Anh Sẽ Luôn Ở Phía Sau Em

Khuôn mặt Lạc Thiên Vy áp sát vào ngực anh, che đi đôi mắt đang ngấn lệ. Đã bao lâu rồi cô không còn được hưởng sự cưng chiều vô điều kiện này nữa? 

Trên đời này chỉ có duy nhất mình anh sẽ lo lắng khi cô bị thương, tức giận khi cô bị người bắt nạt, làm chỗ dựa cho cô tùy ý làm bậy. Cô làm bất cứ chuyện gì cũng chưa từng để ý hậu quả, bởi vì cô biết cho dù trời có sập xuống anh cũng sẽ gánh vác thay cô. 

Trong lòng tràn ngập cảm động cùng ngọt ngào. Lạc Thiên Vy dụi mặt vào ngực anh, lau hết nước mắt lên áo sơ mi của anh. Đến khi cảm thấy đã xóa sạch dấu vết mới chui ra khỏi lòng anh, bất đắc dĩ nói:

- Đây là xã hội pháp trị đó, sao anh có thể nói ra một câu cuồng vọng như vậy được chứ! Cho dù có là sự thật đi nữa thì ít nhất lúc em giết người xong anh cũng phải âm thầm giúp em hủy thi diệt tích chứ không phải quang minh chính đại giúp em chống lưng!

Âu Dương Thần Hi nghe được lời của cô, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, cười đồng ý:

- Được, tất cả đều nghe em.

Hai người nói chuyện cũng không cố ý giảm âm lượng, vì vậy đứng ở đây không ít người nghe được rành mạch. Tất cả ánh mắt nhìn về phía Lạc Thiên Vy cùng Âu Dương Thần Hi giống như nhìn quái vật vậy. 

Hai người làm ơn đừng dùng cái giọng vui đùa đó để nói ra một câu đáng sợ như vậy được không? Hơn nữa không hiểu sao chẳng ai cảm thấy đây là một câu nói đùa cả, bởi lẽ tuy rằng giọng nói ôn hòa nhưng hàn ý sau lời nói vẫn làm người ta lạnh run. Càng đừng nói người nói ra lại là hai người trước mắt này, bọn họ nói được là làm được. 

Lúc này đám người kia càng gấp gáp, không ngừng liếc mắt ra hiệu cho Triệu Thiến đang đứng ngơ ngác kia. Cô ta còn đang đắm chìm trong câu nói vừa rồi của Âu Dương Thần Hi. Nhìn anh cẩn thận che chở Lạc Thiên Vy trong lòng, thần thái khi đối mặt với Lạc Thiên Vy đều là ôn nhu thuận theo, thậm chí cô ta đã mang cả sắc đẹp ra quyến rũ cũng không đổi lại được một cái liếc mắt của anh, có chăng chỉ là sắc mặt lạnh lùng và lời nói châm chọc. 

Trong lòng cô ta bùng lên ngọn lửa ghen tị mãnh liệt, nhìn Lạc Thiên Vy đắc ý bao nhiêu thì cô ta càng cảm thấy mình nhục nhã bấy nhiêu. Từ nhỏ đến lớn, ai dám bày sắc mặt cho cô ta xem!

- Vị hôn thê cái gì chứ? Lạc Thiên Vy, cô chẳng qua là người phụ nữ đê tiện chỉ biết quyến rũ đàn ông. Âu tổng chỉ là nhất thời hứng thú với cô thôi, sớm muộn gì cô cũng bị anh ấy chán ghét mà vứt bỏ. Hôm nay cô cứ đắc ý đi, sau này tôi sẽ cho cô nếm mùi đau khổ!

Sắc mặt Âu Dương Thần Hi trầm xuống:

- Triệt

Theo tiếng gọi của anh, Âu Dương Triệt ngay lập tức xuất hiện, phía sau là một hàng vệ sĩ áo đen khí thế bức người.

Âu Dương Thần Hi híp mắt cười, trong nụ cười chỉ có sự lạnh lẽo chết chóc:

- Vả miệng cô ta, cho cô ta biết dám vũ nhục người phụ nữ của tôi phải chịu kết cục thế nào!

- Dạ, thiếu gia. 

Âu Dương Triệt phất tay một cái, tức thì hai người đàn ông lực lưỡng bước tới giữ chặt hai tay Triệu Thiến lại. Cô ta kinh hoảng hét lên:

- Cút ngay, các người định làm gì...A!

Một tiếng kêu thê lương vang lên, cái tát đầu tiên rơi xuống, mặt cô ta lệch đi, khóe miệng rỉ ra tia máu. 

"Bộp...bộp...bộp"

Âm thanh vang dội nối liền liên tiếp, Triệu Thiến đã bị đánh tới mức không thể rên lên được nữa. Cô ta đau tới mức muốn hôn mê, nhưng chỉ cần vừa ngất xỉu thì cái tát tiếp theo lại đánh cho cô ta tỉnh lại. 

Phải biết sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành lớn tới mức nào, càng đừng nói tới những vệ sĩ xuất thân từ Ám các này. Triệu Thiến lại là tiểu thư được nuông chiều, da non thịt mềm, chưa được ba cái thì mặt cô ta đã biến thành đầu heo. 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên chạy tới. Trên người ông ta là âu phục đắt tiền, nhìn thôi cũng biết không phải người bình thường. Ông ta nhìn Triệu Thiến bị đánh, sắc mặt tái nhợt chạy tới, không nói một lời liền quỳ xuống trước mặt Âu Dương Thần Hi:

- Âu tổng, xin ngài hãy tha cho con gái tôi, có gì chúng ta từ từ thương lượng có được không?

Gần chục người khác cũng vừa đến, đi đầu là hiệu trưởng của trường cấp ba quý tộc, kế tiếp là một số thầy cô giáo có địa vị cao trong trường. Tô hiệu trưởng nhìn thấy cảnh này cũng kinh sợ, vội vã nói: 

- Đúng vậy, đúng vậy, bọn chúng không có mắt dám đắc tội ngài, tôi thay mặt tất cả nói lời xin lỗi. Xin ngài hãy cho vệ sĩ dừng tay lại trước đã, tôi sẽ nghiêm khắc trách phạt bọn chúng!

Âu Dương Thần Hi liếc mắt một cái, vệ sĩ hiểu ý lui xuống. Triệu Thiến chật vật ngã xuống đất, may cho cô ta là Triệu Hoài Minh đến kịp thời, cô ta mới chỉ bị tát năm cái. Mặc dù vậy, khuôn mặt đẹp như hoa cũng đã sưng phù như đầu heo, không nhìn rõ nổi ngũ quan ban đầu nữa. 

Trước giờ cô ta tự hào nhất là dung mạo này, hôm nay lại bị người đánh suýt nữa hủy dung, làm sao có thể chịu đựng được. Từ nhỏ cô ta là cành vàng lá ngọc, sống như công chúa, chưa từng chịu nửa điểm uất ức, vậy mà bây giờ...

Ánh mắt hằn lên oán độc, tất cả là Lạc Thiên Vy, là tiện nhân kia. Còn cả người đàn ông này nữa, sao anh có thể vì Lạc Thiên Vy mà sai người đánh cô ta? 

Âu Dương Thần Hi mà biết được suy nghĩ của cô ta chắc sẽ cười rụng răng, cô ta cho rằng mình là ai?

Lúc này Triệu Thiến nhìn thấy ba mình, giống như nhìn thấy vị cứu tinh, không ngừng khóc nháo:

- Ba, ba, chính là con tiện nhân kia, con muốn giết nó!

Triệu Hoài Minh theo ánh mắt của Triệu Thiến nhìn thấy Lạc Thiên Vy đang được Âu Dương Thần Hi ôm trong ngực, biết chắc chắn địa vị cô trong lòng anh vô cùng quan trọng. Sau câu nói nhục mạ của Triệu Thiến, ánh mắt anh nhìn cô ta tràn đầy sát khí. Triệu Hoài Minh hoảng sợ quát lên:

- Câm miệng!

Triệu Thiến nghe được ông ta quát lên càng tức giận, đầu óc không còn tỉnh táo không thể nhận ra ông ta muốn tốt cho mình, càng điên cuồng mắng chửi:

- Ba quát con? Chẳng lẽ ba cũng bị con tiện nhân kia mê hoặc? Không đúng, ba phải giúp con báo thù a! Âu Dương Thần Hi, anh ta dám vì con tiện nhân kia mà đánh con, ba nhất định không được bỏ qua cho anh ta!

Âu Dương Thần Hi giống như nghe được chuyện cười, mà anh quả thật cũng cười, nụ cười tràn ngập sự châm biếm:

- Triệu Hoài Minh, cả Triệu gia sẽ là quà bồi thường cho sự ngu xuẩn của con gái ông! Nếu không muốn cả Triệu gia chôn cùng, ông biết phải làm gì rồi đấy!

Sắc mặt Triệu Hoài Minh xám như tro tàn, nhìn Triệu Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Dạy dỗ cô ta thành một kẻ ngu xuẩn như thế này, tất cả là lỗi của ông ta, cơ nghiệp tổ tiên truyền lại có thể cũng vì thế mà tan thành mây khói.

Âu Dương Thần Hi liếc mắt về phía hiệu trưởng Tô, cười lạnh nói:

- Hôm nay vị hôn thê của tôi bị vu oan, ông tốt nhất là cho tôi một lời giải thích khiến tôi hài lòng, nếu không thì cái chức hiệu trưởng này, ông cũng không cần làm nữa!

Nói xong liền ôm eo Lạc Thiên Vy rời đi, nghênh ngang biến mất trong tầm mắt tất cả mọi người.

Âu Dương Triệt đi theo phía sau, không quên mang theo đầu sỏ của mọi chuyện-Bạch Nhu Nhi cùng cô gái là đồng lõa của cô ta.

Chuyện này tới đây là hạ màn, chỉ còn lại tin tức khiến mọi người rung động.

Vị hôn thê của Âu Dương Thần Hi - ông trùm thương giới chính là hoa khôi trường quý tộc - Lạc Thiên Vy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui