***
Yoseob hoàn toàn chìm trong trạng thái "thần kinh ngừng tiếp nhận kích thích từ môi trường".
Tiếng điện thoại reo. Cậu mặc kệ!
Tiếng Kim HyunUk nói chuyện. Cậu nghe không vào!
Tiếng cười to ngạo nghễ. Vô vị!
.
.
.
"Không cần mày phải tốn công nữa, người của tao đã tóm được thằng Yomin rồi. Hà hà..."
Lão lảm nhảm cái gì vậy? Cậu không...
"Mwo?" Yoseob cuối cùng cũng hồi thần: "Ông nói bắt được ai?" giọng cậu kinh ngạc.
Chúa ơi! Thằng bé... bị bắt cóc thật sao?
Không thể! Cậu chỉ vừa mới biết con trai còn sống, không thể để nó gặp nguy hiểm! Bình tĩnh, phải bình tĩnh mới được!
...
"Yong Junhyung dễ dàng để con trai bị bắt thế ư?" có khi lão thử mình cũng nên.
"Lần đầu tiên nó xuất hiện ngoài đường mà chỉ có 1 mình, đúng là người tính không bằng trời tính, hay không bằng hên" Kim HyunUk hà hà cười, mắt lão sáng rực khi nghĩ đến viễn cảnh trả thù.
"Ông tính làm gì thằng bé?"
"Một thằng nhãi 5tuổi thì đáng để làm gì? Mục tiêu của tao là Yong Junhyung"
"Giao thằng bé cho tôi!" Yoseob cướp lời, vô tình để lộ vẻ sốt sắng có phần thái quá của mình, điều này làm lão già ngạc nhiên.
Đôi mắt hẹp dài bắt đầu híp lại, phần bọng mắt vốn đã sưng xệ nay còn phình to hơn, vô số vết nhăn ở phần đuôi mắt xô ép nhau kéo dài thành nhiều đường chồng chất. Phiến môi lão trông như 2 con đỉa trâu chắp lại, trề ra thành hình chữ "v ngược", trông thâm hiểm điếm đàng khó tả.
Dường như nhận ra bản thân đã xúc động quá lộ liễu và đôi mắt dò xét suồng sã chiếu vào mình khiến Yoseob nhất thời nhột nhạt: "Ý tôi là nếu ông muốn uy hiếp hay đòi hỏi bất cứ thứ gì từ Yong Junhyung, hãy để tôi làm người thương thuyết"
"Việc này..."
"Hắn ta yêu vẻ ngoài của Enel, hắn không thể chống cự Enel. Nếu không phải tôi thì..." cậu dừng lại vài giây mới tiếp tục nhún vai:
"Ông biết Junhyung khó đối phó như thế nào rồi đấy"
"..." Lão già bắt đầu cau mày đắn đo. Enel nói đúng, Junhyung là kẻ vô cùng "khó chơi". Chi bằng mình "ngồi mát ăn bát vàng", ở 1bên làm "ngư ông đắc lợi".
"Được! Mày liên lạc với nó đi" lão ra lệnh.
***
Junhyung vừa mua thức ăn đêm về tới, điện thoại lại reo. Nhìn tên người gọi đến: Enel Moratti, trong lòng thoáng dấy lên tia vui vẻ, hắn sảng khoái bắt máy:
"Có việc gì..."
(Tôi đang giữ con trai anh. Nếu không muốn nó chết thì đem ngay hợp đồng dự án "Canh bạc đỏ" đến đây)
"Mwo?" phút chốc hân hoan bị dìm xuống tận đáy cốc, Enel vừa nói gì? Sao bỗng nhiên...
"Tôi rất ghét đùa kiểu này" hắn lạnh giọng.
(Anh thừa biết tôi làm việc cho Kim HyunUk. Đến đây! Một mình! Nhà máy gang thép ngoại thành phía Nam)
"Enel Moratti!" cậu dám đùa hắn? Yomin rõ ràng đang an toàn ở nhà Gina.
Dòng suy nghĩ còn đang dang dở bất chợt...
Rầm!
Doojoon cùng Gina vội vã xộc vào, bộ dáng anh lo lắng còn cô gần như phát khóc:
"Yomin! Hu... Yomin không thấy nữa rồi" cô gào to.
"..."
***
JoongKi vừa trở về chi cục, anh rầu rĩ lê xác vào khu giám định pháp y, vừa hít 1hơi sâu chuẩn bị tinh thần nghe oanh tạc thì cửa phòng bị đẩy rầm ra ngoài ý muốn.
Nữ nhân tóc ngắn bất ngờ đâm sầm vào nam nhân, choáng váng ngả ngửa ra, may mà anh kịp thời đỡ được.
"Nói chuyện sau đi" vừa lấy lại thăng bằng cô chẳng mảy may cám ơn lấy 1câu, chỉ lách người chạy như ma đuổi, đến áo khoác rớt lại cũng mặc kệ.
JoongKi ngẩn ra, chưng hửng! Không lẽ có vụ án gì sao? Nửa đêm chạy đi bắt cướp? Mà nếu phải bắt thì cũng là nhân viên tổ trọng án, điều tra phòng chống tội phạm như anh đi làm chứ. Nhân viên giám định pháp y như cô gấp gáp cái gì?
Hay là có án mạng? Thế chả phải chỉ cần nhàn nhã đến "nhặt xác" là xong ư?
"Này! Em đi đâu?" anh vừa chạy vừa hét với theo.
.
.
.
Jiyoon hộc tốc ngồi vào xe, từ cửa bên kia 1người khác cũng xộc vào.
"Song JoongKi! Bây giờ tôi rất bận. Ra ngoài!" cô nạt.
"Trông bộ dáng em nghiêm trọng như thế hẳn là việc nguy hiểm. Tôi đi cùng em"
"Không cần! Tìm huynh đệ tốt Yoo Ah In của anh uống rượu đi" vừa nói cô vừa tra chìa khoá xe.
"Cậu ta đang khốn khổ với Heo GaYoon - cô bạn thân thiết ngàn vàng của em" anh cũng không chịu thua đáp lại rồi thản nhiên đóng cửa xe, thắt dây an toàn.
"Aishh! Được rồi! Ngồi cho vững"
Tiếng máy khởi động, chiếc BMW phóng vút đi như gió.
Đêm nay Jiyoon có cảm giác bất an vô cùng.
***
Từ nhiều hướng khác nhau, những chiếc xe khác cũng đồng thời đổ về 1nơi thuộc Nam ngoại thành, đó là nhà máy gang thép Dokmun, nơi được xem như bãi phế liệu rắn khổng lồ nhất Seoul...