Không biết sức mạnh nào đã vực dậy Junhyung, vết đạn ở chân và hàng tá vết thương lớn nhỏ trên người đều mất hết cảm giác đau đớn. Ngay khi 2thân người vừa rơi xuống, hắn bò dậy từ mặt đất trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, điên cuồng chạy về phía bể nước trong cơn lảo đảo như kẻ đang say nặng.
LeeJoon cũng lao đến như gió.
Khoảng cách không xa, chỉ tầm 10 - 15 bước chạy! Lại có tiếng 2thân người đáp nước.
"Junhyung! Andwae!!!" DooJoon chỉ nhảy xuống chậm hơn vài giây.
JoongKi phất tay lệnh người của mình cùng đến cứu nạn nhân. Là cảnh sát nên bình tĩnh trong mọi tình huống là điều bắt buộc, phải xử lí mọi chuyện khéo léo và chuyên nghiệp. Anh lập tức gọi cấp cứu, chỉ huy vài người áp giải phạm nhân ra xe về cục trước đồng thời thông báo cho đội giám định hiện trường, giám định pháp y... lập tức đến xử lí.
***
Nước thốc vào mắt, mũi, miệng, tràn vào cuống họng. Yomin muốn khóc rống lên vì sợ hãi nhưng càng gào khóc nước càng ồ ạt tràn vào như thác lũ. Ngũ quan nghẽn đặc bởi nước, kinh khủng hơn nữa là thứ nước loáng màu máu đỏ tanh nồng.
Máu từ vết thương hoà vào nước bẩn, rát buốt như cắt nát cơ thể. Yoseob thấy xung quanh tối đen như mực, bàn tay cậu mơ hồ chạm tới thân thể nhỏ nhắn của con trai nhưng lại vô lực nắm giữ.
Nước ngập trong miệng, mằn mặn. Vị của máu hay nước mắt? Có lẽ là cả hai...
.
.
.
Một bàn tay lớn quen thuộc túm lấy áo Yoseob, chặt như thể dù cả hai có đang chìm xuống thì kẻ kia cũng không buông ra.
Là ai? Sao thân thuộc đến thế?
Ý thức dần dần tuột về con số 0. Mụ mị, trống rỗng...
***
Khi cứu người lên tới nơi, ai nấy đều chật vật khổ sở.
Hyunseung đã đứng sẵn sát bờ, anh không nhảy xuống vì biết rõ vai trò của mình ở đây. Jiyoon cũng vậy.
Vội vã đón hai người bất tỉnh và một kẻ "sắp sửa" hôn mê đặt nằm ra đất, anh gấp gáp bảo Jiyoon: "Em xem cho E.. À hm.. Yoseob"
"Được!" cô gật, bắt đầu lật người cậu.
Hyunseung nhíu mày thật mạnh khi quan sát Yomin. Da nó tím tái, hơi thở gấp rất nhanh, mạnh, bứt rứt.
Anh thực hiện sơ cứu ép lồng ngực cho thằng bé.
"Không có nước ư?" chứng tỏ đường thở bình thường, không có dị vật. Vậy tất cả những biểu hiện bệnh này...
"Thằng bé đang lên cơn tím thiếu oxy" anh nói vội.
"Mwo? Tím thiếu oxy là cái quỷ gì? Cậu mau cứu nó đi!" Doojoon hốt hoảng, anh vuốt nước đầm đìa trên mặt, một bên còn phải đỡ Junhyung mà hắn thì gần như sắp ngất, không thể động đậy.
Hyunseung nhanh chóng cởi hết quần áo ướt nhẹp đang thít sát người đứa trẻ rồi đặt nó nằm nghiêng theo tư thế "gối lên ngực": nằm nghiêng với 2đầu gối co lên ngực, tư thế này giúp tăng lượng máu lên phổi, trẻ sẽ bớt tím và đỡ mệt.
Vừa vuốt dọc sống lưng thằng bé anh vừa ra sức trấn an: "Cậu biết Minie nghe thấy, thở đều đi con! Chậm thôi! Từ từ! Ngoan..."
...
Junhyung khó khăn ép buộc mắt mình phải mở ra, hắn thều thào khổ sở: "Seobie! Seobie em ấy... có sao không?"
"Yoseob! Yang Yoseob! Enel! Mau tỉnh lại đi em!" LeeJoon mất bình tĩnh hét lớn. Anh gặng hỏi người yêu:
"Cậu ấy thế nào? Mau nói anh biết, Yoonie"
"Vết đạn trúng phần mềm, không nguy hiểm tính mạng nhưng cậu ấy mất máu quá nhiều. Nếu đợi lâu nữa em e tình trạng sẽ xấu đi"
"Cứu Seobie! Không được để em ấy chết! Không thể..." Junhyung kích động cố bật người, hàng tá vết thương bị động mạnh nổi dậy biểu tình, kết quả hắn hoàn toàn ngất lịm.
"Ước chừng 15-20 phút nữa xe cấp cứu mới tới nơi. Mau đưa họ ra xe! Chúng ta trực tiếp đến bệnh viện" Joongki linh hoạt đề nghị.
Lập tức DooJoon dìu Junhyung, Hyunseung bế Yomin và Leejoon cõng Yoseob ra ngoài. Joongki lệnh những người khác ở lại đợi đội xử lí hiện trường tới. Mọi thủ tục lấy khẩu cung tội phạm, nhân chứng đều để sau, trước mắt cứu người là quan trọng.
.
.
.
Đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi Hắc Tử Điền.
Kết thúc một đêm kinh hoàng đầy rẫy những cơn ám ảnh của quá khứ và hiện tại.
Gió vi vu thổi mây xám quần tụ về đây dày đặc. Khoảng vực xám ngoằng phía trên cao kia như ẩn chứa những dữ dội đang gào thét không ngừng.
Bầy quạ có chăng "đánh hơi" thấy mùi tử khí? Bầu trời Hắc Tử Điền chập chờn vô số những mẩu cánh đen chao liệng. Tiếng quạ quang quác không ngừng ré lên, tang tóc như bản ca nguyện hồn của thần chết.
Kết liễu một kẻ thù truyền kiếp, đóng lại thù hận, phẫn nộ ở quá khứ nhưng liệu thứ tàn dư sót lại có khơi lửa bùng cháy trong tương lai?
Enel Moratti liệu có dễ dàng biến mất trong vô vàn những bão tố thật sự mới bắt đầu?