______________________________________
18.
"Tôi có bỏ năm phần đường.”
Phương Hân đẩy cốc cà phê ra: “Tôi không thích thêm đường.”
Tim tôi như thắt lại, Phương Hân còn nói:
“Thư ký Trình, xin lỗi nhưng làm phiền cô rồi.”
Cô ta nói xin lỗi không có chút thành ý nào hết, dáng vẻ cao cao tại thượng sai khiến người khác.
Tâm trạng tôi sắp chạm tới giới hạn, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như không liên quan đến mình của Tần Mộ Thanh, tôi lại phải nén cục tức này xuống.
“Được.”
Tôi đứng trong phòng nghỉ, đôi mắt đỏ lên làm lại theo quy trình lúc trước, pha lại cho Phương Hân một cốc cà phê khác.
Nhưng đến khi tôi bưng cốc cà phê đi vào, trong phòng làm việc chỉ còn lại Tần Mộ Thanh.
Anh ta đứng trước cửa sổ sát đất quay lưng về phía tôi, giữa đầu ngón tay đang kẹp một điếu thuốc, lạnh lùng nói với tôi:
“Cô chậm chạp quá, người ta đi rồi.”
Tôi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, trong nháy mắt tất cả những cơn tức tích tụ từ buổi trưa bộc phát.
“Tần Mộ Thanh, anh thật sự là đồ đáng ghét.”
Tôi đặt mạnh cốc cà phê xuống, mu bàn tay bị cà phê bắn ra làm bỏng, rất đau.
Nhưng tim tôi còn đau hơn, giống như bị dao cắt qua vậy.
Không phải là vì bị Phương Hân gây khó dễ, mà là bởi sự lạnh lùng của Tần Mộ Thanh.
Tôi cố nhịn không để cho bản thân rơi nước mắt, nghiến răng nói:
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi không đến làm nữa, anh tìm người khác đi.”
Lần này tôi thật sự quyết tâm rồi, cho dù ba mẹ tôi có mắng tôi đi nữa, tôi cũng sẽ không đến đây làm.
Từ trong phòng làm việc của Tần Mộ Thanh chạy ra, đã qua giờ tan làm rồi.
Mấy người Văn tỷ cũng đã về hết, trong không khí im lặng này chỉ còn lại âm thanh thu dọn đồ đạc của tôi.
Lúc Tần Mộ Thanh đến gần, không phải là tôi không biết, chỉ là tôi không muốn để ý tới anh ta.
“Này đã không chịu đựng được?” Anh ta chống tay lên bàn, ánh mắt dò xét nhìn vào mặt tôi.
Tôi cúi đầu tránh né ánh mắt của anh ta, tức giận, không thèm nói.
Tần Mộ Thanh đứng thẳng người dậy, tay đút trong túi quần:
“Nói đi, em tức cái gì?”
Giọng điệu nhàn nhã này của anh ta giống như đang nói:
“Đây đều là chuyện bình thường trong chốn công sở, sao cô lại tức giận rồi?”
Tôi lập tức tỉnh táo lại.
Đúng vậy, trong công ty là không tránh khỏi bị cấp trên gây khó dễ, nhưng tôi có cốt khí của mình, cùng lắm là tìm công việc khác, tội gì cần tức giận với ai.
“Thật xin lỗi.” Tôi thu dọn xong đồ của mình, hắng hắng cổ họng, ngẩng đầu lên.
“Tôi tức, tức cô ấy ỷ vào có quan hệ thân thiết với anh mà vênh mặt hất hàm sai khiến tôi, nhưng khiến cho tôi càng tức hơn là anh lại dung túng cho cô ấy.”
Tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo của mình vọng lại trong khu làm việc yên tĩnh, cảm thấy tủi thân, tôi cũng không biết bản thân lấy can đảm từ đâu mà lại nói ra suy nghĩ trong đầu:
“Đúng vậy, anh làm như vậy đã thành công làm cho tôi chú ý đến rồi, trong khoảng thời gian này, tôi rất khó chịu.”
Những năm này, đã trải qua sự mài dũa của thời gian, nên về chuyện tình cảm Tần Mộ Thanh đã sớm quen tự tin và thong dong rồi.
Anh ta bắt chẹt tôi, bản thân tôi lại quá ngây thơ, tự nhận thấy là mình không thể chơi đùa lại anh ta.
Dứt khoát nói hết ra, nếu đi cũng phải thư thái mà rời đi.
“Nhưng mà Tần Mộ Thanh, anh biết rõ từ nhỏ tôi đã có cốt khí của bản thân.” Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Trong lòng tôi càng nguội lạnh hơn: “Anh càng dùng biện pháp này để kích thích tôi, tôi lại càng chống đối lại, thích thì sao, tôi cũng chẳng phải là chưa từng thích người khác.”
Sau khi Tần Mộ Thanh nghe tôi nói xong, sắc mặt dần dần thay đổi.
Ánh mắt anh ta tối lại: “Thích tôi?”
“Đúng.” Tôi hít sâu một hơi, ôm lấy đồ của mình đè lại trái tim đang đập mạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Nhưng tôi không cần anh nữa.”
19
Nói xong, tôi ôm đồ của mình khoan thai rời đi.
Vừa mới đi được hai bước, cánh tay đã bị anh ta kéo lại, muốn giãy ra, nhưng không thể nào rút ra được.
Tôi phát cáu: “TẦN MỘ THANH, CON MẸ NÓ ANH CÓ THÔI ĐI KHÔNG?”
Tần Mộ Thanh không tranh cãi với tôi, kéo tôi đi về hướng thang máy, dáng vẻ vẫn bình thản:
“Muộn rồi, để tôi đưa em về.”
“Không cần anh đưa.” Tôi hất mạnh tay anh ta ra.
Lúc chờ thang máy, tôi càng làm ầm hơn, Tần Mộ Thanh liền trực tiếp đè tôi vào tường, lẳng lặng chờ đến khi tôi không còn sức để náo loạn nữa.
“Mệt rồi?” Anh ta vuốt tay áo, giống như một trưởng bối giáo huấn người khác, “Tính khí trẻ con.”
Tôi muốn cãi lại, anh ta thật sự liền dám lấy khí thế trưởng bối ra, ánh mắt trở nên sắc bén:
“Nào, cần tôi giảng đạo lý với em?”
“Ai thèm nghe anh giảng đạo lý.” Tôi quay đầu đi, không muốn nghe.
Thật ra tôi cũng biết, Phương Hân gây khó dễ với một thư ký nhỏ như tôi, cũng là việc thường có ở chốn công sở, hơn nữa, dựa vào cái gì mà Tần Mộ Thanh phải bảo vệ tôi?
Tôi tức thành bộ dạng như này, chỉ có một lý do.
Không phải bảo thích tôi sao? Trong nháy mắt liền dung túng cho nữ nhân khác gây khó dễ tôi, đây mà là thích?
Mà ý nghĩ của Tần Mộ Thanh là, để cho Phương Hân châm biếm tôi, thực sự có thể ép tôi phải thừa nhận đối diện với trái tim mình, để cho tôi biết là tôi thích anh ta.
“Tần Mộ Thanh, anh không cần nói cho tôi những lý luận không thực tế đó của anh, tôi cũng hiểu.”
Tôi quay đầu đi, cười khẩy nói: “Anh mặc kệ Phương Hân là vì muốn ép tôi thừa nhận tôi thích anh, đúng, tôi thừa nhận.”
“Tôi thích anh, nhưng tôi sẽ không cần anh nữa.” Nói lại lời này lần nữa, tôi bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.
Tần Mộ Thanh ngừng cười, muốn nói gì đó, nhưng tôi giơ tay lên cản anh ta lại: “Anh nghe tôi nói hết đã.”
“Ừm, em nói đi.”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng xuất hiện cảm giác chua xót:
“Anh luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng nhưng lại bày mưu tính kế, từ trước tới nay anh chưa bao giờ đặt tôi vào vị trí ngang hàng với anh, giữa chúng ta là không bình đẳng chút nào.”
Anh ta khống chế tất cả các thói quen, đương nhiên là muốn dùng dáng vẻ như vậy để bắt chẹt tôi.
Tôi không chấp nhận.
Thang máy đã đến, tôi liền đi vào.
Tần Mộ Thanh cũng đi vào theo, cũng coi như là tự hiểu rõ, nên không cố gắng thuyết phục tôi.
Anh ta nhất quyết muốn đưa về, tôi cũng không từ chối nữa, ngược lại lại có vẻ là tôi không buông được.
Tôi bình thản ngồi vào xe anh ta, suốt cả đường cũng không nói một câu nào.
Xe đến cổng nhà, tôi xuống xe, vừa mới bước lên bậc thang, phía sau lưng liền truyền đến âm thanh trầm thấp của Tần Mộ Thanh.
Anh ta hỏi: “Trình Nghiêu, như nào là ngang hàng?”
Tôi nghẹn họng.
Là tôi quên mất, Tần Mộ Thanh luôn ở vị trí cao trong thời gian quá dài, đối với anh ta mà nói thì khái niệm ngang hàng này giống như là một truyện cười.