Anh Sẽ Là Đôi Mắt

"Junhyung oppa! Trời ơi?!!"
Cô vội vã giúp y tá đẩy giường vào vị trí cạnh giường anh trai.
Dù đã nghe kể sơ tình hình nhưng thật không ngờ...
"Anh ấy bị thương nặng quá? Khi nào mới tỉnh lại được ạ?" cô lo lắng hỏi, e ngại đảo mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú bị rách da và thâm tím nhiều chỗ.
Trên thân thể, vết thương lớn nhỏ đều được quấn băng, đắp gạc trắng toát, vài chỗ máu rịn ra thấm hồng một dải, điển hình là vết bắn trên bắp đùi kia.
Hai nữ y tá trấn an Hyunah bằng câu đáp lại hết sức khả quan: "Đa số là vết thương ngoài da nhưng bệnh nhân bị nứt xương sườn phải. May mắn xương cột sống không sao, ước chừng nửa ngày sau sẽ tỉnh"
"Ơn trời..." cô thở phào.
"Được rồi. Cám ơn hai chị!"
***
LeeJoon trở lại bệnh viện sau 1tiếng với bộ dáng đã "hoàn toàn lột xác".
Mở cửa vào phòng bệnh, cô gái lúc nãy đang ngủ thiếp bên giường Yoseob. Đang không biết phải làm thế nào thì Hyunseung vừa lúc xuất hiện, điềm đạm nhã nhặn trong bộ blouse trắng.
Gật đầu chào nhau, LeeJoon chỉ về phía người đang say ngủ, cố gắng nói khẽ nhất có thể:
"Cô ta là..." Lúc nãy cả hai ôm nhau nên hẳn phải thân thiết.
"Vợ tôi, em gái Yoseob" Hyunseung đáp.

Quả nhiên... Tất cả đều là người thân của Enel.
"Trông xanh xao quá. Đưa cô ta về nghỉ đi, ở đây tôi sẽ lo"
.
.
.
"À!"
"..." Hyunseung đã bế vợ ra đến cửa, anh dừng lại chờ Leejoon nói hết câu.
"Yong Junhyung ổn chứ?"
Ra là quan tâm tên bạn cứng đầu kia, anh mỉm cười gật đầu: "Sẽ sớm tỉnh thôi"
"Đứa trẻ thì sao?"
"..."
***
Vậy là trong bệnh viện chỉ còn mình anh. Đã hơn 4giờ sáng. Doojoon ra về cùng Gina, Yomin đang nằm phòng cách li đặc biệt, còn Jiyoon... chưa trở lại.
Vụ này dính líu đến cảnh sát, thật đau đầu! Lúc nãy trên đường vào anh thấy bọn "cớm" lờn vờn rải rác ở bãi đậu xe, đại sảnh và gần nhất là khu phòng bệnh cao cấp này.
Dường như vụ Cự Thiên xung đột với KIX bị chính phủ Hàn Quốc nghi ngờ có liên quan đến an ninh quốc gia nên mới giao cho cục quân sự xử lí. Một khi lực lượng quốc phòng đã nhập cuộc, chắc chắn đứng đằng sau là sự hỗ trợ của các cơ quan tình báo khác. Nay Enel lại giết người công khai, thêm viện công tố và cảnh sát vào cuộc...
LeeJoon day mạnh thái dương. Chính anh cũng là sát thủ đã khử người của Cự Thiên.
Tương lai như bãi lầy thế này, manh động sẽ chết mà lừng khừng lại càng nguy hiểm.
Phải đợi Enel tỉnh lại đã, trước mắt tuyệt đối không được để phía Ý biết chuyện.
***
Tiếng hét xa xa gần gần, mơ hồ mà điệp lại rõ ràng trong tâm tưởng kẻ đang mê man.
.
YOSEOB!
.
.
YOSEOB!!!

.
.
.
Anh ta gọi tên Yoseob.
Mái tóc đỏ phừng phừng phẫn nộ trên đài cao.
Nét nhìn man dại và đôi mắt thẫm xanh ai oán.
Viên đạn đóng vào. Em rơi xuống, chìm trong nước đen. Tim ai thót đau, quặn lên buốt bức.
Khoảnh khắc tìm được em trong mênh mông lạnh giá, anh biết mình sẽ không bao giờ để tuột tay thêm lần nữa. Nhưng...
Máu? Máu loáng trên da em, trên tay anh, trên sự sống thoi thóp!
.
.
Thịch!
SEOBIE!!!
Junhyung bất chợt mở bừng mắt, tiếng gào mặc nhiên không thoát ra nhưng lùng bùng khắp cơ thể. Cảm giác từng đầu ngón tay, ngón chân cũng nổi gai vì xúc động.
Do mở mắt quá đột ngột, ánh đèn ập vào khiến thần trí chao đảo vì choáng. Theo phản xạ cơ thể, mắt tự động nhắm lại, nheo khẽ rồi mới từ từ mở ra, chớp một vài cái.
...
Đây là bệnh viện. Bây giờ là lúc nào? Yoseob đâu?

"Hm..." hắn muốn bật dậy lại đột nhiên phát hiện cơ thể không động đậy nổi, đến cơ mặt cũng có cảm giác sưng lên đau nhức. Mỗi 1lần chớp mắt, dây thần kinh giật muốn bung cả đầu.
Vận hết sức bình sinh để quay đầu sang bên quan sát, ngoài cửa sổ trời tối đen như mực. Quay lại, hắn kinh ngạc mừng rỡ khi thấy chàng trai đang nằm giường bên cạnh.
Cậu vẫn sống!
Nhưng Yoseob chưa tỉnh, trong phòng cũng không có ai, chỉ nghe tiếng tim đập chóng vánh như những ngọn sóng đơn bạc gợn trên mặt hồ phẳng lặng.
.
.
.
Hai giường bệnh song song, một lối đi ngăn giữa. Khoảng cách vẫn chỉ tầm 3bước chân nhưng không phải để ngăn bản thân chạm vào đối phương mà đủ để dù có chạm vào cũng không làm đau nhau nữa...
Rất gần để thấy rõ ràng bóng hình em. Khuôn mặt nhỏ hơi tái, bờ môi khô mím lại như ẩn nhẫn những khổ sở không tên, sóng mũi lùn khiêm tốn lại có vẻ hài hoà nhất với khuôn mặt. Mắt em không đơn giản giống đang nhắm, như đang nhíu chặt lại thì hơn. Hàng mi dày rung khẽ...
.
.
.
Hắn ngấu nghiến nhìn đến không nhận ra người kia đang...
Yoseob tỉnh lại trong mơ màng, làn mắt thoắt nhiên bình lặng đến lạ lùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận