1.
Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, một số học sinh lớp 11A4 ngay lập tức gục mặt xuống bàn.
Trình Khả Hân nằm bò ra bàn lăn đi lăn lại cây bút chì kim, tay kia cầm bài tập môn Văn: “Viết văn! Lại là viết văn! Tôi ghét nhất là viết văn! 800 từ! Trời xanh hiểu không thấu!!”
Hồ Đào đang mải mê học Tiếng Anh nghe vậy liền liếc mắt nhìn bạn cùng bàn một cái, cười hỏi: “Đề bài là gì?”
“Bạn sẽ sống như thế nào vào ngày cuối cùng bạn được sống?”
“Đề sâu đến vậy cơ à?” Hồ Đào lè lưỡi.
“Phải rồi! Hồ Đào, cậu giỏi văn mà, chỉ cho tôi đi, tôi nên viết như thế nào nhỉ?”
“Không biết nữa, nhưng nếu muốn đạt điểm cao thì cậu phải viết gì đó thật lý tưởng vào.”
“Nếu không cần được điểm cao, nói nghiêm túc xem, cậu sẽ sống ngày hôm đó như thế nào?”
“Nên sống như nào thì sống như thế thôi, mỗi ngày bình thường của chúng ta thật ra đều là ngày đặc biệt nhất.”
“Nghe hay đấy.” Trình Khả Hân mơ hồ gật đầu, mở nắp bút máy muốn bắt đầu viết, nhưng vẫn không biết phải viết cái gì.”
“Này, hỏi cậu thêm một câu nữa,” Trình Khả Hân lại hỏi Hồ Đào, “Có điều gì cậu muốn làm nhất vào ngày cuối cùng cậu được sống không?”
“Có,” Hồ Đào đặt cây bút trong tay xuống, nghiêm túc gật đầu, “Tôi muốn ăn hết những bữa giò heo kho tàu mà Lâm Hướng Tự đang nợ tôi.”
“Nói nghiêm túc cơ mà.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, nam sinh đang chuẩn bị tới làm bài tập cùng Hồ Đào nghe thấy vậy liền nhướng mày, trầm giọng nói: “Cái gì? Lén lút nói xấu gì tôi đấy?”
Vừa nghe thấy giọng nói của anh, Trình Khả Hân liền căng thẳng đến mức không nói thêm được câu gì, Hồ Đào thấy vậy liền trộm cười cô ấy không có tiền đồ: “Cây ngay không sợ chết đứng.”
Sau đó Hồ Đào ngồi thẳng người lên, nói với Lâm Hướng Tự: “Nói xấu cậu mà phải lén lút à?”
“Thôi được rồi, nếu đấy là thú vui của cậu thì tôi cũng chẳng dám tước đoạt.” Lâm Hướng đảo mắt tỏ vẻ người lớn không thèm chấp trẻ con, rộng lượng xua tay.
Trình Khả Hân sợ Lâm Hướng Tự nghĩ mình cũng đang nói xấu anh, trộm kéo vạt áo Hồ Đào. Hồ Đào vừa lấy bài tập của mình ra vừa nói: “Lâm Hướng Tự, biết đề bài văn hôm nay là gì chưa? Nếu hôm nay là ngày cuối cùng cậu được sống, cậu có việc gì phải làm nếu không sẽ chết không nhắm mắt không?
“Có,” Lâm Hướng Tự hùng hồn đáp, anh nhìn thẳng vào mắt Hồ Đào, không hề do dự nói: “Tôi đặc biệt muốn đòi lại đĩa nhạc Châu Kiệt Luân mà cậu đã cướp của tôi.”
“Giò heo kho tàu của tôi đâu?!” Hồ Đào trợn tròn mắt.
“Cậu trả đĩa nhạc cho tôi trước đi rồi tôi mời!” Lâm Hướng Tự chậm rãi nói, khóe miệng nở nụ cười hào hoa.
“Không mời thì không lấy lại được đâu!” Hồ Đào vô lại nói.
“Không lấy lại được thì không mời!” Lâm Hướng Tự vẫn khoan thai như trước, thờ ơ đáp lời.
Theo những động tác của anh, sợi dây chuyền vàng trên cổ cũng đong đưa lóe sáng, quả thực sáng đến mù mắt Hồ Đào.
“Tôi bảo này, rốt cuộc đến bao giờ cậu mới tháo cái sợi dậy chuyền to đùng đấy xuống?”
Lâm Hướng Tự ngây thơ chớp chớp mắt: “Chờ đến khi răng trong miệng tôi vàng hết nhé.”
“Không biết có ai có thể cứu vớt cái mắt thẩm mỹ của cậu không nhỉ?”
“Mắt thẩm mỹ của tôi làm sao chứ?”
“Không biết trên đời này có đứa nào mới mười mấy tuổi mà đã mê vàng bạc như cậu nữa không? Đến các bác gái năm mươi tuổi thời nay cũng không thèm đeo vàng nữa rồi! Cậu nhìn mình xem có tí khí chất nào không?”
“Thích gì thì làm đấy, sao phải quan tâm người khác nói gì?” Lâm Hướng Tự vẻ mặt kiên định.
Những người xung quanh xem thường tỏ vẻ “lại bắt đầu đấy”, tất cả đều đã quen với việc Hồ Đào và Lâm Hướng Tự đấu võ mồm với nhau, bịt tai làm bài.
Vào tiết tiếp theo, Trình Khả Hân vẫn còn che miệng cười vui vẻ.
“Có gì buồn cười à?” Hồ Đào xấu hổ dùng sách che mặt mình lại.
“Tôi cảm thấy hai người các cậu thật buồn cười, đến chuyện bé tí như hạt mè cũng có thể xé ra to mà tranh cãi bài bản. Thật sự tôi rất hâm mộ cậu, có thể thoái mái tùy tiện mà nói chuyện với cậu ấy.”
“Bởi vì chúng tôi là anh em tốt mà.” Hồ Đào thờ ơ nhún vai.
Khả Hân nghiêng đầu nhìn lọn tóc đuôi ngựa mềm mại của Hồ Đào khẽ đung đưa, xinh đẹp rạng ngời. Hồ Đào quả thật là một mỹ nhân, mắt hạnh môi đỏ, dáng người mảnh mai thanh thoát. Cả khối ai cũng biết một câu chuyện rằng, giáo viên dạy văn lớp 11A1 khi dạy đến câu “ Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa” (Đào tơ non xanh mơn mởn, hoa đỏ hồng rực rỡ) trong tiết học về “Kinh Thi” đã nói: “Chỉ có Hồ Đào lớp 11A4 gánh nổi những lời ca ngợi như vậy mà thôi.”
//
Mắt hạnh
“Tôi thật không hiểu được cậu ta nghĩ gì nữa, Hồ Đào, nếu tôi mà là con trai thì nhất định sẽ thích cậu.”
Hồ Đào nhoẻn miệng cười: “Sao thế, không phải con trai thì không thể thích tôi à?”
“Không không,” Khả Hân vội vàng xua tay giải thích: “Ý tôi là, nếu là con trai tôi sẽ tặng cậu chocolate, mua cho cậu thứ cậu thích, bảo vệ cậu, tất cả những điều tốt đẹp nhất đều muốn dành cho cậu.”
“Lâm đại soái ca còn ở đây, cậu làm sao đem cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất được chứ?” Hồ Đào trêu chọc.
Trình Khả Hân bị Hồ Đào nói trúng tim đen, đỏ mặt thẹn thùng kéo tay áo của cô, đem ngón tay đặt trước môi “suỵt” một tiếng, vội vàng nhìn bốn phía sợ bị người khác nghe được.
Hồ Đào bị cô ấy chọc cười: “Tôi cảm thấy trước khi lo lắng về ngày tận thế thì cậu nên chuyên tâm làm bài tiếng Anh đi.”
“Kém Tiếng Anh mới có thể chứng minh tôi yêu nước.”
“Ai cần cậu chứng minh?” Hồ Đào bĩu môi, “Cậu đấy, chăm chỉ học hành một chút, mới có thể chứng minh cậu yêu cha mẹ mình.”
Nghe thấy Hồ Đào nhắc đến cha mẹ, Khả Hân liền trở nên ủ rũ. Cô biết thành tích của bản thân khiến cha mẹ rất phiền lòng, liền cầm bút bắt đầu làm bài tiếng Anh.
“Này, Hồ Đào, câu này làm thế nào?”
Giọng nói dịu dàng của Hồ Đào truyền đến: “Đây là kiểu câu There be, thế nên cậu phải nhìn vào danh từ đứng đằng sau nó…”
Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông báo hết tiết lại vang lên. Vừa rồi là tiết hai của thứ hai, sau tiết này sẽ là lễ chào cờ diễn ra mỗi tuần một lần. Các nữ sinh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh thay đồng phục, nếu lười biếng như Hồ Đào sẽ trực tiếp chui xuống gầm bàn, cùng Trình Khả Hân thay nhau che chắn để thay đồ.
Thay quần áo xong, Hồ Đào lấy từ trong cặp sách ra chiếc lược nhỏ, chải lại tóc mái cho gọn gàng.
Trình Khả Hân rất hưng phấn, vỗ vỗ vào người Hồ Đào: “Hồ Đào! Cố lên!”
Hồ Đào ngượng ngùng xua xua tay.
Đây là năm thứ năm cô quen biết Lâm Hướng Tự.
Năm năm qua, hai người họ cùng nhau tốt nghiệp cấp hai, rồi cùng được tuyển thẳng vào một trường cấp ba trọng điểm, từ bạn cũng trường trở thành bạn cùng lớp. Ở trường mới, Hồ Đào và Lâm Hướng Tự vẫn rất thân thiết, vẫn là hai người bạn tốt nhất của nhau. Học sinh được tuyển thẳng vào trường Nhất Trung rất ít, hơn nữa mọi người đều đã lớn, ngày càng hiểu chuyện, không ai còn chê bai, châm chọc quá khứ của Hồ Đào nữa.
Ở lớp mới, các bạn học đều rất thích Hồ Đào, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, hoàn toàn xứng đáng trở thành nữ thần, và Lâm Hướng Tự cũng trở thành người tình trong mộng của hầu hết các nữ sinh.
Trước nghi thức chào cờ luôn có một tiết mục đọc diễn cảm thơ ca, mỗi lớp thay phiên nhau biểu diễn. Hồ Đào và Lâm Hướng Tự là đại diện cho lớp bọn họ. Hai người vừa bước lên sân khấu, liền ngay lập tức tỏa ra muôn trượng hào quang.
Bài thơ bọn họ sắp đọc chính là tác phẩm “Gửi tặng cây sồi” của nhà thơ đương đại Thư Đình, Hồ Đào đọc diễn cảm bằng tiếng Trung còn Lâm Hướng Tự sẽ dịch tác phẩm sang tiếng Anh.
Hồ Đào hoàn toàn trái ngược với anh, cô đã tỉ mỉ chép cả bài thơ lên tờ giấy. Thế nhưng cô đang đi đến gần micro thì bỗng nhiên bị vấp, cơ thể lảo đảo, tờ giấy trong tay chậm rãi bay xuống dưới sân khấu.
Hồ Đào bối rối đứng vững dậy, ngây người nhìn micro, tất cả lời nói đều bị tắc nghẽn trong cổ họng, lo lắng đến mức không thốt ra được chữ nào.
Lúc này, Lâm Hướng Tự đang đứng cạnh cô thuận thế cầm lấy micro: “Nếu như em yêu anh, em tuyệt đối sẽ không như cây hoa lăng tiêu, mượn chiều cao của anh để làm nổi bật chính mình ——”
Giọng nói của anh êm ái trầm thấp như tiếng đàn cello, lại mang theo cả sự trong sáng của tuổi trẻ, khiến trái tim người nghe đập thình thịch. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được là lượt phẳng phiu, không cài hai cúc trên cùng để lộ ra xương quai xanh.
Sau đó anh đưa micro cho Hồ Đào, cô liền cất giọng đọc theo phản xạ: “Nếu như em yêu anh, em tuyệt đối sẽ không si tình như chim chóc, lặp đi lặp lại khúc ca đơn điệu vì bóng mát xanh rì——”
“…Phảng phất như vĩnh viễn chia lìa, rồi lại gắn bó trọn kiếp chẳng rời xa…”
Đợi Hồ Đào đọc hết cả bài thơ, Lâm Hướng Tự mới cầm micro phiên dịch sang tiếng Anh: “If I love you…”
Ông cha của Lâm Hướng Tự là một gia tộc tàn lụi, trong một sớm mất hết chẳng còn gì. Đến thế hệ của ba anh, ông dựa vào mỏ than mà phất lên như gió, là nhà tài phiệt mới nổi lừng lẫy bốn phương. Nghe nói lần đầu tiên ba anh đến một nhà hàng cao cấp, câu đầu tiên ông nói chính là: “Mang thứ đắt nhất của mấy người ra đây.”
Là lời thoại tiêu chuẩn trong phim, khiến mọi người âm thầm cười nhạo. Có lẽ là vì bản thân không có văn hóa, học tiểu học cũng chỉ được mấy ngày nên cha của Lâm Hướng Tự đã dồn rất nhiều tâm sức vào việc học hành của anh. Từ khi anh còn nhỏ, ông đã bỏ ra một số tiền lớn để mời giáo viên nước ngoài dạy anh học bằng tiếng Anh, dốc lòng mong con trai được dạy dỗ thành tài.
Lâm Hướng Tự mỗi ngày đều học hành vớ vẩn, lười biếng. Ở trước mặt ba, anh luôn đọc với tiêu chuẩn “Chlish” (China- English, kiểu Tiếng Anh lai Trung Quốc), chỉ có Hồ Đào biết được rằng anh có thể nói Tiếng Anh lưu loát như người bản xứ.
Theo kịch bản, lẽ ra phải đọc một câu tiếng Trung, một câu tiếng Anh, nhưng cho dù Lâm Hướng Tự tự ý cải biên kịch bản thì cũng chẳng ai chỉ trích anh, cả trường đều vỗ tay như sấm. Hồ Đào may mắn hoàn thành nhiệm vụ, quay sang nhìn Lâm Hướng Tự. Thiếu niên mặc chiếc sơ mi trắng tinh đang nhướng mày nhìn cô, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
9 giờ sáng, ánh mặt trời dịu dàng mà tươi sáng quyến luyến dừng lại trên gương mặt anh tuấn của anh, Hồ Đào vội vã quay mặt đi, trong lòng thầm lẩm nhẩm lại những câu thơ vừa đọc: “Em muốn làm một cây bông gòn đứng bên cạnh anh, như một biểu tượng cùng anh đứng chung một chỗ.”
Dưới sân khấu, Trình Khả Hân Giơ ngón tay cái lên với Hồ Đào.
Trình Khả Hân đã ngồi cùng bàn với Hồ Đào hai năm. Là một thiếu nữ mới lớn, trong lòng Trình Khả Hân có một bí mật nhỏ, vì vậy nên mỗi ngày cô ấy đều lôi kéo Hồ Đào để tâm sự. Hồ Đào thật sự rất ngưỡng mộ Trình Khả Hân, tính cách của cô ấy đơn giản, từ nhỏ lớn lên trong sự bao bọc kĩ lưỡng của gia đình, chưa từng trải qua sóng gió. Nỗi lo lớn nhất của cô ấy chính là điểm kiểm tra không đạt tiêu chuẩn, nhưng thật ra cha mẹ cô ấy cũng không quá khắt khe với chuyện này.
Việc khiến Trình Khả Hân vui vẻ nhất mỗi ngày chính là được nhìn thấy Lâm Hướng Tự, cho dù đến tận bây giờ anh vẫn nhầm lẫn cô với một nữ sinh cùng lớp khác tên là “Trình Khả Dĩnh.”
“Tiếc là không mang theo máy ảnh, không thì đã có thể chụp lại cảnh vừa rồi.” Đợi Hồ Đào từ sân khấu đi xuống, Trình Khả Hân không ngừng khen ngợi cô, “Cực kì đẹp!”
Hồ Đào xấu hổ cười cười, ánh mắt xuyên qua đám đông dừng lại trên người Lâm Hướng Tự, anh đang quay sang bên cạnh nói chuyện với Bạch Đông Viễn. Nhưng giọng nói của anh cứ mãi quanh quẩn bên tai cô.
“Ngẩn người ra đấy làm gì, về lớp học thôi.” Trình Khả Hân kéo vạt áo Hồ Đào.