Anh Sẽ Phải Yêu Em

Manh Manh hữu khí vô lực
nằm ở trên giường, cả người giống như bị bánh xe nghiến đến nghiến đi vài lần,
thắt lưng đau, mông đau, nơi đó càng đau, đầu đau, cổ đau, ngay cả miệng, đầu
lưỡi, nơi bị Ki ca ca hôn qua cũng đau.

Manh Manh cảm thấy, nếu
sớm biết kết quả thê thảm như thế, cô sẽ không liều mạng dụ hoặc Ki ca ca, hậu
quả cùng những điều trong sách viết hoàn toàn không giống nhau. Cũng không thể
nói hoàn toàn không giống, phần nhỏ lúc sau rất hoàn mỹ, nhưng hoàn mỹ bao
nhiêu đi nữa thì vẫn đau, đau đầu, đau mông, đau cả người... (^^)

Hơn nữa Manh Manh rốt cục
cũng hiểu, cho dù là chàng trai trung hậu thành thật thế nào, trên giường đều
sẽ biến thành sói, Ki ca ca của cô cũng không ngoại lệ, hơn nữa thể lực rất
tốt, kết quả lại vô cùng thê thảm, thể lực Ki ca ca tốt, thể lực cô cũng không
kém, nhưng cô lại đáng thương hề hề kêu đau, chỉ cần không ngất xỉu, dục vọng
trong người Ki ca ca, tuyệt đối sẽ không dừng lại.

Kỳ thật, trong lòng Manh
Manh cân nhắc, cho dù cô thực sẽ ngất đi, Ki ca ca cũng chưa chắc có thể dừng
lại, kích tình kia giống như nuốt phải thuốc kích thích, hận không thể đem cô
nhai ngấu nghiến, trực tiếp nuốt xuống, còn học được giảo hoạt cùng lừa gạt,
miệng nói dừng, mà việc muốn làm thì vẫn làm, Manh Manh dẩu dẩu môi, bất mãn
nghĩ.

Phùng Ki hồi hồn, nhìn
tiểu nha đầu trong lòng quyệt cái miệng nhỏ nhắn, biểu tình vừa ngây thơ vừa
đáng yêu, ánh mắt tựa như tinh linh xinh đẹp, không hề chớp mắt theo dõi anh,
bên trong ánh lên ý tứ lên án vô cùng rõ ràng.

Phùng Ki biết mình hơi
quá, thời điểm ở giữa lần thứ hai, mặc kệ cảm thụ của tiểu nha đầu, liên tục
vừa lừa gạt vừa bắt buộc mà làm, tiểu nha đầu lúc ấy khẳng định không thoải
mái, nhướng mày lên, miệng bị anh ngăn chặn, nhưng trong ánh mắt choáng váng
kia đã có chút ẩm ướt, anh còn nhớ rõ, nhưng mà anh không dừng được, không có
khả năng buông tha cô, cái loại cảm giác này ... Phùng Ki cảm thấy, hai mươi
chín năm trước đây mình đã sống uổng phí, tiểu nha đầu cho anh một loại tái
sinh vô cùng khoái hoạt, cái loại khoái hoạt này có thể
khiến anh lên trời xuống đất, có thể khiến anh quên đi hết thảy, trong mắt chỉ
có tiểu nha đầu của anh, cô gái nhỏ của anh.


Tiểu nha đầu trãi qua lễ
rửa tội của tình yêu, nhàn nhạt có chút phong thái quyến rũ, tóc dài bị mồ hôi
làm ẩm ướt, xõa hỗn độn trên gối, lại càng thêm gợi cảm, tôn lên khuôn mặt nhỏ
nhắn ngây thơ đáng yêu của cô, có loại mị hoặc mà nam nhân yêu nhất.

Hơn nữa, tiểu nha đầu
không một chút e lệ, cứ như vậy nằm dưới thân anh, vẫn không nhúc nhích nhìn
anh, thậm chí, vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, hai chân dài trắng nõn bị anh
đặt trong khuỷu tay, chân nhỏ co ở hai bên, ngón chân còn hơi cong lên, tay nhỏ
bé đặt trên bờ vai của anh, móng tay cơ hồ bấu vào bên trong da thịt của anh,
cả người vẫn chưa hết đỏ, còn có chút dồn dập thở dốc, khiến ngực cô phập phồng
cao thấp, hai luồng xinh đẹp trắng nõn, theo phập phồng mà trồi sụt từng hồi,
co dãn mười phần, đỉnh mềm hồng sáng rõ xẹt qua tầm mắt Phùng Ki, Phùng Ki thực
hận không thể lại ấn cô làm một hồi.

Nhưng mà lý trí vẫn còn,
biết tiểu nha đầu đã đến cực hạn, lần đầu khẳng định không chịu nổi, ánh mắt
Phùng Ki xẹt qua dấu vết hoặc xanh hoặc tím trên thân thể tiểu nha đầu, áy náy
trong lòng rốt cục bùng nổ, hơn nữa, chống lại biểu tình mười phần ủy khuất của
tiểu nha đầu, Phùng Ki thực cảm thấy chính mình rất cầm thú.

Lại nói tiểu nha đầu mới
chỉ mười chín tuổi, Phùng Ki cúi đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn chu lên của cô, dỗ
cô: "Được rồi, Ki ca ca sai rồi, làm đau tiểu nha đầu nhà ta, về sau cam
đoan tuyệt không tái phạm, tiểu nha đầu khoan hồng độ lượng tha thứ Ki ca ca
lần này được không, chỉ lần này..." (sạo
thấy ớn ^^)

"Hừ!" Manh Manh
xoay đầu qua chỗ khác, trề môi tức giận, trãi qua chuyện vừa rồi, cô lại tin
tưởng anh, chính là ngốc nhất thế giới, Phùng Ki bị biểu tình này của cô chọc
cười, sờ sờ cái trán của cô, thấp giọng nói: "Chúng ta đi vào tắm rửa,
ngâm nước ấm, chắc sẽ thoải mái hơn."

Anh không đề cập tới tắm
rửa thì thôi, nhắc tới, Manh Manh liền cảm thấy cả người khó chịu, hơi hơi cúi
đầu, trên người giống như có một loại mùi mồ hôi ê ẩm, điều này sao mà chịu
được, lúc nào ở trước mặt Ki ca ca, cô cũng đều thơm tho, xinh đẹp.

Nghĩ đến đây, cánh tay

duỗi ra, vòng lên cổ Phùng Ki, làm nũng: "Ki ca ca ôm em đi." Bộ dáng
xinh đẹp mềm mại, đúng là tiểu nha đầu (ý là cô nhóc nhỏ), làm
Phùng Ki cảm thấy, mình không phải tìm một cô gái, căn bản giống như tìm con
gái, nhưng mà ngẫm lại, thật là có chút ý tứ này, trước đây tã của tiểu nha đầu
anh cũng từng thay, giống như mỗi giai đoạn trong cuộc đời tiểu nha đầu đều có
anh tham dự, ngược lại cũng thế.

Phùng Ki bỗng nhiên hiểu
ra, trước kia thật lâu, hai người nhất định cũng đã rất tốt, thân cận như vậy,
quen thuộc như vậy, hiểu biết như vậy, cô là tiểu nha đầu của anh, anh là Ki ca
ca của cô, giữa hai người sao lại có thể chứa được người thứ 3, chính là trước
kia Phùng Ki hồ đồ, bị quan niệm cố hữu trong lòng ngăn cản tình cảm chân
chính, một khi phá hỏng cửa sổ giấy này, loại tình cảm này quả thực tựa như lũ
lớn, khoảnh khắc như cỏ dại lan tràn, không thể thu thập, không thể thu thập,
không muốn thu thập, đây là ý tưởng chân thực nhất lúc này của Phùng Ki.

Tình yêu, anh không hiểu,
hình thái cảm tình có trăm ngàn loại, anh lại phân không rõ, nhưng giờ khắc này
anh biết rõ ràng, đời này chính là tiểu nha đầu, chỉ có thể là tiểu nha đầu.

Nghĩ vậy, trong lòng
Phùng Ki quả thực mềm nhũn, cẩn thận ôm lấy tiểu nha đầu, đi vào phòng tắm, xả
nước, ôm cô bước vào trong nước, khỏa nước ấm bắt đầu tắm rửa cho tiểu nha đầu,
tiểu nha đầu thực ngoan, thậm chí rất hưởng thụ nhắm mắt lại.

Phùng Ki buồn cười mà
nhìn, nhưng mà ngâm trong nước Manh Manh thật sự rất đẹp, da thịt trắng nõn ở
trong nước càng sáng lên trong suốt, tựa vào trước ngực của mình, tay nhỏ bé
tùy ý đặt ở một bên, thân thể giãn ra, mặt mày giãn ra, giống một đóa sen trắng
nở ra trong nước.

Tay Phùng Ki xẹt qua thắt
lưng cô, nhẹ nhàng thâm nhập giữa hai chân, tiểu nha đầu phản xạ có điều kiện
mà kẹp chặt, ánh mắt cũng mở, biểu tình có chút sợ sệt, khiến Phùng Ki lại tự
trách, anh cúi đầu hôn lên mí mắt cô: "Ngoan nào, mở ra, để cho Ki ca ca
nhìn xem..." Thanh âm ôn nhu, Manh Manh nghe qua lại giống lừa gạt, rất
hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn Phùng Ki, trên mặt hiện hai chữ ‘không tin’.


Phùng Ki hơi nhăn mặt
nhíu mày, cô càng không cho anh xem, anh càng lo lắng, nhớ tới khí lực vừa rồi
mình đã dùng, căn bản là không tiết chế, thân thể tiểu nha đầu ôn nhu yếu
nhược, sao mà chịu được, trách không được liên tiếp kêu đau...

Nghĩ đến, đem tiểu nha
đầu lưu loát nghiêng qua, đưa tay với đến, cô chết cũng không mở chân, miệng
lại càng ôn nhu mà dỗ, tiểu nha đầu mới miễn miễn cưỡng cưỡng thả lỏng.

Phùng Ki xem kỹ, căn bản
không khống chế được phản ứng dưới bụng, tiểu nha đầu cảm giác được dưới thân
cứng rắn, khép nhanh chân đang mở rộng, Phùng Ki không khỏi cười khổ: "Đây
là phản ứng sinh lý tự nhiên, chẳng lẽ em hy vọng Ki ca ca ôm em trần trụi như
vậy, mà một chút phản ứng cũng không có sao, ngoan nào, để anh xem xem..."

Tuy rằng còn có chút hoài
nghi, với danh dự nhiều năm của anh, Manh Manh vẫn lựa chọn tin tưởng Phùng Ki,
xác thực không thoải mái, sau khi ngâm qua nước ấm, cảm giác đau cũng dần biến
mất.

Phùng Ki cố nén suy nghĩ
đè tiểu nha đầu xuống, cẩn thận đẩy ra miệng cốc, bên trong đều đỏ, Phùng Ki
thật lòng đau xót, tiểu nha đầu rất yếu ớt nha! Bình thường cọ trầy da một chút
hay tiêm thuốc, cũng rớt vài giọt nước mắt, vừa rồi không biết sẽ đau đến thế
nào.

Chính là Manh Manh muốn
mở ra, nhưng bị Ki ca ca cầm hai chân giơ cao, xem xét cẩn thận nơi riêng tư
nhất của mình cũng có chút chịu không được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đỏ ửng,
tay nhỏ bé gỡ tay anh: "Ki ca ca, anh buông ra! Buông ra!"

Phùng Ki bị bộ dáng thẹn
thùng không tự nhiên khó có được của cô làm cho tức cười, buông cô ra, nhéo
nhéo hai má đỏ bừng của cô, buồn cười nói: "Biết e lệ?" Manh Manh
liếc trắng mắt, lẩm bẩm: "Nói cứ như người ta da mặt rất dày..."

Phùng Ki bỗng nhiên cười
ra tiếng: "Da mặt còn chưa dày đâu!" Nói xong, để cô tựa vào bên
cạnh, gội đầu cho cô, ép buộc mới một lúc, tiểu nha đầu liền ngáp mấy cái, nhắm
mắt lại, ngủ luôn.

Lúc Manh Manh tỉnh lại,
đã nằm ở trên giường, tuy rằng trên người vẫn còn rất đau, nhưng thực nhẹ nhàng
khoan khoái, mắt cô đảo quanh, vén chăn lên nhìn nhìn, thấy mình đã mặc váy
ngủ, nghiêng đầu, ánh mặt trời không có gì che từ bên ngoài cửa sổ xuyên vào
trong nhà, chiếu xuống sàn nhà, tạo ra một loạt các vết lốm đốm ấm áp.


Sáng sớm tháng Chín, ánh
mặt trời không quá nóng, lại làm người ta cảm giác vô cùng thoải mái, có khí
trời đầu thu, cũng có lẽ là bất an nhiều năm rốt cục đã rơi xuống, tâm tình
Manh Manh giống như ánh mặt trời sáng lạn ngoài cửa sổ.

Cửa bị đẩy ra, thân hình
cao ngất của Phùng Ki tiến vào tầm mắt của cô, đến gần, Manh Manh mới phát
hiện, anh đeo tạp dề của mình, trước ngực là một mặt trời xinh đẹp thật to màu
hồng nhạt, không phù hợp với khí chất kiên cường trên người anh, làm người ta
phì cười, nhưng mà mặt mày giãn ra, có loại tâm tình thoải mái, từ trên người
anh lộ ra.

Phùng Ki quét mắt nhìn
cô, trực tiếp đi đến ngăn tủ tìm một bộ quần áo ở nhà thoải mái đem đến, ngồi
xuống bên giường, xốc chăn trên người cô lên, cởi váy ngủ trên người cô ra.

Manh Manh cũng không che,
chủ yếu cảm thấy không cần thiết phải che, liền tùy ý Phùng Ki đùa nghịch, để
anh hôn hôn cánh tay, vuốt vuốt chân, không phản đối, ngay cả nội y cũng là
Phùng Ki giúp cô mặc, không phải đồ lót gợi cảm bằng ren, là loại đồ lót thoải
mái rộng thùng thình dễ vận động.

Lúc mặc cho cô Phùng Ki
liền bá đạo cảnh cáo: "Về sau không được mặc đồ ren, không tốt cho cơ thể
phát triển." Lúc ấy Manh Manh cũng không vui, ưỡn ngực, bất mãn nói:
"Người ta phát triển đều đã ..." Bộ dáng nói chuyện đó, Phùng Ki trực
tiếp chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, hôn đến khi cô không thở nổi mới buông
ra: "Ai nói phát triển xong rồi, mới bây lớn, tóm lại, chính là không
được."

Nói xong, bỗng nhiên nở
nụ cười: "Không cần miễn cưỡng chính mình, Ki ca ca sẽ trông chừng em, từ
giờ trở đi, chậm rãi sống." Phùng Ki sẽ không nói lời đường mật, nói như
vậy đã phá lệ là lời ngon tiếng ngọt, sau khi nói xong, hé ra khuôn mặt tuấn tú
đỏ bừng.

Kỳ thật, đây đúng là lời
nói trong lòng anh, anh sẽ yêu cô chìu cô, trông chừng cô, chậm rãi trãi qua
những ngày của bọn họ, từ lúc là đứa trẻ đến khi trưởng thành, hiện tại là cô
gái xinh đẹp, biến thành cô gái nhỏ phong tình, cô vợ nhỏ của anh, sau đó là bà
mẹ nhỏ, anh sẽ chậm rãi thu thập mọi thay đổi, từng chút từng chút, đợi khi bọn
họ tóc trắng xoá, con cái vây quanh, cô vẫn là bà cụ bé nhỏ anh nuông chiều
nhất trong lòng ...

Như Nguyện: chương này
dịu dàng nhưng chương sau lại nóng bỏng nha ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận