Đàm Lê dùng hết mười giây mới khiến cho đại não đang dại ra xác định được một vấn đề triết học, đó là ‘người lãnh cảm’ này chẳng khác nào ‘người lãnh cảm’ kia.
Lúc này Tần Ẩn đã đi lên bục giảng, xác minh thân phận với giảng viên.
Bóng dáng người nọ dưới ánh đèn sáng chói mắt thanh tuấn, làm cho tiếng nghị luận trong phòng càng thêm ầm ĩ.
Khác với Đàm Lê được chú ý bởi màu tóc, Tần Ẩn được quan tâm nhờ diện mạo, hiển nhiên là không có một mức độ nào về tiêu chuẩn thẩm mỹ chính xác, nhưng không một ai có thể cự tuyệt lại vẻ đẹp này.
Vậy là trong lớp chuyên ngành số lượng nữ sinh đã khan hiếm, đồng thanh trầm trồ——-
“Wo.”
Tiếng kinh hỉ trầm thấp vang lên ở khắp bốn phía.
Rốt cuộc Đàm Lê mới bừng tỉnh.
Khóe môi cô gái nhếch lên một nụ cười hứng thú và hư hỏng, pha chút năng lượng không thể che giấu, những lọn tóc xoăn dài rơi xuống phiến mũi, đôi mắt và lông mày.
Trước đó cô còn chán muốn chết, vừa lúc này liền linh động hẳn.
Vì thế ngay lúc Tần Ẩn xoay người, ánh mắt đầu tiên đã bắt gặp nơi vị trí khuất nhất lớp, có một cô gái tóc dài đội mũ lưỡi trai, một tay chống cằm——
Vô cùng hứng thú nhìn anh chằm chằm.
Tựa như một con mèo đang theo dõi đồ chơi yêu thích của nó, trong mắt tràn ngập sự tò mò và nghiên cứu.
Tần Ẩn khựng người.
Trong phòng thấp thoáng tiếng nghị luận.
Chỗ trống trong phòng học không còn nhiều, chỉ có vài chỗ, chủ yếu là mấy chỗ nam nữ ngồi cạnh, mấy bạn nữ không ngẩng cổ thì là nhìn chòng chọc chờ mong—–
Chờ xem Tần Ẩn chọn chỗ nào.
Sau đó, trong tầm mắt của các cô đột nhiên xuất hiện một cánh tay giơ lên.
Ngay thẳng trước mặt người nọ.
Tần Ẩn bất ngờ.
Một tuần không gặp, vết thương trên cánh tay cô gái nay đã kết vảy sắp bóc tách ra, chỉ còn lại vết sẹo hồng nhạt, trên cánh tay trắng nõn càng thêm bắt mắt.
Đa số mọi người ở đây đều có toan tính, chỉ mình cô là không.
Cô chỉ nhe răng cười rất đàng hoàng, ngửa mặt nghiêm trang xán lạn.
Kỳ quái không có hình tượng, theo một cách tinh quái:
“Bên cạnh tôi có chỗ trống này, anh trai nhỏ lại ngồi cùng không?”
“——-”
Trong phòng chìm vào an tĩnh.
Giảng viên đứng trên bục bên cạnh Tần Ẩn kinh ngạc ngẩng đầu, trên má trái là vẻ ‘không thể tin được’, còn má phải là vẻ ‘quả là big can đảm’.
Tần Ẩn chau mày, trong đôi mắt hiển hiện một chút ý cười nhàn nhạt.
Trong vài giây tĩnh mịch này, khắp phòng đã nổi lên những lời bàn luận sôi nổi của các bạn sinh viên.
“Cậu ta điên rồi đấy à?”
“Xem chừng không được bình thường đó.”
“Tân nam khôi thể nào cũng không để ý rồi tránh cậu ta cho mà xem.
Nhìn thấy ghê người không cơ chứ, tôi còn xấu hổ thay cậu ta luôn.”
“Tân nam khôi?”
“Đúng vậy.
Đẹp trai thế, không phải nam khôi thì là gì?”
“Đúng nhỉ.”
Đàm Lê và Tần Ẩn đều có thính giác rất tốt, những lời bàn tán xôn xao đều chui tọt vào tai cả hai người.
Cả hai không hẹn mà cùng nhau giương mắt, chạm nhau.
Trong tầm nhìn của Tần Ẩn, cô gái nhỏ ngồi ở bên dưới vẫn đang chấp nhất giơ tay nhìn anh, tựa như một học sinh ngoan chờ được nghe câu hỏi của giáo viên vậy.
Học sinh ngoan còn cười xán lạn như ánh mặt trời, không hề bị những lời bàn tán đó làm ảnh hưởng.
Mắt Tần Ẩn thoáng động.
Từ thuở sinh thời, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh là một ý niệm ‘ác liệt’ trong đầu: anh muốn biết, nếu làm cô gái ấy gặp khó khăn thì sự kiêu ngạo phóng khoáng như con khổng tước khi không được thỏa lấp, cô ấy sẽ lộ ra nét mặt cùng ánh mắt như thế nào.
Vẫn không thèm để ý, hay là, đôi mắt luôn mang theo ý cười đó sẽ vì anh thất vọng?
“…..”
Đôi chân dài miên man được bọc bởi chiếc quần tây di chuyển.
Trong ánh mắt của cả lớp, người nọ không hề nói một lời nào, và cũng dường như lờ đi cánh tay của cô gái, đi về phía sau phòng học.
Các bạn tân sinh viên đều bày ra nét mặt ‘quả nhiên’.
Giảng viên cũng hoàn hồn.
Có lẽ là không đành lòng để cho cô gái xinh đẹp này không có thang xuống, anh ta chủ động hòa giải: “Bạn Đàm Lê à, chỗ của em chi bằng để lại cho—-”
“Được.”
Một giọng nói bình tĩnh phát ra, thân người cao lớn dừng lại.
Người vừa lúc dừng lại ở giữa lối đi nhỏ.
Cô gái rũ mình ở sau, mái tóc trắng ngà bay phất phơ, vài lọn tóc tung bay lướt qua bên áo sơ mi trắng của anh.
Khoảng cách gần thế này còn có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.
Và cả tiếng cười khanh khách của cô nàng đang cố vùi đầu mút kẹo kia nữa.
Đàm Lê nghiêng đầu…., đôi mắt cong cong nhìn Tần Ẩn: “Anh trai nhỏ nói gì thế, tôi nghe không có rõ.”
“……..?”
Giảng viên khẽ hít hà.
Tần Ẩn nghiêng đầu nhìn Đàm Lê, không nói gì.
Anh rũ mắt, những sinh viên ngồi hàng ghế đầu còn có thể nhìn thấy góc nghiêng sống mũi cùng những sợi lông tơ tinh mịn trên mặt anh.
Nét lạnh lùng nhưng lại trong trẻo không giống ai xuất hiện trên gương mặt anh, tựa như một người con trai không thể xâm phạm.
Nhóm tân sinh viên tức giận.
Người như thế mà lại bị đùa bỡn, anh nhất định sẽ xoay người rời—-
“Được.”
Người nọ lặp lại nguyên câu.
Tân sinh viên: “…….?”
Đàm Lê không bất ngờ.
Cô nhìn chằm chằm Tần Ẩn, đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo ngọt chậm rãi liếm quanh một vòng.
Đến giây cuối cùng cô bỗng dưng cười lên, khóe mắt cong cong nhếch lên: “Được thôi, vậy anh muốn ngồi bên trong hay bên ngoài?”
Tần Ẩn nhếch mắt.
Cách một vị trí bên cạnh Đàm Lê, một bạn nam sinh viên nhìn thấy thế thì sắc mặt hoảng loạn, vội vã dời tầm nhìn từ đôi chân dài trắng nõn của cô đi nơi khác.
Tần Ẩn liếc mắt nhìn cậu ta.
“Bên trong.”
*
Trừ thành tích ra thì từ nhỏ đến lớn Đàm Lê được mệnh danh là ‘học sinh hư’.
Thân mang phẩm chất tối ưu của một học sinh hư, cô cũng chỉ phá hư mỗi bản thân mình mà thôi, tuyệt đối không quấy nhiễu đến người khác cũng như là kỷ luật của cả lớp.
Vậy nên sau khi Tần Ẩn ngồi xuống thì cùng lúc điểm danh kết thúc, Đàm Lê có cơ hội ‘cận thủy lâu đài’(*) nhưng lại không hề trao đổi lần nào với Tần Ẩn.
(*) “cận thủy lâu đài” nghĩa đen chỉ việc có lợi thế về cự ly nên giành trước đạt đc cái muốn có, nói rộng ra là chỉ có được sự ưu tiên, ưu đãi về 1 mặt nào đó.
Các nữ sinh vừa ghen tị cũng vừa vui mừng.
Cho đến khi giảng viên tuyên bố điểm danh kết thúc.
Đàm Lê ngồi ở hàng ghế đầu tiên nâng cánh tay, nhét một cái tai nghe vào nghe nhạc.
Cô ngậm kẹo, cuộn dây tai nghe xong xuôi bèn đứng dậy cho vào túi quần.
Dưới ánh nhìn chờ mong trông đợi cô đi thật nhanh của các bạn nữ sinh, để các cô nàng có cơ hội chạy lên xin phương thức liên hệ, thì Đàm Lê đi được chừng vài bước đột nhiên dừng lại.
“À, chút nữa thì quên.”
Đôi mắt xinh đẹp của cô thấp xuống, dựa người vào trên bàn.
Đôi chân dài trong chiếc quần trắng nghiêng qua, vừa chuẩn chặn đường đi của Tần Ẩn.
Lần thứ hai nhìn anh từ trên cao xuống, Đàm Lê cười rạng ngời: “Hứa dẫn anh đi đánh hai trận tăng hai cấp, vốn còn tính quỵt nợ, xem ra là không thể rồi?”
Tần Ẩn: “Hai cấp?”
Lại nhớ đến cấp bậc Đại cao thủ của người này, Đàm Lê khựng lại rồi không mảy may để tâm đổi ý: “Vậy thì đổi thành dẫn anh thăng cấp Thách Đấu.”
Tần Ẩn nghẹn lời.
Đàm Lê kiếm kẹo, cười cười nhìn anh: “Anh thấy thế nào, được chứ anh trai nhỏ?”
“Có thể lựa chọn không sao?”
“Không thể.”
“……”
Tần Ẩn nửa dựa bàn, mi mắt nhếch lên, con ngươi đen nhánh nhìn lên trên.
Ý cười của Đàm Lê thật trong suốt, hướng anh khẽ nháy mắt.
Wink.
Tần Ẩn khựng người.
Giây lát sau, anh rũ mi, rốt cuộc vẫn không nhịn được ý cười được giấu sâu bên trong.
Đàm Lê khẽ giật mình.
Tần Ẩn đã nhanh chóng mở miệng: “Chỉ cần tôi thăng cấp Thách Đấu thì cô không cần phải mang cái trả nợ ân tình nữa đúng chứ?”
Đàm Lê sực tỉnh, nụ cười cũng tìm về với gương mặt rạng rỡ ngời ngời: “Đương nhiên.”
“Được,” Tần Ẩn đứng dậy, “Vậy đi thôi.”
Lần này đến lượt Đàm Lê bất ngờ: “Đi đâu cơ?”
“Net.”
“?”
Đối diện với Tần Ẩn hai giây, Đàm Lê mới xác định được là đối phương đang nghiêm túc.
Cô bật cười nhảy xuống bàn: “Được.”
Đàm Lê lấy điện thoại ra, nghĩ ngợi rồi mở một số điện thoại.
Để điện thoại bên tai, cô nghiêng đầu giải thích với Tần Ẩn: “Tôi thông báo một tiếng….có thể hôm nay sẽ livestream.”
“Ừm.”
Điện thoại được kết nối.
Không chờ Đàm Lê mở miệng, đối phương là Đỗ Từ Từ bên XT đã hoảng loạn trách móc: “Anh Lê, em đã biết rồi sao?!”
Đàm Lê khựng người.
Cô khẽ nheo mắt lại, hỏi: “Biết gì cơ?”
“Em không nghe nói gì à?” Đỗ Từ Từ xấu hổ nói, “Ặc, thì, streamer【Giai Kì Dream】ấy, sáng sớm hôm nay cô ta livestream đã cue(*) em vào chuyện của mình với fan, còn nháo lên tận hotsearch.”
(*) Cue: lôi kéo một người khác vào.
“Cue gì em?”
“Mấy đứa đó thì còn có chuyện gì mới để nói, chính là mấy chuyện đó đó, khụ, chuyện Liar bảo em tìm ác mộng đó, còn có mấy chuyện linh tinh khác.”
Tần Ẩn đang đứng bên cạnh Đàm Lê.
Từng câu từng chữ trong điện thoại đều lọt hết vào tai anh.
Nghe được câu cuối cùng, anh nhếch mắt lên nhìn.
Trong tầm mắt của mình, sườn mặt cô gái ẩn hiện nét cười lạnh lùng, một bên má bị lưỡi chọt phồng.
Dương như cô đang phân cao thấp với viên kẹo trong miệng, rất lâu sau vẫn không trả lời.
Tần Ẩn vô thức nhíu mày.
Đỗ Từ Từ: “Anh Lê, ngàn vạn lần đứng tức giận nhé.
Nói thế nào thì khi nhắc đến chuyện của Liar, dù có ngã bài với cô ta đi chăng nữa thì em vẫn sẽ là người bất lợi mà thôi.”
“….Ừm, em hiểu.”
Đàm Lê dựa vào cạnh bàn, ngửa mặt, trong không khí lan tỏa hương kẹo ngọt từ hô hấp của cô phả ra.
Cô khẽ cong môi, ý cười rạng ngời——
“Dù sao cũng là người được mọi người công nhận, là cô gái hợp với thẩm mỹ của Liar cơ mà.”
Không khí tịch mịch.
Vài giây sau, Tần Ẩn chậm rãi giương mắt: “…….?”
Hợp thẩm mỹ ai?.