"Tôi không có ý đó. Chỉ là..." anh nhìn cô.
"Em biết luật pháp cứng nhắc, vô tình thế nào rồi đấy"
"Tôi hiểu"
"Tốt! Vậy tôi trở lại hiện trường đây, em vào đi" Joongki gật đầu ra ý tạm biệt.
Anh quay lưng, bước vài bước...
"Khoan đã!" đột nhiên tiếng dằn đầy quyết đoán vang lên.
Jiyoon nắm chặt tay anh như thể còn điều gì muốn nói.
"Tôi sẽ đi cùng!"
"..."
"Tôi nói tôi muốn đi cùng anh. Trở lại đó"
"Còn gã tóc vàng đang đợi em trong kia thì sao?"
"Tôi sẽ nói với anh ấy"
"..."
***
LeeJoon yên lặng ngồi ở hàng ghế chờ, quần áo trên người đã khô bớt vài phần, thỉnh thoảng vài giọt nước lại rỉ ra, nhỏ xuống sàn.
Chiếc khăn lông trắng tinh từ đâu đó được khoác nhẹ lên người, anh ngẩng đầu, không mấy ngạc nhiên cũng không nói gì, chỉ khẽ cười nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
.
.
.
"Em phải trở lại hiện trường"
"..."
"Xin lỗi! Em..."
"Đi đi!"
"..."
"Làm tốt công việc của em!" anh siết nhẹ tay người yêu rồi buông ra, mỉm cười động viên cô.
Jiyoon biết Leejoon không bao giờ can dự vào công việc của mình, không gây khó dễ mà luôn luôn thông cảm. Anh dịu dàng hơn từ khi chấp nhận yêu cô.
Nhưng...
Jiyoon chưa bao giờ có dịp nhìn thấy ánh mắt Leejoon sau khi mình quay đi cả. Như lúc này đây...
Sâu trong mắt anh bùng lên ngàn vạn tia khổ sở, rối bời bởi vô số những mâu thuẫn đang giằng xé tâm can.
"Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ bảo vệ Enel. Thế nên Yoonie, tương lai của chúng ta..." giọng nam vang lên rất khẽ, vừa lúc bóng lưng cô gái khuất sau khúc ngoặt của dãy hành lang dài.
***
Ôtô lại lần nữa hướng về Hắc Tử Điền. Lúc này đã là 2:30 phút sáng.
.
.
.
Hiện trường án mạng không khỏi khiến người ta liên tưởng đến vụ án cách đây gần 1tháng: 4xác chết bị bắn vỡ yết hầu.
...
Yoo Ah In sau khi cười tươi tỉnh ôm chầm Joongki liền trở lại bộ dáng "khó ưa" thường ngày. Anh thuật sơ qua tình hình:
"Gayoon vừa cung cấp vài đánh giá sơ bộ. Trước mắt tôi nghi ngờ hung thủ lần này và vụ lần trước ở chân núi Namsan là 1. Giết 8mạng người, được lắm!"
"Anh khoan vội kết luận, trước mắt phải tìm xem có ẩn tình gì đã chứ" Gayoon phản đối.
"Giết người là giết người. Bản chất của việc giết người không bao giờ thay đổi, nhiệm vụ của anh là thực thi pháp luật" anh hắng giọng đáp lại.
"Sau khi kết thúc quá trình điều tra, công tố viên được quyền quyết định có buộc tội hay không. Anh có thể chọn lựa..."
"Jeon Jiyoon! Nghe như thể em đang cố gắng biện minh cho tội phạm" Yoo Ah In lạnh lùng nâng mắt nhìn cô đầy cương nghị.
"Người của cục quân sự không có quyền can dự vào việc của viện công tố. Nhiệm vụ phía các em chỉ là bắt người, xử lí trực tiếp hiện trường và cung cấp mọi thông tin điều tra. Còn việc cáo buộc, quy trách nhiệm phạm nhân là của chúng tôi."
"Anh!!?"
Thấy tình hình "chiến sự" có vẻ căng thẳng, Joongki kéo giật Jiyoon lại, nhắc nhở: "Ah In nói đúng. Em đừng cư xử thiếu chuyên nghiệp nữa"
"..."
"Thôi được. Các anh thực thi công lý của các anh, chúng tôi làm theo nguyên tắc của chúng tôi. Nước sông không phạm nước giếng." nói đoạn Gayoon quay sang bạn mình, cô tiếp:
"Cậu sang đây! Chúng ta nói chuyện một tí"
"..."
.
.
.
Hai cô gái nửa ngồi nửa quỳ xem xét thi thể Kim HyunUk. Gayoon không vui không buồn nói với bạn:
"Sao không báo cho mình sớm hơn?"
"Doojoon oppa gọi, mình gấp quá không kịp nghĩ gì"
"Ra thế..." cô "à" nhỏ 1tiếng, khổ não gật gù: "Anh ấy không muốn gọi cho mình"
"Gayoon à..."
"Không sao! Không bàn vấn đề này nữa. Kể mình nghe, rốt cuộc mọi chuyện xảy ra thế nào"
"..."
Jiyoon không trả lời ngay câu hỏi, cô nhìn xác lão già trên đất. Trạng thái chết kinh khủng như kết cuộc mà lão đáng phải nhận.
"Không thể nói dối rằng mình rất hả hê với cảnh tượng này. Chờ cũng chờ đã lâu" cô cười nhạt.
"Nhưng..."
"..."
"Sao phải là cậu ấy? Sao cậu ấy phải chính tay làm tất cả những điều này..." giọng cô chuyển dần sang xót xa như tự hỏi.
"Jiyoon à..."
"Yoseob! Enel Moratti chính là Yoseob. Cậu ấy là hung thủ..."
"Mwo?"
"Mình cũng không rõ mọi chuyện diễn ra thế nào. Chỉ nhận được tin Yomin bị Enel bắt cóc để uy hiếp Junhyung. Khi đến nơi đã thấy cậu ấy bắn chết người, sau đó... chắn đạn cho Yomin và cả hai rơi xuống nước"
"Cậu ấy thật sự... là Yoseob ư?"
"Joonie đã hét lớn tên Yoseob khi cậu ấy rơi xuống. Lúc ấy mình..." cô xúc động ngừng lại, nước mắt bất giác ứa ra.
"Tệ thật! Mình không biết nữa..."
Lắc đầu quẹt nước mắt, cô cảm giác như giọng mình đang lặng xuống, đến tận một nốt trầm nào đó.