1.
Lần nữa gặp lại Tần Mộ Thanh là vào bữa tiệc chào mừng tôi về nước.
Tôi bước vào phòng bao, anh ta đang nói chuyện với ba tôi, nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta lạnh lùng nhìn lướt qua tôi, rất nhanh liền nhìn ra chỗ khác.
Năm năm không gặp, trải qua những thăng trầm trong giới thương nhân, giờ anh ta dường như đã là người có địa vị.
Thong dong, trầm tĩnh, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Tôi ngạc nhiên với những thay đổi trong mấy năm nay của anh ta, nhưng không thấy sợ anh ta mà trái lại từ tận đáy lòng muốn nói:
“Thật là đen đủi.”
Người mẹ không đáng tin kia của tôi kéo tôi đi về phía Tần Mộ Thanh.
“Yểu Yểu, con với cậu con đã năm năm không gặp rồi a, nhanh, đến ngồi bên cạnh cậu con đi, hai người ôn chuyện chút.”
Nói xong, liền ấn tôi ngồi vào chỗ bên cạnh Tần Mộ Thanh.
Tôi thật là không nói nổi.
“Yểu Yểu, tại sao con không chào.” Ba tôi cũng sát lại như mẹ tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt chờ mong của hai người họ, cố quay đầu nhìn về phía Tần Mộ Thanh, không tình nguyện nói: “Cậu nhỏ, chào ngài a, lão nhân gia.”
Mẹ tôi giận trách: “Con bé này, Mộ Thanh cũng chỉ lớn hơn con 8 tuổi, sao lại gọi là lão nhân gia?”
Ngược lại Tần Mộ Thanh không quan tâm, trả lời tôi: “Vâng.”
Thậm chí không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.
Thôi đi, giả bộ thâm trầm cái gì chứ.
Trong lòng tôi cực kỳ khinh bỉ, cố gắng kiềm chế xúc động trợn mắt về phía anh ta.
Tần Mộ Thanh là người hay cẩu, trong lòng tôi hiểu rất rõ.
Tôi cố ý âm dương quái khí nói: “Cậu nhỏ, cậu có biết phép lịch sự không vậy nha.”
Rốt cuộc Tần Mộ Thanh cũng quay đầu lại, ánh mắt khinh khỉnh nhìn vào mặt tôi, một lát sau mới chậm rãi nói: “Nếu không đâu? Chả nhẽ hôn nhẹ, ôm, giơ lên cao?”
Tôi nhìn anh ta không thay đổi sắc mặt nói ra lời này, lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Aishhh, quá mắc cỡ rồi.
“Không cần.” Tôi vung tay lên giả vờ cười: “Cháu sợ eo lão nhân gia ngài gãy, không đền nổi a.”
Giọng nói của anh ta không chút gợn sóng nói: “Eo của tôi, rất tốt.”
Trong lòng tôi phát điên, eo của ngươi rất tốt thì liên quan gì đến ta? Nghe không hiểu, tôi không thèm để ý đến anh ta.
Cuối cùng rốt cuộc mẹ tôi cũng làm được một chuyện có ích, kịp thời xen vào nói:
“Mộ Thanh, chớ cùng con bé so đo, từ nhỏ cái miệng nó đã hay lảm nhảm, ở nước ngoài du học nhiều năm như vậy, vẫn là cái đức hạnh này.”
“Đúng vậy, vợ, em nói rất đúng.” Ba tôi- fan hâm mộ số 1 của mẹ tôi, liên tục phụ họa theo.
“Đúng cái gì mà đúng, đều do anh chiều nó, nếu không sao nó có thể như vậy?”
“Vợ à, em bớt giận đi, về nhà anh sẽ chỉnh đốn lại nó a.”
Tôi bất lực nhìn lên trời.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chính là người bị hại trong việc chứng minh tình yêu của bọn họ a, luôn phải ăn cẩu lương.
Tần Mộ Thanh không nhanh không chậm lên tiếng, nói: “Tiểu cô nương không hiểu chuyện, nên từ từ dạy bảo.”
Anh ta nói chuyện thay tôi. Tôi không nghe nhầm chứ?
“Đúng, đúng, phải cẩn thận dạy bảo nó.” Mẹ tôi vô cùng đồng ý, nói với Tần Mộ Thanh:
“Em là trưởng bối của con bé, đợi sau khi nó đến công ty em làm, em không cần phải nể mặt chị, cứ hết sức mà dạy bảo nó làm người.”
Tần Mộ Thanh rũ mắt, khóe môi hơi cong:
“Nhất định.”