***
Một bàn tay bất chợt đặt nhẹ lên vai, Junhyung vẫn bất động gục đầu bên xác vợ, không hề có dấu hiệu hồi tỉnh:
"Xin lỗi, em đến muộn" giọng Haneul buồn bã 1cách khoa trương.
Jihyun nếu không phải vì quá đau lòng và bận dỗ dành Sohyun thì cô đã cho con cáo đạo đức giả này vài tát rồi. Chẳng hiểu sao cô thấy vô cùng chướng mắt kể cả khi nó cóc dính líu gì đến mình.
...
Nữ nhân giấu vẻ hả hê thoả mãn sâu trong đáy mắt, ép nước mắt buồn bã rơi. Ả ôm lấy nam nhân từ phía sau:
"Xin lỗi vì không giúp được gì cho anh"
"..."
.
.
.
"AISHH Mẹ kiếp" con ranh trơ trẽn này!
"Hyunie!" Seungho kéo bạn gái lại, nếu không cô sẽ náo cho long trời lở đất bệnh viện mất.
"Không phải lúc này đâu em"
"..."
"AISHH! Được rồi, buông em ra" cô bực dọc ngồi phịch xuống ghế.
...
"Khụ khụ!" Hyunseung ho khan 2tiếng, Goo Haneul giật mình sượng sùng buông tay.
Anh trầm giọng nhắc nhở bạn:
"Junhyung... Đến lúc phải chuyển Yoseob đi rồi"
Toàn thân hắn cứng đờ, bàn tay thô ráp bắt chặt bàn tay nhỏ lạnh ngắt không buông:
"Cô ấy sẽ về với tôi"
"Em ấy...đã đi rồi" anh đau lòng khẳng định 1lần nữa.
"CÔ ẤY CHỈ NGỦ THÔI"
"CON TRAI CẬU SẮP CHẾT"
"M..wo?" hắn hung hăng quay lại, lời nói như cú đập mạnh khiến người ta thanh tỉnh sau cơn tê liệt bởi thuốc gây mê.
Phải rồi, con trai hắn!
"Thằng bé phải mổ non và bị bí khí quá lâu trong bụng mẹ. Nó không thở được, tim cũng đập rất yếu"
"..."
"Junhyung, người chết không thể sống lại. Đứa trẻ đang cần cậu"
"Nó...đang ở đâu?"
"Khoa nhi, phòng hồi sức nhân tạo. Thằng bé đang được truyền oxi trong lồng kính"
"..."
"Rất khó qua khỏi, có thể 1tiếng, 2tiếng nữa trái tim yếu ớt của nó sẽ ngừng đập. Còn nếu bình an sống sót, phần nhiều khả năng sau này sẽ bị tim bẩm sinh"
"..." đủ! Đủ rồi...
Hắn nhắm mắt, gắng hít vào dù quá khó khăn khi lồng ngực tức nghẹn, bàn tay siết chặt vợ dần dần buông lỏng. Từng đốt xương đau nhức khi bị ép phải co gập, khi lí trí chống lại cơ thể:
"Đến lúc anh phải buông tay...để nắm giữ thứ khác chặt hơn"
"Seobie... Tạm biệt..."
***
Phòng hồi sức, khoa nhi.
Đứa trẻ đỏ hỏn chỉ bé như 1con búp bê, làn da non nớt mỏng manh đến mức tưởng chừng chạm nhẹ vào thôi cũng sẽ chảy máu. Mắt bé nhắm nghiền và cánh mũi phập phồng thật khẽ, trái tim thoi thóp yếu ớt đập...
Junhyung đứng bên ngoài lớp kính, hắn không được phép vào phòng vô trùng, chỉ có thể đứng đây nhìn sinh mệnh con mình như ngọn đèn trước gió.
"Seobie, em có trông thấy con của chúng ta?"
"Đừng mang nó theo... Vì anh vốn ích kỉ nên hãy cho anh được ích kỉ thêm 1lần, để thằng bé ở lại..."
Baby con nhìn thấy cha chứ? Mạnh mẽ lên... Mẹ đang nhìn chúng ta.
Con trai của Yong Junhyung không bao giờ được bỏ cuộc, arasseo?
***
Yoseob lảo đảo đứng dậy trong tuyết. Giờ đây trong cậu chỉ còn căm giận và phẫn nộ. Máu huyết khắp người sôi sùng sục ý chí trả thù.
Giết chết tất cả là xong, cậu không cần gì nữa!
Tình yêu đầy rẫy ghen ghét và hiểu lầm, ruồng bỏ. Cậu không cần!
Gia đình đốn mạt, lão cha già khốn kiếp. Cậu không cần!
Không cần bạn bè, không luyến tiếc!
Nhung nhớ, luyến tiếc khiến bản thân nhu nhược và hèn yếu, cậu không cần cảm xúc!
"Hừ! Tôi sẽ sống chết cùng các người!"
...
Chàng trai cắm đầu cắm cổ chạy như điên như dại, mặc kệ tiếng gió ù ù cạc cạc hộc bên tai, thốc vào mặt khiến mắt rát buốt, cay xè như muốn nổ tung.
Sợi dây chuyền cùng ngôi sao nhỏ bị cột vụng về trên cổ tay, xốc nẩy lủng lẳng sắp rơi mà lại không rơi.
...
"AAAAAAAAAA" cậu gào hét, chẳng mấy chốc lao ra đến đường cái lớn.
KE..É..TTT!!!
RẦM!
Chiếc BMW đang xé tuyết chạy vun vút bất ngờ thắng gấp lại, tiếng phanh ren rét khiến người nghe nổi gai óc, kinh đảm tưởng tượng ra khung cảnh va chạm thảm khốc.
Chàng trai lăn vòng trên mặt tuyết mỏng, những chỗ lăn qua tuyết bị quét sạch trơ ra mặt đường nhám sạn... vương vãi máu.
Bầu trời mặt đất đảo lộn quay cuồng, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Yoseob mụ mị, chỉ cảm giác chất lỏng sền sệt nóng hổi chảy dài từ thái dương xuống cằm. Cậu trườn đi, kiên trì lết từng chút đến khi chạm phải mũi giày của ai đó, bấu chặt gấu quần kẻ kia:
"Tôi không thể chết... Tôi..phải sống..."
Gã đàn ông mị mắt nhìn từ cao xuống, nhếch môi.
"Sống làm gì?"
"GI.Ế..T..NG.Ư..Ờ.I"
Xoạt!
Thế giới không còn âm thanh, màu sắc.
.
.
.
Tuyết rơi thật dày, trắng xoá...nuốt chửng bóng ôtô xa dần!
Mùa hè thứ 2kể từ khi Yang Yoseob đón nhận ánh sáng đã khép lại như thế, đóng chặt quá khứ này!
Thiên thần, tạm biệt...