"Cháu bị ốm sao, nhóc con?" trên cổ tay thằng bé có treo bịch thuốc lủng lẳng.
"Bác sĩ ahjussi bảo uống thuốc để tim khoẻ mạnh. Minie không thích! Tặng cho chú" cái miệng nhỏ bô bô, tên tiểu quỷ chìa bịch thuốc ra theo kiểu "ta đây thánh thiện tặng không cần trả tiền".
Yoseob nhìn đầu ngón tay hơi tái của thằng bé, nó quả thật bị bệnh tim. Cậu cảm thấy xót xa, nếu năm đó không để mất con thì bây giờ có lẽ cũng lớng bằng chừng này...
"Người bệnh mới phải uống thuốc. Chúc nhóc con mau khoẻ lại! Chú phải đi rồi" cậu xoa nhẹ tóc thằng bé, dắt nó đến 1chỗ đứng an toàn rồi mới an tâm vào thang máy.
***
Đến trước phòng bệnh của Junhyung, Yoseob lưỡng lự nhìn vào. Hắn đang bận rộn gọi điện thoại, có lẽ xử lý vài việc của công ty, Goo Haneul đang gọt táo. Cảnh tượng chả khác 1gia đình ngọt ngào là mấy nếu có thêm 1đứa trẻ.
Cốc cốc!
"Tôi không làm phiền chứ?"
Haneul ngẩng lên, có vẻ khó chịu vì vị khách không mời. Thì ra cô từng thấy cậu ta trông quen quen là vì đã vài lần xem ảnh Yoseob. Người này lại giống hệt Yoseob, bám dính lấy Junhyung không buông. Hừ!
Hắn có tí ngạc nhiên, từ lúc vào viện, cậu chưa từng đến thăm.
"Haneul, em ra ngoài một lát đi! Anh cần trao đổi vài thứ với cậu Moratti"
"..."
***
Cửa phòng đóng lại, Yoseob quyết định mở miệng trước:
"Chúc mừng anh bình phục. Tuy nhiên lần sau đừng làm mấy trò ngu ngốc thế này nữa, tôi..."
"Chỉ là phản xạ tự nhiên" hắn lạnh nhạt cắt ngang.
"Nếu không phải cậu mang diện mạo giống hệt em ấy, tôi sẽ không rảnh rỗi lao ra. Nên đừng tự mãn, sẽ không có lần sau"
"..." hắn rõ ràng đã có người đàn bà khác, rõ ràng hận cậu như vậy. Sao lại nói ra những lời này?
Yoseob vẫn nhớ như in ánh mắt ấm áp buổi tối hôm ấy, bàn tay run rẩy áp chặt trên má cậu, tràn đầy nhu tình và yêu thương. Hắn nói...
Seobie đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.
.
.
.
Đáng tiếc, nếu anh thật sự bảo vệ em thì 5năm trước, đứa bé đã không chết.
Em không còn lòng tin vào thứ gọi là tình yêu, nghe mong manh quá! Dễ dàng hận dễ dàng ném đi...
Trái tim em không còn tình yêu dành cho Yong Junhyung nữa! Nếu phát đạn đó cứ thế xuyên qua tim, có lẽ thứ chảy ra sẽ là dòng máu đen của quỷ dữ...
Bảo vệ bản thân chỉ có thể dựa vào chính mình!
.
.
.
"Tôi không muốn nợ người khác. Nói đi! Anh cần gì?"
"Thân thể cậu"
Yoseob rùng mình. Tên khốn trắng trợn nói ra 3chữ này mà không biết xấu hổ.
"Tôi không bán mình để trả nợ"
"Vậy lúc nào nghĩ ra tôi sẽ báo, đọc số di động của cậu đi"
"..." Yong Junhyung! Tôi đã quá xem thường anh thì phải.
***
Anh vẫn cảm nhận được em khi nhìn thấy cậu ta...
Khoảnh khắc viên đạn găm vào người, anh biết đó là Yang Yoseob!
Nếu thật sự không phải em, anh có thể yêu 1người giống em chứ Seobie?
Ha... Anh là kẻ phản bội. Thật xin lỗi!
***
Ra khỏi phòng bệnh Haneul đã đứng khoanh tay chờ sẵn, cô ta muốn nói chuyện?
Yoseob cười nhạt. Chó đến lúc muốn cắn người thì phải.
...
Một lát sau, tại khuôn viên bệnh viện.
"Cậu rất giống 1người tôi ghét. Đừng bám theo Hyungie nữa"
"Là người yêu cô bám lấy tôi" có lầm không? Mắt cô mù hay sao mà không thấy hắn chủ động lao ra chắn đạn, ai khiến chứ!
"Không cần biết cậu giở mánh khoé gì. Nếu cố ý phá hoại chúng tôi thì... Khuôn mặt điển trai y hệt Yang Yoseob kia sẽ..." ả cười cợt đe doạ.
Ha... Tưởng cậu là nữ nhân nhu nhược, hiền lành yếu đuối ngu si của 5năm trước à?
"Sẽ thế nào? Có phải cô cũng dùng cách này để loại bỏ vợ cũ của anh ta?"
"..."
"Trúng tim đen?"
"..."
"Chó cắn người không nhất thiết ta phải cắn lại. Biết cách làm nó mãi.mãi.không.thể sủa nữa là xong, arasseo?"
"..."
***
Sau cuộc gặp gỡ ngày hôm đó Yoseob cảm thấy bực bội trong người nên tạm thời không liên lạc với bất kì ai.
Vốn dĩ đang đau đầu vì chưa nghĩ ra được đối sách nào khả thi thì gặp phải dịp may từ trên trời rơi xuống. Kim HyunUk chủ động liên lạc với cậu.
***
Phòng chủ tịch, trụ sở công ty KIX.
Kim HyunUk trầm trồ soi xét chàng trai trước mặt, đôi mắt cáo già sáng rỡ.
"Chậc chậc! Quả thật như 2giọt nước"
"Ông muốn gì ở tôi?" Yoseob vào thẳng vấn đề.
"Cậu Enel có hứng thú làm việc cho ông già này chứ?"
"..." cậu đề phòng, con cáo quỷ quyệt này muốn toan tính gì đây?
"Dùng vẻ ngoài của cậu, diệt trừ Yong Junhyung"
Tia sáng tỏ từ từ lướt qua. Yoseob mừng thầm, thì ra lão muốn lợi dụng cậu để trả thù hắn, đúng là người tính không bằng trời tính.
"Giết người? Sao tôi phải làm thế? Tôi được lợi gì chứ?"
"Tiền" lão đắc chí, ai mà chả tham tiền.
"Ờ ha... Tiền! Cũng hấp dẫn đấy chứ? Còn gì nữa không?"
"Quyền lực"
"..."
Tiền và quyền lực! Con cậu đã bị giết chết bởi 2thứ tham vọng đáng nguyền rủa này. Lão lại dám đưa ra làm đề nghị?
"Đừng giả vờ phân vân, ta biết phát đạn tại buổi lễ kia là nhằm vào ta. Cậu chủ động đỡ đạn không phải vì muốn tiếp cận lão già này sao?" sống lâu năm trên thương trường như vậy, nếu không tinh mắt thì lão sớm đã bị giết chết rồi. Dù tên nhóc vắt mũi chưa sạch này có âm mưu gì đi nữa thì lão cũng sẽ khử cậu ngay khi xong việc. Hừ! Ai bảo tên nhãi Yong Junhyung kia khó đối phó như vậy. Chứng kiến 1màn sướt mướt tối hôm đó, lão sửng sốt nhận ra Junhyung không chỉ yêu Hyunah mà yêu Yoseob thậm chí nhiều hơn. Dù rất thắc mắc hắn chưa từng gặp thằng con trai mù loà của lão, sao lại yêu cậu đến thế nhưng không sao, moi ra điểm yếu của hắn là tốt rồi.
...
"Lão cha già khốn nạn của mình cũng thông minh đấy chứ?" Yoseob nghĩ thầm.
Không sao, cậu sẽ cùng lão diễn trọn vở kịch này. Nếu đã muốn nhìn thấu mình thì cứ để lão nhìn hết đi.
"Quả nhiên tôi đến buổi tiệc đó để tìm gặp ông. Không ngờ người muốn giết ông lại nhiều đến vậy?"
"Nhóc con, cậu tưởng chắn giùm tôi 1phát đạn thì tôi sẽ trọng dụng cậu?" có khi phát đạn đó do chính cậu gài bẫy thì sao, lão đâu có ngu!
"Không! Tôi chỉ muốn được có cơ hội hợp tác, nhờ ông giúp 1việc. Chính vì việc này mà tôi phải liều mạng chắn viên đạn đó" cậu nhìn hắn, vẻ giảo hoạt giấu thật kĩ sau ánh mắt hiếu chiến nông cạn cố ý phơi ra.
Quả nhiên Kim HyunUk bị gây chú ý.
"Việc gì?"
"Mục đích của tôi không phải tiền và quyền lực, chỉ cần giúp tôi trả thù. Giết kẻ đã hại chết người thân của tôi"
"Hoá ra là thế?" chăm chú quan sát biểu hiện căm thù, tức giận của Yoseob lúc này, lão đắc ý xác định lời nói của cậu là thật. Điều khiển loại người "làm mọi thứ để trả thù" là dễ dàng nhất vì trước khi báo xong thù, nó không bao giờ dám phản bội mình. Hơn nữa đây lại là thứ yếu đuối không có năng lực, phải đi cầu xin người khác giúp mình trả thù. Chỉ may mắn diện mạo của cậu có thể dùng được, haha.
"Được thôi! Làm 1cuộc trao đổi. Cậu giúp tôi hại Yong Junhyung trước, tôi giúp cậu báo thù sau"
"Quyết định thế đi" cậu ra bộ mừng rỡ nhận lời.
.
.
.
Hừ! Ông tưởng trong tay cầm khúc xương thì con chó sẽ ngoan ngoãn vẫy đuôi chạy lại? Biết đâu nó là muốn cắn chết kẻ tự phụ đang nhử mình thì sao?
Cứ giữ lại khúc xương bẩn thỉu cùng những suy nghĩ nông cạn ấu trĩ của ông đi, lão già.
***
Yoseob về nhà ngay sau khi rời khỏi KIX.
Cậu đột nhiên nhớ tới Duy Mục nên đi tìm, lôi ra chiếc ba lô chất trong tủ, về Hàn 1tháng nay hình như quên bẵng nó.
Nhìn bông hoa thuỷ tinh vẫn mờ mờ toả ánh sáng xanh lam, cậu nén tiếng thở dài.
"Đã làm mất nó rồi sao ta vẫn gặp lại nhau?"
Tiếp theo phải tính toán 1kế hoạch để lợi dụng cả 2bên. Yêu Junhyung lâu như thế Yoseob thừa biết hắn là người khó đối phó vô cùng. Vì sợ bị phát hiện nên cậu đã tránh gặp hắn 1cách tối đa, vậy mà bây giờ thiết lập giao kèo với Kim HyunUk, bắt buộc phải chủ động gần gũi dụ dỗ. Áp lực từ 2phía thế này bản thân sẽ bị ép ra bã luôn mất.
"Tao phải làm sao đây, Mục Mục?"
Hoặc nói thật cho Junhyung biết để hắn phối hợp cùng mình đóng kịch?
Thế cũng không được. Hắn ta đang quan hệ yêu đương với Goo Haneul, mọi chuyện sẽ rối tùng phèo lên mất.
Aishh đau não quá! Nghĩ thôi đã quắn quéo hết cả người!
Ring! Ring ring...
Có điện thoại.
Là Junhyung. Mới lành lặn xuất viện đã tìm cậu báo rồi!
Yoseob đơ ra chả biết có nên bắt hay không. Đến khi chuông reo lần thứ 5 thì cậu đành chào thua cái tên "dai hơn đỉa" này.
...
"Yeoboseo?"
(Cố ý không bắt máy thử sức kiên nhẫn của tôi? Đừng quên cậu nợ tôi)
"Vào thẳng vấn đề đi"
(Cùng tôi đến 1nơi) hắn hạ giọng.
"..."
Hay rồi. Không cần tốn công câu dẫn, hắn tự mò đến luôn.
.
.
.
Chuẩn bị qua loa để ra ngoài, Yoseob quên mất chiếc vòng dây gai còn đeo trên tay...
***
Tháp Namsan.
5năm rồi mới trông thấy lại những mái nhà ngói đỏ cong vút hư hư thực thực ẩn hiện sau màu xanh của cây cỏ nơi đây.
Hình như lần cuối cùng ở đây... Phía chân núi xa xa, cậu thấy chỉ có 2màu trắng và đỏ...
"Tại sao lại đưa tôi đến đây?"
"Em ấy từng nói ở những nơi cao thế này, bi thương sẽ không với tới. Không cần phải nói dối" Junhyung chậm rãi thả giọng mình trôi trong gió, quay sang nhìn sâu vào đôi mắt thẫm màu xanh đen đặc biệt của cậu.
"Nói đi! Em là ai? Nói em không phải là Yang Yoseob"
"..." hắn...muốn dùng nhu tình trong quá khứ để ép cậu lộ diện.
.
.
.
Vì cao như thế nên sẽ không đau đớn, cao như thế thì có thể can đảm nói yêu anh. Nhưng...
.
.
.
Lúc này đây... Cao như thế sao bi thương vẫn ngập tràn xung quanh, nở gai trong không khí và cào xé tim em...
Rỉ máu...
Anh có biết phía chân núi kia... em đã từng đau đớn như thế nào? Đau đến mức dù có dùng bao nhiêu kí ức hạnh phúc bên anh để đắp lên, vết thương vẫn không thể lành nổi.
Tuyệt vọng đã dìm chết Yang Yoseob từ lâu rồi!
.
.
.
Yoseob cứ thế im lặng rất lâu, đến lúc cảm giác trái tim thật sự mệt mỏi đến rã rời khi nhớ về ngày tuyết rơi đáng nguyền rủa ấy, cậu mấp máy môi:
"Anh yêu Yang Yoseob? Yêu 1người con trai?"
"Tôi không yêu con trai. Ban đầu em ấy vốn dĩ ẩn trong thể xác 1cô gái. Kì kì lạ lạ khiến tôi yêu em ấy... Yêu đến sợ hãi mất đi. Khi nhận ra thì vẻ ngoài đã trở nên vô nghĩa"
"..."
"Thân xác không quan trọng, tôi chỉ cần trái tim Yang Yoseob."
"Nói thật hay! Thân xác không quan trọng tại sao anh khăng khăng bám theo tôi?" nếu cậu không ở trong thân xác thật, hắn sẽ quan tâm ư?
"Vì anh cảm nhận được em! Seobie! Ánh mắt đó không thể là giả! Khi anh chắn phát đạn đó, em rõ ràng đã sợ hãi" hắn xoay người cậu, cả 2đối diện nhau. Nhưng...
"Tôi.không.phải.là Yang Yoseob" ánh mắt cậu lạnh quá, thản nhiên đến lạ lùng. Đôi con ngươi đến chuyển cũng không chuyển, chỉ hờ hững nhìn vào mắt hắn.
.
.
.
Mianhae... Em không phải chỉ vì bản thân mình.
.
.
.
Tưởng chừng Junhyung sẽ thất vọng nhưng không. Sau câu trả lời của Yoseob, hắn nhếch môi, tự tin như thể đã nắm thóp được cậu.
"Phủ định quá mức chính là khẳng định. Em 1mực chối bỏ vì sợ hãi sao?"
"..."
"Enel Moratti! Cậu không thấy lạ khi tôi bảo Yoseob từng ẩn trong thân xác 1cô gái, biểu hiện bình thản của cậu hiển nhiên như tin vào phép màu. Và hôm nay có vẻ cậu đã sơ sót quá nhiều trong khâu nguỵ trang thì phải."
Xoạt!
"Hm..."
Bất ngờ Junhyung chụp lấy vai Yoseob, ấn mạnh lên môi cậu 1nụ hôn.
.
.
.
5năm, Yoseob hình như đã quên mất mùi vị của nụ hôn, quên mất rằng trừ những khi nghĩ đến việc báo thù, tim mình còn có thể đập điên loạn như thế...
"Mm..."
Môi hắn vẫn nóng hổi như chứa lửa chứa nắng, ép chặt trên môi cậu, ma sát đến khi đôi môi lạnh ngắt kia trở nên bỏng rát, nóng rẫy.
Junhyung không để cậu kháng cự. Bàn tay to siết từ vai, dần dần trượt xuống khuỷu tay, cổ tay... đè lên vòng dây gai cùng bông hoa thuỷ tinh duy nhất.
.
.
.
Anh đã lo sợ, sợ rằng mình ghê tởm khi hôn lên môi em, sợ thân xác này khiến anh ngần ngại...
Nhưng anh thật sự không còn kiên nhẫn, cũng không thể kháng cự trái tim mình!
Bởi vì Duy Mục trên tay em.
Duy Mục.
Duy Mục..
.
.
.
Càng hôn có vẻ Junhyung càng kích động, cả người cậu bị siết chặt, có phần khó thở. Cánh môi bị mút đến đau rát, Yoseob thậm chí cảm nhận được dấu răng của hắn hằn lại trên môi mình, tiếng răng va đập khi cậu cố khép chặt hàm chống cự.
Cậu muốn ngăn lại mình, thức tỉnh bản thân trước khi bị mất kiểm soát.
Xoạt!
Yoseob há miệng cắn mạnh xuống, nhân lúc hắn bị đau mà phản kháng. Junhyung bị đẩy bật ra nhưng vẫn kịp chụp lại cổ tay cậu trước khi cú đấm giáng xuống.
Hắn tức giận nạt lớn:
"ĐỦ RỒI YOSEOB! EM ĐÓNG KỊCH LỪA DỐI MỌI NGƯỜI MÀ KHÔNG NGHĨ HỌ SẼ BỊ TỔN THƯƠNG SAO? NHÌN TRÊN TAY EM ĐI! THỨ NÀY LÀ GÌ?"
"..." Duy... Duy Mục? Chết tiệt! Cậu tưởng đã tháo xuống rồi.
"Xin lỗi, Seobie" hắn hạ giọng.
"Xin lỗi em vì đã quăng trả nó. Nhưng cuối cùng anh đã tìm thấy chẳng phải sao? Tìm lại được đôi mắt duy nhất của em."
"Ha... Ha ha. Anh đang nói thứ này à?" cậu giằng tay ra, thản nhiên cười to.
"Đây là vòng tay do 1nhà thiết kế nổi tiếng của Ý thiết kế. Tên của nó là Anh Túc, anh có quá lỗ mãng khi nhìn nhầm hết từ chủ đến vật không?"
"Mw..o?"
"Bạc đen có phần quý hiếm, ý anh muốn nói viên đá gắn ở nhị hoa? Trên đời chỉ có 1viên đá dạ quang của anh thôi sao?"
"..."
"Ngài Yong Junhyung, chủ tịch 1tập đoàn đa quốc gia hùng mạnh thì không nên ngu ngốc hành động theo cảm tính như thế. Tôi chắc anh còn chưa điều tra hồ sơ lí lịch của tôi mà chỉ rỗi hơi đeo bám, làm 3thứ trò rẻ tiền hạ cấp như thế này"
"Mwo?"
"Phải rồi, tôi là Yang Yoseob. Chúng ta nên về nhà anh, sống cùng nhau. Tôi có thể muốn gì có nấy, cho tôi bớt 1công ty con của anh, thế nào?"
"Cậu... Cậu thật sự không phải Yoseob!"
Bước chân vô thức lùi lại, Junhyung sững sờ. Yoseob không thể nói những lời này sau khi hôn hắn.
Đây là ai?