Anh Sẽ Là Đôi Mắt

"Chậc... Tôi không hứng thú lắm với trò trộm cắp" cậu chắt lưỡi, sóng tóc đỏ lay nhẹ bởi cái lắc đầu khinh rẻ.
"Cứ phản đối nhưng phải biết rằng cậu không có quyền..."
"Đêm dài lắm mộng, tôi giết hắn cho ông. Thế nào?" Yoseob cướp lời.
"..." câu nói cắt ngang cùng ánh mắt "không âm không dương" của tên nhóc trước mặt khiến Kim HyunUk nhất thời "nuốt" mất lưỡi mình. Cậu đề nghị giết người cho lão?
Vài phút im lặng dò xét lẫn nhau, cuối cùng lão già phá lên cười, ngón cái dứ dứ ra vẻ tán dương.
"Ha ha ~ Ngông cuồng đấy. Tôi thích!"
"Ngày tôi giết Yong Junhyung cũng là ngày ông thực hiện lời giao kết. Kẻ thù của tôi phải chết!"
Xoẹt!
Chiếc bật lửa trên tay chàng trai nhanh như cắt bay xẹt qua cổ Kim HyunUk, cạch 1tiếng đập vào kệ sách sau bàn làm việc rồi rớt chỏng trơ trên thảm, nắp kim loại bị mở từ lúc nào. Ánh lửa ga màu lam nhạt nhen lên, co giãn oằn oèo từ từ bén vào lớp lông thảm.
Chỉ kịp nghe tiếng gió xé nhanh bên tai, đến khi mùi lông nhân tạo cháy khen khét lan ra lão mới giật mình nhìn xuống, vội vã hắt tách trà dập khói.
...
Enel vừa bí mật ám chỉ lời tuyên chiến, vẻ ngông cuồng này sẽ khiến con cáo già kia nghĩ cậu là mất kiên nhẫn đến đần độn rồi.
"Tôi khá thích trò phóng tiêu, màn biểu diễn vừa rồi không làm ông sợ chứ?" cậu phủi tay đứng dậy.
"Hừ! Khá khen cho kiểu láo lếu táo bạo. Nếu thật sự mày có gan giết người sao không tự tay giết quách kẻ thù đi?" cơn tự ái khiến Kim HyunUk quăng luôn giọng điệu khách sáo mọi khi. Thằng nhãi này thật quá phận!
"Tôi nào dám tự tay giết người, ý tôi là bắt hắn rồi giao cho ngài Kim đây. Tin rằng ông có cách khiến Yong Junhyung biến mất vĩnh viễn mà thần không biết, quỷ không hay"
"..."
Yoseob thản nhiên đến bên cạnh, khoác vai vị "đối tác" cộc cằn.
"Trước tiên tôi cần ít thời gian chiếm lòng tin của hắn đã, sẽ liên lạc với ngài Kim sau. À mà chiếc bật lửa bảnh đấy, tặng khách chứ?" không đợi người chủ nhân đồng ý, chàng trai nhặt nó lên và nhét luôn vào túi quần.
Bộ dáng xuê xoa của Enel đểu cáng du côn y hệt mấy gã bốc vác táo tợn ngoài bến cảng, Kim HyunUk giận đến tím tái mặt mày. Đôi môi mím riết lại như cố ngăn tiếng chửi thề sắp bật ra.
"Thằng nhãi này! Thích huênh hoang khoe mẽ chỉ toàn những đứa đầu óc nông cạn mà thôi, nôn nóng trả thù quá rồi ư?", lão nghĩ thầm. Thế thì chẳng phải ngần ngại bí mật quái gì nữa để vào thẳng vấn đề chính.
Lão mở ngăn kéo bàn làm việc, lôi ra 1tấm hình, đập phạch lên bàn.
"Gì thế?"
"Xem trước đi" lão ra lệnh.
Yoseob cầm tấm hình, khi bắt đầu chuyên chú xem cũng là lúc cậu cảm nhận rõ ràng từ đầu ngón chân đến đầu ngón tay mình giật bắn lên như có điện cao áp cả tỉ vôn chạy qua.
"Đây là..."
Trong hình... Nam nhân đang bế một đứa bé trai đi ra từ cổng nhà trẻ. Hắn đang cười, cười nụ cười dịu dàng mà trước kia chỉ dành cho Yang Yoseob. Nam nhân kia... là Yong Junhyung, còn đứa bé trên tay hắn... Minie?
.
.
.
Ở bãi đỗ xe bệnh viện.
Ở khoa tim mạch.
Cảm giác không nỡ lướt qua... Không đành lòng... Đặc biệt muốn vui vẻ cùng nhau. Đứa trẻ ấy...
.
.
.
Kim HyunUk có vẻ phớt lờ phản ứng thất thần của Yoseob, lão hất hàm:
"Junhyung và thằng con nó: Yong Yomin"
"Con... của hắn với... ai? Ai...?" cậu nghe cuống họng mình thít lại, da đầu bắt đầu tê rần.
"Nó có bao nhiêu vợ? Thằng oắt kia đương nhiên là cháu ngoại tao"
"Không phải... đứa bé đã... chết khi tôi... Uhm... Hyunah bị giết 5năm trước ư?"
"Gì cơ? Sao mày...? Mày biết nhiều hơn tao tưởng đấy, hừ! Nó được cứu từ xác con mẹ vô dụng của nó"
"Nói láo! Làm sao nó có thể sống? Ông lừa tôi đúng không?" bất ngờ cậu túm cổ áo lão già, kích động nạt lớn.
Giờ phút này Yoseob cái gì cũng nghe không vào nữa, cậu muốn xác định đây không phải mơ, đây là sự thật.
Con không chết!
Không chết!
.
.
.
"Buông ra! Mày điên à? Tao là người muốn nó chết hơn ai hết thì việc quái gì phải lừa bảo nó còn sống"
"..."
"Hừm! Thằng Junhyung giấu lai lịch và bảo vệ nó rất kĩ nên người của tao không thể tiếp cận. Mày tìm cách bắt nó về đây đi!"
"..."
***
9:15PM tại căn hộ nhà Gina.
Yomin đang nằm ềnh ngủ quên trên sô pha bỗng giật mình bật dậy, chạy khắp nhà nhìn ngó loanh quanh. Mẹ đang tắm, em Gijoon đang ngủ còn bố DooDoo vẫn chưa thấy về.
Nó muốn gặp bố Hyungie ngay, nó vừa mơ lại giấc mơ trong rừng.
Chạy lại chỗ để điện thoại bàn, ngón tay bé xíu lạch cạch bấm số di động của bố, thằng bé gấp gáp lẩm nhẩm:
"Yoseob, con nghe rồi. Là Yoseob!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui