.
.
Yoseob!
Yoseob ah...
Anh...
"Hu... Hm... Seobie.. Hm..."
Lạch cạch!
Miếng gốm vỡ lăn lóc trên sàn, bàn tay lem luốc máu siết mạnh, từng giọt từng giọt nóng hổi.
Hắn cắn răng nhìn lão già đã bất tỉnh dưới thân mình, khuôn mặt bị biến dạng tám phần.
Trong lòng bất lực và trái tim sắt đá trở nên mềm yếu vì đau đớn, thống khổ.
Cậu không muốn tay hắn vấy bẩn, cậu không muốn hắn trở thành ác ma...
***
Bệnh viện tổng hợp Seoul.
"CÔ ẤY ĐÂU?"
"Bên trong..."
Dongwoon quẹt nhanh nước mắt, sững sờ vì bộ dạng "không giống người" của hyung mình. Hắn giận dữ bỏ đi và quay lại với vết máu đầy người cùng đôi tay bị thương, ánh mắt lờ đờ như xúc cảm bị chìm sâu tít tắp.
...
Hắn thẫn thờ đi vào, run rẩy giở ra tấm vải trắng phủ trên mặt nữ nhân.
"Seobie... Anh xin lỗi... Hu..Hm..m.. Xin lỗi em..." từng nơron thần kinh run lên, từng phần trên cơ thể hắn đau đến rã rời.
Nỗi bất lực để mất em đang giày xéo.
Bánh xe kí ức cứ chạy cày nát con tim anh.
Ngơ ngác của em, nụ cười của em...
Tan tác..